Xấu hổ vì bố mẹ làm nhân viên vệ sinh nên nói dối là họ đang ở nước ngoài
Ngày còn nhỏ, suốt 5 năm tiểu học Ngân bị bạn bè trêu chọc chỉ vì bố mẹ cô là nhân viên vệ sinh. 20 năm sau, khi Ngân có bạn trai, cô cũng giấu giếm anh về nghề nghiệp của bố mẹ mình để không bị anh coi thường.
(ảnh minh họa)
25 tuổi, mỗi khi có ai đó hỏi cô câu hỏi “Bố mẹ ở nhà làm gì??” là Ngân lại bất giác chợt nhớ đến ngày xưa, khi cô còn học tiểu học, vào cái ngày lớp họp phụ huynh phải mời bố mẹ đến dự. Chuyện sẽ chẳng có gì khi bố mẹ cô mặc những bộ quần áo bình thường như bao bố mẹ của các bạn khác. Nhưng… có lẽ là do vội quá nên họ mặc luôn bộ áo đồng phục màu xanh lá của nhân viên vệ sinh đến.
Bạn bè cả lớp cô từ ngày biết bố mẹ Ngân chỉ là ông bà quét rác thì lúc nào cũng buông lời trêu chọc:
- Lêu lêu, con gái của nhà quét rác sau này cũng đi quét rác đi…
- Nhặt cái rác này lên đi, chẳng phải bố mẹ mày là nhân viên vệ sinh sao?? Mày cũng phải thừa hưởng cái nghề nghiệp đó đi chứ.
- …
- Rác thối lắm. Con gái của nhà quét rác cũng thối y như vậy. …
- Cô ơi, con không ngồi cạnh bạn Ngân đâu??
- Tại sao vậy??
Video đang HOT
- Bạn ý bốc mùi thối lắm, như mùi rác ý, kinh lắm không chịu được. Con muốn đổi chỗ…
Cứ như vậy suốt 5 năm tiểu học, Ngân phải chịu cảnh bị bạn bè coi thường, cứ mỗi lần nhắm mắt lại là cô lại có cảm giác văng vẳng đâu đây tiếng bị bạn bè trêu chọc, dè bỉu.
Ngân thật sự không hiểu cô đã làm cái gì sai để phải chịu những chuyện này?? Dù Ngân chưa bao giờ khinh ghét nghề nghiệp của bố mẹ mình nhưng mỗi lần có người hỏi cô về nghề nghiệp của họ là cô bất giác lảng tránh đi hoặc chỉ ghi chung chung là nhân viên nhà nước.
Với bạn trai của Ngân cũng vậy, Ngân quen anh từ khi còn học đại học tính ra cũng phải gần 7 năm, nhưng Ngân cũng chỉ nói chung chung là họ đang làm trong nhà nước chứ không nói rõ cụ thể bố mẹ cô làm cái gì. Ngân sợ khi anh biết được bố mẹ mình chỉ là công nhân quét rác sẽ khinh thường xuất thân của cô.
Ngày anh dẫn Ngân về nhà ra mắt bố mẹ, dù nhà bạn trai Ngân cũng chỉ là nhân viên công chức bình thường nhưng không hiểu sao khi hai họ hỏi: “Bố mẹ cháu làm nghề gì??” thì Ngân lại cảm thấy xấu hổ, cô lấp liếm: “Bố mẹ cháu nghỉ hưu rồi, đang định cư ở nước ngoài ạ”.
Thấy họ “À!!” một tiếng còn bạn trai nhìn mình với anh mắt khó hiểu, Ngân tránh đi không muốn trả lời anh. Cô… sao lại thế chứ?? Sao cô có thể nói dối một cách trắng trợn đến vậy. Cô… cô đã làm gì thế này.
Đang bối rối không biết nên nói thật với bố mẹ người yêu không thì tiếng kẻng gọi đổ rác khiến cô trở về thực tại. Ngân không ngờ lại có thể gặp mẹ mình ở đây lúc này, bà đang mặc bộ quần áo công nhân vệ sinh cũ kĩ nhìn mình đầy ngạc nhiên: “Ngân, sao con lại ở đây??”.
Bỗng nhiên, cả 4 người cùng quay ra ngỡ ngàng, bố mẹ bạn trai hoảng hốt: “Ơ, đây là mẹ cháu?? Sao cháu vừa nói…”, lúc này biết không thể giấu giếm được nữa Ngân bật khóc nức nở:
- Là cháu lỡ miệng nói dối mọi người, bố mẹ cháu chỉ là nhân viên vệ sinh thôi. Nhưng cháu không muốn mọi người khinh thường xuất thân của cháu, ngay từ nhỏ cháu đã bị mọi người coi thường vì có bố mẹ đi quét rác nên lúc nãy cháu mới… Xin lỗi hai bác, xin lỗi mẹ, con… con cũng không biết tại sao lúc đó con lại nói như vậy nữa.
Mẹ người yêu thấy Ngân như vậy cũng chỉ thở dài rồi nói:
- Cháu ngốc lắm, thực ra thằng Tuấn đã nói với bác trước rồi.
- Thật sao… Anh, anh biết rồi sao??
- Ừ, anh biết lâu rồi, lúc đưa em về nhà anh gặp bố em cũng vừa đi làm về nên biết nhưng thấy em không muốn nói ra nên anh vẫn đợi. Chỉ là…
- Bác hiểu cháu không muốn bị người khác khinh thường nhưng cũng không nên vì thế mà ruồng bỏ bố mẹ mình. Họ là những người đã sinh ra cháu, nuôi dưỡng cháu nên người, cháu đừng vì một vài người không hiểu chuyện mà đánh mất đi những người quan trọng và quý giá nhất của mình như thế. Cháu hiểu không??
- Cháu… cháu hiểu. Xin lỗi bác, em xin lỗi anh. Mẹ ơi, con xin lỗi.
Ngân chạy nhanh ra ôm chầm lấy mẹ của mình khóc nức nở luôn miệng xin lỗi bà còn mẹ của Ngân cũng không ngờ con gái lại có những kí ức đau buồn như thế nên chỉ biết vỗ đầu con gái an ủi. Ngân hiểu, Ngân hiểu rồi, bố mẹ cô là tuyệt nhất, trên đời này chẳng có ai sánh bằng họ được đâu.
Theo blogtamsu
Nếu được, xin đừng gặp nhau lúc ta còn quá trẻ
Bởi những năm tháng thanh xuân cuồng nhiệt nhất đời người, lại thường đánh mất đi những người quan trọng mà ta yêu thương nhất...
Người ta ai cũng mong ước, chuyện tình yêu của mình đừng quá gian nan vất vả. Nếu như, gặp được người ấy thật sớm, cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió vui buồn, rồi nắm chặt tay đi hết quãng đường đời... thế thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Một người vừa là thanh xuân của mình, lại vừa là đồng hành tri kỉ, sớm tối không rời... vậy thì còn gi may mắn bằng...
Nhưng ta lại quên rằng, đường đời trắc trở gập ghềnh hơn ta tưởng. Ai có thể biết trước được, lúc vấp ngã, ta đánh rơi hạnh phúc đời mình lúc nào chẳng hay... Hoặc là, trong vô tình bức bối, ta khiến niềm vui to lớn của mình bị sứt mẻ, ngang dọc vết cắt và những tổn thương...
Gặp nhau khi còn quá trẻ, đó là hạnh phúc hay nuối tiếc đây anh?
Vậy thì, xin đừng gặp nhau lúc thanh xuân còn quá non dại, vì lúc đó những bồng bột thơ ngây của ta không làm người buồn. Những vô tâm hờ hững của ta, không làm nước mắt người rơi. Những mối quan hệ nhập nhằng không rõ thực hư của ta... vô tình đẩy người đi xa mãi.
Xin đừng gặp nhau lúc chúng ta chưa có gì trong tay. Người ta bảo rằng, tiền tài chẳng mua được hạnh phúc, nhưng họ cũng quên rằng nỗi lo cơm áo gạo tiền đôi khi lại làm tấm lòng yêu thương nguội lạnh. Chúng ta sẽ vội thăm, vội chào rồi dần quên chúc nhau ngủ ngon, quên trao những chiếc ôm hôn nồng thắm... rồi tình tàn úa lúc nào chẳng hay...
Đừng biết đến nhau khi chúng ta chưa thực sự hiểu rõ tình yêu là gì. Ta bây giờ chấp nhận những cuộc tình trắc trở, những va vấp đớn đau để đổi lại... ta sẽ sâu sắc cảm ơn người cuối cùng. Người đó đã vì ta mà ở lại, bất chấp mưa sa gió táp, người ấy vì ta mà khóc, vì ta mà xoa dịu những vết sẹo còn chưa kịp kéo mài trong tim... Vì suy cho cùng, chỉ những kẻ từng khóc vì đau khổ mới biết cách lau nước mắt cho người khác mà thôi.
Tuổi thanh xuân vui thật đấy, nhưng ta lại thường vô tâm đánh mất người mà mình yêu thương nhất...
Chúng ta, đừng gặp nhau khi còn quá nhiều ước mơ và dự định trong đời. Để khi đó, không ai phải đứng giữa việc lựa chọn tình yêu hay lựa chọn sự nghiệp, ước mơ. Vốn dĩ mọi thứ đều có phạm trù của riêng mình, ấy thế mà tình yêu đẹp đến mấy vẫn cứ chịu vạ lây. Ta từng thấy, có những người yêu nhau sâu đậm hằng năm trời, vẫn chẳng thể sánh bước chung đôi chỉ vì một chữ khoảng cách hai ta giờ đây quá xa vời.
Và nhất là, ta đừng gặp nhau nhé nếu chưa đúng thời điểm. Không ai xem tình yêu là phép thử, là thứ trải nghiệm hệt một chuyến phượt xa. Ta luôn mong người nếu đến, sẽ ở lại luôn mãi trong cuộc đời ta. Vì vậy, xin đừng đến nếu số mệnh thực sự chưa cho phép. "Đúng người nhưng sai thời điểm", một câu thốt lên nhưng ẩn chứa bao nhiêu đau đớn cùng nuối tiếc. Yêu nhau, tại sao không đến được với nhau. Chỉ vì, thời điểm đó hoàn toàn không thích hợp...
Ta chấp nhận cô đơn quãng đời tuổi trẻ, chấp nhận những ngày bước chân lạc lõng giữa phố đông người... Ta có thể đủ kiên nhẫn chờ mà, dù bao lâu ta cũng sẽ cố gắng chờ. Chờ một ngày ta thấy đôi tay mình đủ ấm, đủ siết chặt, trái tim ta đủ mạnh mẽ và yêu thương... ta sẽ trao hết cho người quan trọng nhất cuộc đời mình...
Vậy thì, người ấy, xin đừng gặp ta ở những năm tháng bồng bột nhất nhé...
Anh à, nếu được, xin hãy găp nhau khi cả hai thật trưởng thành và biết trân trọng hơn hạnh phúc nắm giữ trong tay nhé!
Theo Guu
Biết chồng đưa bồ về nhà, vợ vượt hơn 800km về để phục thù nào ngờ... Buông điên thoai xuông nươc măt Linh cư thi nhau rơi, cô run rây gâp quân ao đê vê nha gâp. Tay Linh câm chăt điên thoai đên mưc cam tương như săp bop vơ nat no, chưa bao giơ cô lai thây sơ hai đên vây. Kê tư 4 năm sau ngay chia tay môi tinh đâu, Linh mơi co thê băt...