Xấu hổ muốn độn thổ vì chồng quá keo kiệt!
Tôi vừa rút ra tờ 100 nghìn để cho đứa cháu mua tập vở khen thưởng nó học tốt thì chồng tôi giật vội lấy rồi đổi thành tờ 20 nghìn đưa cho bé…
Chả là hôm rồi cả nhà tôi về quê ngoại để mừng lễ tốt nghiệp của các cháu trong dòng họ, cháu nào học giỏi, chăm ngoan thì sẽ được họ hàng mừng tuổi khen thưởng vì họ nhà tôi có quỹ riêng dành cho việc này. Tuy là lấy chồng xa nhưng hằng năm tôi vẫn không quên tập tục của họ nhà mình và đưa con cháu về dự lễ báo cáo kết quả học tập, năm nào tôi cũng đóng góp những khoản như vậy rất đầy đủ kể cả khi lấy phải ông chồng “đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành” này.
Một năm gặp họ hàng một lần vào dịp này, có đứa cháu nghèo nhất họ nhưng học giỏi, trước khi còn con gái tôi cứ gặp nó là cho tiền mua sách vở, quần áo, mua bánh kẹo và động viên nó học giỏi cho bố mẹ mát lòng. Kể từ ngày đi lấy chồng thì ít quan tâm cháu hơn, nhưng khi gặp tôi vẫn cho cháu đồng quà tấm bánh, không nhiều nhưng là tấm lòng. Tôi đang ngồi tám chuyện với mấy bà cô trong họ, thấy con bé đi qua thì gọi nó vào cho tính cho nó mấy trăm ngàn để mua sách thì chợt nhớ tới thái độ khó chịu của chồng tôi lúc ở nhà, nên tôi chỉ dám đưa có trăm ngàn cho cháu, thế mà chồng tôi lại làm cái việc rất “hà tiện” và xấu tính khi giật phắt đồng tiền trên tay tôi và đưa cho con bé 20 nghìn. Trước mặt bao nhiêu người họ hàng bên ngoại, anh thể hiện mình là một người quá keo kiệt và “không thể chấp nhận được” (lời của bà cô nhà tôi sau khi chứng kiến hành động ấy), tôi chỉ còn biết méo mặt chẳng biết chống đỡ thế nào, vì hành động này thực ra vẫn là “bình thường” nhất so với cái tính keo kiệt bủn xỉn của chồng tôi.
Nói ra thì bảo xấu chàng hổ ai? Nhưng thực sự thì tôi cũng đã cảm thấy xấu cả chồng hổ cả cái mặt tôi rồi, nên tôi tâm sự chuyện này hi vọng anh đọc được, hiểu được cái tính xấu của mình mà thay đổi. Vì tôi thực sự là người cam chịu và dễ chấp nhận thế này mà tôi còn nổi khùng lên thì chẳng có người phụ nữ nào chấp nhận được anh đâu.
Ngày xưa, tôi luôn nghĩ anh là một người biết căn cơ, biết lo xa, có thể anh không phải là người yêu tâm lý nhưng anh sẽ là người chồng tốt và biết lo kinh tế gia đình. Từ khi yêu đến khi lấy nhau là hai năm, món quà mà anh tặng tôi là một bó hoa và một cái laptop, bó hoa cho lần đầu hẹn hò và cái máy tính là khi tôi đang chuẩn bị tốt nghiệp, làm quản trị thông tin trên mạng xã hội, một việc luôn cần đến internet và máy tính thì cái laptop của tôi lại hỏng, anh đã mua tặng tôi một cái cũ để tôi có thể tiếp tục công việc, anh bảo “anh sẽ không phung phí đống tiền để tặng em những thứ không thiết thực, tiền phải biết chi vào những khoản có ích và có khả năng sinh lời…”.
Lúc ấy, tôi thấy anh nói chí lý thật, và cũng không nghĩ là anh keo kiệt vì anh mua hẳn cho tôi cả cái laptop cơ mà, về sau này lấy nhau thì tôi mới vỡ lẽ ra cái mà anh bảo “chi tiền vào những nơi có khả năng sinh lời” ấy nó như thế nào?
Video đang HOT
Anh bảo tôi là người không biết căn cơ nên anh sẽ là người cầm kinh tế gia đình, tôi nghĩ “ừ thì mình cũng hay phóng tay chi tiêu không kiểm soát thật” nên cũng để anh giữ lương của mình, chi tiêu hàng ngày anh cũng kiêm luôn. Đi siêu thị mua đồ thì mua đúng theo danh sách, không được mua thêm mua bớt cái gì, chồng tôi còn lập một kế hoạch chi tiêu hàng tuần, hàng tháng, cụ thể đến cả tiền rửa xe, tiền uống nước mía…thì tôi bắt đầu thấy “ngại ngại” về cái sự tính toán chi li của anh. Tôi bảo “không cần phải chi tiết quá thế, mình lớn rồi có phải trẻ con đâu mà cụ thể vậy, em còn café bạn bè nữa chứ…” thì anh quắc mắt lên “em đang đùa với sức lao động của mình đấy à? Đã làm được bao nhiêu mà đòi hưởng? Mình còn cần mua nhà, rồi sinh con, đủ thứ cần chi, lương thì có hạn, vật giá leo thang, cứ tiêu như em thì có mà vác ra đi ăn xin…” nghe chồng nói mà tôi cứ tủi tủi, bởi vì lẽ ra những lời ấy phải nên là tôi nói mới phải, đằng này…
Đã thế, từ ngày lấy chồng đến khi có con, tôi mua được 4 bộ quần áo vào dịp tết, còn lại toàn đồ cũ và bạn bè mua tặng, nhiều khi nghĩ đời mình sao thảm thế? Bạn bè đến chơi váy này váy nọ, xinh đẹp rạng ngời mà tôi thì như mẹ mướp, toàn phải nói sĩ diện với bọn nó “tớ đang trông con nhỏ nên cứ kệ, khi nào nó lớn thì tân trang sau…” mà ai có thấu chuyện đến cả quần áo lót cũng phải tính vào chi phí mua sắm hàng tháng, tính rủ bạn ở lại ăn cơm trò chuyện nhưng nhìn thái độ của chồng không muốn tiếp vì sợ chi thêm tiền tôi đành kiếm cớ lựa chuyện để bạn đi về mà lòng thấy nhục không thể tả.
Có lần, không thế chịu được cái tính hà tiện ấy, tôi đã vùng lên và mắng cho chồng tôi một trận nhưng đáp lại tôi là những lời lẽ rất sắc bén của anh khiến tôi chỉ biết cứng họng ” em chỉ thấy cái xấu mà không nhìn ra cái được, vợ chồng mình đã mua được nhà, mua được ô tô vì anh biết căn cơ, chứ cứ để tiền vào tay em, có khi cả nhà ăn cám, em nhìn xem có nhà nào lương như vợ chồng mình, lấy nhau mới có 5 năm mà tự mua được nhà mua được ô tô chưa? Anh đã để cho mẹ con em đói rách chưa? Chuyện thiên hạ anh không quan tâm, mình phải lo cho mình đã…”. Tôi chẳng còn biết nói gì với anh nữa, đành rằng là anh đúng, nhưng mà…
Đến cả bố mẹ đẻ của anh thì anh cũng vẫn chi li vậy, chứ không phải nhất bên trọng nhất bên khinh gì. Anh bảo “đời cua cua máy, đời cáy cáy đào, cuộc sống của mình ổn thì mọi chuyện ổn, không cần biết người khác nghĩ gì”, tôi nghe mà chán nản, đành nghĩ đến cái tốt của anh: Không rượu chè, không cờ bạc, không trai gái, lương lĩnh đủ, ngủ tại nhà, không mát xa, không tiêm chích…Nhưng nghĩ đến cái vụ làm tôi muối mặt ở bên họ ngoại, lòng tôi cứ ngổn ngang chẳng biết nói sao để anh hiểu “tiết kiệm nó khác với hà tiện” nữa? Bởi nếu nói ra thì anh cũng lại “vít” mồm tôi lại bằng lý luận của anh thôi…
Theo Emdep
"Cô không đẻ được thì tránh sang 1 bên cho người khác đẻ hộ!"
Anh cũng gào lên: "Cô không làm được thì tránh sang một bên cho người khác làm hộ! Mà cô không có khả năng có con đâu, đừng có cố!". Chị chết lặng sau câu nói đó, đến mức cũng chẳng khóc nổi nữa...
Anh là một người chồng có thể nói là lý tưởng: không cờ bạc, rượu chè, không lăng nhăng bồ bịch và rất quan tâm, yêu thương vợ. Sáng ra anh có thể đưa vợ đi ăn sáng rồi đưa đến tận cơ quan, chiều về là xắn tay vào giúp vợ việc nhà. Chị cũng là người vợ chu toàn với gia đình nhỏ và cả gia đình lớn nhà chồng.
Mọi thứ có lẽ đã là viên mãn nếu như không có chuyện chị mãi chưa có con. Hai năm kết hôn, anh chị chờ đợi mòn mỏi nhưng chẳng có đứa con nào về với anh chị. Chị buồn phiền, lo lắng. Anh sốt ruột và cáu bẳn. Bố mẹ chồng giục giã và trách móc. Chị đi khám thì được biết mình khó có con. Để sinh con được thì là cả một quá trình chạy chữa tốn kém và mất thời gian. Chị buồn đến mất ăn mất ngủ.
Vừa biết cái tin ấy không bao lâu, chị lại đã nghe tin anh có bồ. Chị hỏi, anh chối đây đẩy. Anh bảo, anh chỉ yêu mình chị nên làm gì có chuyện tày trời như thế. Bố mẹ chồng cũng xúm vào biện minh hộ con trai. Chị cho qua, nhưng trong lòng luôn đề cao cảnh giác.
Mọi thứ có lẽ đã là viên mãn nếu như không có chuyện chị mãi chưa có con. Hai năm kết hôn, anh chị chờ đợi mòn mỏi nhưng chẳng có đứa con nào về với anh chị (Anh minh hoa)
Ít thời gian sau đó, chị phát hiện anh nhắn tin qua lại với một em và nói rằng muốn em đó sinh cho một đứa con. Anh còn hứa hẹn với cô gái đó sẽ cưới cô ta làm vợ chính, rước mẹ con cô ta về và đá chị ra khỏi nhà. Chị điều tra ra, đó là một cô gái tỉnh lẻ, hoàn cảnh có lẽ cũng không được khá giả nên lời dụ hoặc của anh đối với cô ta chắc hẳn cũng đáng để suy ngẫm.
Chị đem hỏi anh thì anh tỉnh bơ: "Sao em cứ đào bới lên thế để làm gì? Em cứ để yên thì có phải vợ chồng yên ấm mà anh vẫn có con không chứ!". Đau và uất hận lắm chứ! Trong khi chị còn đang lo chạy chữa để sinh con thì anh nỡ lòng làm như thế đấy. Và giờ thì anh nói thẳng vào mặt chị những câu tỉnh bơ và phũ phàng như vậy. Lần này chị thực sự không kiềm chế nổi nữa. Chị trách móc, lên án anh về sự vô tâm, vô trách nhiệm và bạc tình của anh với chị.
Anh cũng gào lên: "Cô không làm được thì tránh sang một bên cho người khác làm hộ! Mà cô không có khả năng có con đâu, đừng có cố!". Chị chết lặng sau câu nói đó, đến mức cũng chẳng khóc nổi nữa.
Mấy hôm sau chị đã vô tình gặp được cô ta ở quán café cạnh công ty anh. Chị có việc đợi một đồng nghiệp và cô ta cũng đang chờ anh ở đó. Lại đúng lúc chồng chị sang, anh ta tưởng chị đang làm gì cô bé kia, nên anh xông đến chắn trước mặt cô ta như kiểu bảo vệ che chở, nói cô bé kia ra ngoài trước đi. Nhưng cô ta cố giằng tay chồng chị ra và nói: "Anh đi ra trước đi, hôm nay gặp chị ấy ở đây để em nói chuyện với chị ấy cho ra nhẽ". Lúc đó chị cảm thấy căm chồng và cô ta vô cùng, tiện tay chị hất cả cốc cà phê nóng vừa gọi lên mặt cả 2 con người ấy.
Về nhà, bố mẹ chồng khuyên chị nên về nhà ngoại ở vài hôm cho tình hình dịu đi đã. Lúc ấy vừa chán nản và không muốn nhìn mặt anh thêm một giây phút nào nữa, chị liền xách vali về nhà ngoại. Nhưng ai ngờ được, ngay đêm hôm ấy anh dẫn em kia về và ngủ lại ngay tại phòng của vợ chồng anh chị. Còn bố chồng chị thì lập tức ra phường báo cáo rằng con dâu bỏ nhà đi.
Chị biết chuyện, hỏi bố chồng tại sao lại làm như vậy, vì trước nay thực sự chị vẫn kính trọng ông. Nhưng ông tỉnh bơ bảo: "Bạn bè anh ấy, anh ấy có quyền đưa về nhà, làm sao bố mẹ có thể cấm. Còn con chuyển đi thì đương nhiên bố phải ra phường khai báo hộ khẩu...". Sau khi nghe bố chồng giải thích như vậy, cộng thêm thái độ của anh, chị quyết định buông tay...
"Mình mong con thì người ta cũng mong con không kém. Là con người, ai cũng mong muốn có con để được yêu thương, ẵm bồng. Mình không thể có con với chồng thì tại sao không tạo điều kiện cho anh ta có con ở bên ngoài?" - chị đã nghĩ như thế và chị ra đi nhẹ tênh.
Còn chị, sau hơn một năm li dị chị đã tìm được một người đàn ông thương yêu chị thật lòng (Ảnh minh họa)
Từ đó đến nay đã tròn 3 năm. Chị không biết chồng cũ của mình sống như nào, có lấy cô gái đó không, 2 người họ có con với nhau chưa. Còn chị, sau hơn một năm li dị chị đã tìm được một người đàn ông thương yêu chị thật lòng. Anh là người Canada sang Việt Nam công cán, đã hơi lớn tuổi, đã từng lập gia đình trước đây và hiện tại anh đang nuôi con gái 12 tuổi.
Với sự phóng khoáng trong lối suy nghĩ của người phương Tây, anh chẳng mảy may để tâm đến chuyện "một lần đò" của chị và chị khi đến với anh cũng chẳng gặp những rắc rối của việc "mẹ ghẻ con chồng" gì hết. Khi kết thúc chuyến công cán, anh đưa chị về nước chữa bệnh và định cư luôn bên đó. Bây giờ, chị và anh đã có một thiên thần chung xinh xắn vô cùng. Chị thực sự hạnh phúc với cuộc sống hiện tại và cũng mong cho người chồng cũ của mình cũng được hạnh phúc.
Theo VNE