Xấu hổ không biết chui vào đâu vì chồng quá ki bo, kiệt xỉ với nhà vợ
Sau kỳ nghỉ Tết được cả tuần, Hương vẫn không dám gọi điện về quê thông báo với bố mẹ cô tình hình cả nhà từ quê lên bị ốm liểng xiểng. Lý do đơn giản là vì cô cảm giác ngại ngùng, xấu hổ không biết chui vào đâu vì chồng mình quá ki bo, keo kiệt ở nhà ngoại.
Hồi còn yêu nhau, Hương không thể nào ngờ, một anh chàng đẹp trai, cao to, khôi ngô tuấn tú và rất đỗi chiều người yêu như Tuấn – chồng cô hiện tại – lại biến thành người đàn ông bủn xỉn như vậy khi sống chung một nhà.
Hương và Tuấn đều làm nhà nước, lương ba cọc ba đồng. Thu nhập mỗi tháng của Hương rơi vào khoảng hơn 6 triệu, còn chồng cô nhỉnh hơn chút là 9 triệu. Với số tiền thu nhập như vậy, lại hai mặt con, cháu lớn 3 tuổi đang học mẫu giáo còn cháu bé thứ hai 11 tháng, Hương cảm thấy không dư dả gì. Vậy mà, thấy lương vợ chẳng được bao nhiêu, Tuấn vẫn không thèm đoái hoài đóng góp.
Bắt đầu từ năm ngoái, Hương đành nói với chồng tình hình giá cả leo thang, lương của Hương không đủ trang trải nữa. Hàng tháng Hương đưa chồng hóa đơn tiền điện, tiền nước và tiền đóng học phí cho con. Lần đầu nhìn các tờ hóa đơn, Tuấn kêu oai oái, bảo sao lắm thế. Hương mới bảo tháng nào tôi cũng chi hết đấy sao chẳng thấy anh kêu. Ăn chung, ở chung, con chung thì phải có trách nhiệm chung. Cuối cùng Tuấn cũng chịu móc hầu bao chi cho những khoản tiền điện nước, học của con. Còn Hương sẽ lo tiền ăn và sinh hoạt hằng ngày.
Ảnh minh họa.
Nhiều lúc Hương thầm nghĩ, thà chồng không kiếm được thì thôi, đằng này ngoài lương, anh ấy còn nhận việc làm thêm mỗi tháng cũng kiếm về thêm chục triệu. Thế nhưng bản tính chi li, bủn xỉn ăn vào máu rồi nên có bao nhiêu cũng đút vào túi riêng.
Người ngoài cứ bảo Hương may mắn vì lấy được ông chồng lịch lãm, đẹp trai, tài giỏi, nhưng đâu biết Hương khổ như thế nào khi sống với chồng mà ngột ngạt đến nghẹt thở như vậy.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có sự việc vào Tết năm nay, đến bây giờ nghĩ lại Hương vẫn thấy xấu hổ vô cùng. Bao năm nay cứ đến Tết là Hương lại phải bỏ tiền túi tích cóp từ đầu năm để mua quà biếu bố mẹ đẻ. Năm nào cũng thế, cô đều phải nói dối là “vợ chồng con có chút quà cho bố mẹ” để ông bà vui vẻ, mát mặt vì có ông con rể thoáng tính. Có ai biết, từ ngày làm rể chồng Hương chẳng bao giờ đoái hoài gì đến nhà vợ.
Tết năm nay sau mồng 2, cả gia đình Hương về nhà ngoại ăn Tết 3 ngày rồi mới ra Hà Nội. Quà biếu bố mẹ Hương vẫn chuẩn bị như mọi khi. Thế nhưng, khi có bác trong họ đến chơi nói chuyện con cháu mừng thọ, bố mẹ Hương vui vẻ kể chuyện: “Nhà tôi năm nào vợ chồng cái Hương, thằng Tuấn cũng biếu vài triệu ăn Tết, ăn không mấy nhưng mà vui vì bọn nó có lòng bác à”.
Nghe thế, Tuấn đột nhiên giẫy nẩy lên hỏi “Ơ, tiền đâu mà mấy triệu, bố mẹ có nhầm không ạ?”. Hương tái mặt kéo chồng ra ngoài nhưng Tuấn vẫn nhất quyết đứng lại chất vấn bố mẹ cô dù có khách đang ngồi đấy. Cuối cùng, Hương đành bảo là tiền cô cho bố mẹ, Tuấn mới chịu đi ra rồi quát tháo ầm ĩ.
Lúc đó, Hương xấu hổ đến mức chẳng biết chui vào đâu, bố mẹ cô cũng “ê mặt” với khách còn Tuấn đùng đùng nổi giận bỏ về nhà nội. Lúc đó, giận quá nên Hương bỏ mặc không thèm gọi. Ngẫm nghĩ lại bao năm nay, Tuấn không có lấy một món quà cho bố mẹ vợ. Năm năm về ngoại ăn Tết, Tuấn cũng không chìa ra một đồng mừng tuổi các cháu ruột trong nhà, chứ chưa nói đến các cụ các cháu trong họ.
Video đang HOT
Trong khi về nhà nội, chưa đến Tết Tuấn đã tuyên bố sẽ biếu ông bà bao nhiêu. Có năm ăn có 2 ngày cũng biếu cả chục triệu, cho hai đứa em 5 triệu rồi còn chưa kể tiền mừng các cháu, các cụ trong họ nữa.
Tối mùng 4, Hương và hai con lên Hà Nội. Do mấy ngày Tết ăn uống không điều độ, ba mẹ con lại phải di chuyển xa, bắt 2 chặng xe mới về đến nhà nên mẹ con Hương bị ốm, chồng thì vẫn trong quê nội. Nằm ôm hai con sốt, nóng như hòn than, Hương không kìm được, cô khóc. Nếu không vì nghĩ đến hai đứa con nhỏ, cô thật sự muốn ly hôn.
Theo Tinmoi24
Thói quen tiêu xài hoang phí của người yêu đã khiến tôi chỉ còn cách ném nhẫn bỏ đi ngay trong ngày cưới
Nhưng dường như sự nhút nhát thờ ơ của tôi lại gây ấn tượng với em, để rồi sau một buổi đi chơi tập thể chính em chủ động ngỏ lời yêu tôi.
Thùy có nàn da hơi ngăm đen nhưng bất kỳ ai nhìn vào em cũng phải nhớ mãi nước da bánh đúc ấy. Em có cái duyên hút hồn đàn ông khiến bọn con trai chúng tôi có 5 thằng chơi thân với nhau cả lũ đều có tình cảm vượt trên tình bạn với em. Dù yêu em nhiều lắm nhưng tôi biết thân phận mình chẳng có gì nổi bật nên chỉ dám nhìn xa để ngắm nhìn em chứ không dám tấn công trực diện như mấy thằng bạn kia.
Nhưng dường như sự nhút nhát thờ ơ của tôi lại gây ấn tượng với em, để rồi sau một buổi đi chơi tập thể chính em chủ động ngỏ lời yêu tôi. Có làm mơ tôi cũng không nghĩ sẽ có một ngày mình được một người con gái mình thích ngỏ lời thế này. Và chúng tôi chính thức là một cặp đôi yêu nhau thắm thiết, những thằng bạn tôi dù tức tối ghen tị nhưng vẫn phải chúc mừng cho tình yêu chúng tôi vì đàn ông chúng tôi rất hào phóng không vì tình yêu mà để mất bạn được.
Em là giáo viên mầm non còn tôi là một nhân viên văn phòng. Mức lương của chúng tôi còn thấp nên chưa muốn cưới vội mà cứ từ từ yêu nhau thoải mái để khi nào có nhiều tiền thì sẽ tính đến chuyện cưới xin sau. Có lẽ hai chúng tôi yêu nhau thắm thiết nên nhiều kẻ ghen tị thường xuyên nói xấu em trước mặt tôi nào bảo em ăn như mỏ khoét, người suốt ngày vay tiền để mua quần áo trưng diện, làm cả tháng không bằng tiền một chiếc váy em mua...
(Ảnh minh họa)
Họ nói nhiều lắm tôi nghe điếc hết cả tai, nhưng tôi tin vào em mà cho những lời đó là bịa đặt muốn chia lìa tình yêu đẹp của chúng tôi. Mà dù cho đó là thực đi nữa thì em mượn tiền thì em biết cách trả chứ có ăn quỵt ai đâu mà họ lắm điều vậy chứ. Nên em càng bị nhiều người ghét bỏ nói xấu tôi càng thương yêu em hơn bao giờ hết, bởi chính lúc em buồn nhất thì bờ vai tôi sẽ là chỗ dựa cho em những lúc khó khăn.
Một hôm hai chúng tôi đang ngồi ăn ở một nhà hàng sang trọng nơi em thầm mong muốn được đến một lần trong đời. Chiều em tôi đã phải bỏ ra 3 tháng lương để chiêu đãi em một bữa thịnh soạn. Hai chúng tôi đang ăn vui vẻ thì có một đám thanh niên nhìn người đầy săm trổ trông phát khiếp ngồi xuống bàn chúng tôi đang ăn. Thấy khó chịu tôi mở lời trước:
- Xin lỗi các anh nhầm bàn rồi, đây là bàn chúng tôi đặt từ trước.
- Tao không nói chuyện với mày tao nói chuyện với cô em này cơ.
Nói rồi hắn quay sang bên Thùy hất cái cổ lên:
- Thế cô định bao giờ trả tiền cho chị gái tôi đây hay cho tao xin ít tiết trên khuôn mặt xinh xắn kia vậy nhá.
Thùy run cầm cập không cầm nổi đôi đũa lắp bắp trả lời:
- Em biết rồi hãy để cho em thời gian một tuần em hứa là sẽ trả ngay.
- Nói phải giữ lời đấy đừng để bọn tôi gặp lại lần nữa.
Khi hai người đã thỏa thuận xong bọn chúng biến mất trong sự sợ hãi của hai đứa chúng tôi. Vậy là bữa tiệc được chuẩn bị cả tháng trời đã bị lũ côn đồ phá hỏng, nhưng bây giờ chúng tôi còn tâm trạng gì ăn nữa. Tôi liền rủ Thùy đi uống nước nói chuyện. Em như con cún nghe lời tôi răm rắp, mặt tôi ủ rũ hỏi em:
- Em hãy nói thật cho anh biết về bọn du côn đó đừng giấu điều gì được không?
- Em cũng thật không ngờ sự tình lại ra nông nỗi này, em vay tiền mấy người bạn có mấy chục triệu thôi mà sau một năm không trả nợ nó đẻ ra cả trăm triệu đấy chứ.
- Vậy họ là kẻ cho vay nặng lãi sao? Em nợ tất cả là bao nhiêu?
- Có 100 triệu thôi anh ạ.
- Hả đó là số tiền lớn chứ ít ỏi gì mà em nói nhẹ như lông hồng vậy.
- Em cầu xin anh hãy trả nợ giúp em mỗi lần này thôi, chứ suốt ngày em bị bọn chúng đe dọa em sợ lắm rồi.
Thương Thùy tôi bấm bụng rút toàn bộ tiền tiết kiệm mình có được và đi vay mấy người nữa bù cho đủ để trả nợ giúp em. Dường như em biết lỗi của mình nên nhiều tháng sau đó không thấy ai đến đòi nợ nữa, em cũng ngoan ngoãn nghe lời tôi hơn và yêu tôi hết lòng. Để tiền lương làm ra của hai đứa chung về một mối tôi quyết định tổ chức đám cưới với em. Ngày vui của chúng tôi đã đến có rất nhiều bạn bè anh em đến tham dự, tôi và em hạnh phúc tay trong tay trao nhau nhẫn cưới. Đúng lúc đó bầu trời tối sầm lại không khí đang yên lặng bỗng ồn ào hẳn nên khi xuất hiện một đám người đàn ông có đàn bà có mặt nhìn thật gớm ghiếc bước đến bên cạnh chúng tôi.
Một người đàn bà bước đến tát cho em một cái mạnh đến nỗi rơi cả chiếc khăn voan trên đầu của cô dâu, rồi nói:
- Khi mượn tiền mày nói ngon ngọt là vậy sao khi trả lại khất hết lần này đến lần khác, hôm nay mày phải trả toàn bộ 1 tỷ đồng cho tao không thì đừng hòng cưới xin gì hết.
Vừa nghe thấy số nợ 1 tỷ khiến tôi hoảng hồn chân tay run lẩy bẩy cố tìm chỗ để bám không thì ngã mất. Khi trấn tĩnh lại được tôi mở lời từ tốn:
- Chị có nhầm không đấy Thùy làm gì mà vay nhiều tiền như thế?
- Mày đúng là thằng đàn ông bị sỏ mũi, nó vay tiền bọn tao để ăn diện làm đẹp và đi chơi bời chứ còn làm gì nữa.
- Vậy mà hết những 1 tỷ sao? Hay chị là kẻ cho vay nặng lãi?
- Chị mày đây chỉ muốn lấy lại cái gốc là đủ rồi chứ hi vọng gì lấy lãi ở đứa con gái nợ như chúa chổm này.
- Đó có phải là sự thật không em?
Thùy không nói gì chỉ gật đầu cúi mặt xuống vì ngại ngùng xấu hổ trước những người thân quen. Tôi xót xa phải đưa ra quyết định đau đớn:
- Đến nước này anh không thể gánh nổi số nợ cho em nữa, chúng ta hãy chia tay từ đây thôi. Còn tiền mừng cưới anh đưa hết cho em để trả nợ đấy. Anh đã quá mệt mỏi với người yêu chưa cưới đã nợ như chúa chổm chắc khi cưới rồi làm được đồng nào trả nợ cho em hết mất thôi.
Mặc cho em khóc lóc níu kéo tôi ném chiếc nhẫn cưới đi chán nản rời khỏi tiệc cưới của mình trong sự ngơ ngác ngạc nhiên của mọi người.
Theo Afamily
Chị dâu tương lai là người chẳng biết ngại ngùng, xấu hổ Hôm nhà tôi về nhà ngoại ăn tiệc, cả họ hàng ở đó mà chị ngồi gác chân lên đùi anh xem phim, còn anh ngồi gọt trái cây cho chị ăn như người hầu. Tôi không có gì ác ý, luôn cố gắng làm một "bà cô" thoải mái, nhưng với chị thì thật sự muốn làm ngơ những hành động đó...