Xấu hổ khi có bạn trai chỉ cao hơn 1m50
Tôi đã muốn nói lời chia tay ngay lập tức nhưng ngay lúc này, khi tôi viết những dòng tâm sự này, biết bao kỉ niệm cũ lại ùa về.
ảnh minh họa
Tôi từng đọc nhiều tâm sự của mọi người nói rằng trong tình yêu, ngoại hình không quan trọng. Lúc trước khi trải qua, tôi cũng coi đó là chuyện bình thường, quan trọng là 2 người yêu nhau. Thế nhưng, “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, các bạn phải trải qua những trở ngại của sự khác biệt ngoại hình giống như tôi thì mới hiểu vì sao.
Tôi không phải là một cô gái quá nổi bật nhưng nhờ thừa hưởng gen của bố, tôi sở hữu chiều cao 1m63 cùng vẻ ngoài trắng trẻo. Chính vì chiều cao này, từ nhỏ tôi đã được nhiều người chú ý. Mối tình đầu của tôi là một chàng hot boy trong trường, chúng tôi đi với nhau, ai cũng nói là đẹp đôi. Thế nhưng, “trai đẹp” không hẳn đã tốt. Yêu nhau chưa được 1 năm, tôi phát hiện ra anh ta còn cặp kè với nhiều đứa con gái khác. Khi bị tôi phát hiện, anh ta còn lớn tiếng mắng tôi là “tưởng xinh lắm đấy mà lên mặt”, “cô chỉ được cái cao thôi, còn ngoại hình thì chả ra gì”. Sau lần đấy, tôi cảm thấy sợ tất cả những chàng trai có vẻ ngoài bắt mắt, dễ gây chú ý.
Cũng “nhờ” mối tình đầu thất bại như vậy mà tôi mới chú ý đến anh – một “chàng lùn” đúng nghĩa. Thực sự thì lần đầu tiên gặp, tôi cũng phải “hốt hoảng” khi gặp một anh chàng mà chiều cao còn kém mình đến gần 1 cái đầu (đấy là tôi còn đi giày bệt đấy!). Chẳng bao giờ tôi nghĩ sẽ để ý tới anh chàng lùn tịt này nhưng càng tiếp xúc nhiều, sự quan tâm và chân thành của anh ấy lại đánh đổ bản tính kiêu ngạo và làm lu mờ ngoại hình không ưa nhìn của anh. Không những thế, anh còn rất hài hước và luôn tạo bất ngờ cho tôi. Là con một của một gia đình có bố làm to trong ngành cảnh sát lại làm trong một công ty truyền thông nổi tiếng, anh thừa đủ điều kiện để chiều chuộng tôi mọi thứ từ vật chất đến tình cảm.
Điều kiện của anh và gia đình cũng phần nào khiến tôi yên tâm hơn về tương lai của hai đứa. Bố mẹ anh khi vừa gặp đã “ưng” tôi ngay lập tức. Các bác còn nói chờ năm sau tôi ra trường sẽ tổ chức đám cưới “không thua ai” cho 2 đứa. 1 tháng đầu yêu nhau, tôi như lâng lâng trong cảm giác hạnh phúc hoàn hảo.
Chuyện tình yêu của tôi có lẽ đã có một cái kết tốt đẹp, nhưng càng ngày, ngoại hình của người yêu càng làm nảy sinh nhiều rắc rối. Nó khiến tôi dần lung lay về quan điểm trước kia. Mỗi lần anh đến nhà tôi chơi, tuy bố tôi vẫn niềm nở tiếp đón nhưng mẹ và em gái lại luôn tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt với anh khiến tôi rất ngại và xấu hổ. Sau khi anh về, mẹ và em tôi lại mang chuyện ngoại hình của anh ra để ca thán: “Người đâu mà đã béo lại còn lùn một mẩu”, “Nhìn mày với nó chả khác nào đôi đũa lệch”, “Chị không còn ai để yêu à mà cứ nhất quyết phải yêu bằng được cái anh này?”. Thậm chí, mẹ tôi còn nói sẽ không cho phép tôi kết hôn với anh.Có lần, anh đến chơi đúng lúc bố đang sửa bóng đèn, liền xắn tay vào sửa giúp. Khổ một nỗi, cái đèn lại ở quá tầm với của anh, nên anh đành bất lực ngồi… xem bố sửa đèn. Sau lần đó, bố cũng không còn niềm nở với anh như trước. Chỉ riêng chuyện ở nhà đã đủ đau đầu, tôi còn phải đối diện với thái độ thay đổi như chong chóng của anh nên càng mệt mỏi. Những ngày đầu anh ngọt ngào bao nhiêu thì sau ngày bị bố tôi chê bai ra mặt, anh càng hay thường nổi giận vô cớ với tôi. Có lần tôi và anh đi mua sắm, tôi muốn lấy một cái túi xách ở trên cao để đeo thử, chỉ vì anh không với tới khiến người bán hàng nhìn với ánh mắt giễu cợt mà anh đã đùng đùng bỏ đi. Khi tôi chạy theo thì anh gắt gỏng: “Em cố tình muốn cho mọi người thấy chiều cao của anh kém em nên mới chọn cái túi đấy đúng không?”.
Video đang HOT
Sau lần cãi nhau đấy, chúng tôi thường xuyên xảy ra xung đột về vấn đề chiều cao. Anh luôn đổ lỗi nói tôi không nghĩ đến sĩ diện của anh, biết người yêu chiều cao khiêm tốn mà vẫn thích diện các đôi cao gót ngất ngưởng. Rồi vì tôi thấy xấu hổ nên mỗi khi đi cùng nhau, tôi không dám đứng sát vào anh… Thực sự, tôi chỉ muốn tìm cách để “khỏa lấp” đi chênh lệch chiều cao với anh bằng cách chọn vị trí đứng thấp hơn anh đi lùi hơn anh một quãng thôi mà. Các bạn thử nghĩ xem, mỗi lần đi đường bị mọi người nhòm ngó, chỉ trỏ, soi mói vì chiều cao chênh lệch, ai mà chẳng vừa xấu hổ, vừa bực mình?
Cũng có đôi lần, do lối ăn nói quá vô tư, tôi vô tình đả động đến chuyện chiều cao của anh. Hay những khi tôi tỏ ra thích thú với một anh chàng ca sĩ, diễn viên cao to, điển trai nào đó, anh lại tỏ thái độ bực tức và giận dỗi. Dần dần, giữa 2 đứa chẳng còn thoải mái như xưa nên hạn chế đi chơi với nhau để tránh gây mệt mỏi. Những khi cần lấy đồ đạc, tôi nhờ anh nhưng anh không thể giúp vì đồ ở quá cao. Từ đó tôi luôn chủ động tự làm mọi việc mà không cần tới sự giúp đỡ của anh nữa. Chính sự xa cách đủ mọi mặt này khiến tôi càng lúc càng cảm thấy chán nản, muốn chấm dứt tình yêu chênh lệch này.
Khi tình yêu không còn mặn nồng, cái khoảng cách về chiều cao càng rõ nét khiến tôi thêm xấu hổ. Mỗi khi đến chốn đông người, tôi luôn lảng tránh những cái nắm tay, những cử chỉ tình cảm của anh, rồi cố gắng đi thật nhanh vì sợ có người quen bắt gặp lại chỉ chỏ, chê bai. Đỉnh điểm, trong một cuộc đi chơi với bạn bè của anh, tôi vô tình nghe được sự bàn tán của vài người bạn anh. Họ nói tôi đến với anh chỉ vì tiền, vì điều kiện của anh tốt chứ không hề có tình yêu, rồi còn gọi tôi là “đào mỏ”… Thậm chí, có người còn chẳng ngại “đá xoáy” tôi bằng những lời lẽ ác ý. Điều đáng giận là anh lại ngồi im để mặc tôi bị bạn bè anh xỉa xói. Có phải chính anh giờ đây cũng nghi ngờ tình yêu của tôi? Chính anh cũng coi tôi là kẻ đào mỏ không có sĩ diện?
Đêm hôm đó, tôi đã khóc rất nhiều. Em tôi biết chuyện đi kể về với bố mẹ và mọi chuyện lại càng trở nên rắc rối hơn. Gia đình tôi có điều kiện chẳng thua gì nhà anh nên bố mẹ tôi không thể chấp nhận để con gái của mình vì cưới 1 người ngoại hình xấu xí mà bị mang tiếng là “kẻ đào mỏ”. Mẹ tôi vốn tính thẳng thắn đã vội gọi cho anh xỉ vả không ngớt lời còn bố tôi thì tuyên bố “cấm cửa”.
Tôi đã muốn nói lời chia tay ngay lập tức nhưng ngay lúc này, khi tôi viết những dòng tâm sự này, biết bao kỉ niệm cũ lại ùa về. Mẹ tôi kể rằng sau khi bị mẹ tôi xỉ vả rồi dập máy, anh chỉ nhắn lại tin cho mẹ nói câu xin lỗi mẹ và xin lỗi tôi. Câu nói này làm tôi cảm thấy đau lòng rất nhiều. Bây giờ tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Mệt quá, 1 ngày chồng thử làm vợ
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người.
Thấy bà vợ suốt ngày than khổ, kêu trời kêu đất, quát tháo các ông chồng là: "Các ông thử làm đàn bà xem, nếu làm được thì tôi phong các ông là Thánh sống". Ý vợ là, làm vợ cực khổ, cực khó, lại mệt nhọc. Tôi thì tôi không cho là thế, vì đàn ông chúng tôi, gánh nặng cơm áo gạo tiện, kiếm tiền cho cả nhà, nuôi vợ, nuôi con mới là việc lớn. Chúng tôi ngoại giao, công việc rồi tiền bạc, không có chúng tôi thì đàn bà các chị, các em lấy gì mà nương tựa. Chúng tôi không vất vả thì thôi, nói gì mấy bà đàn bà.
Nhưng vợ tôi bĩu môi dài thườn thượt, bảo tôi là không biết gì, không hiểu cho người vợ phải vất vả thế nào. Vợ còn bảo: "Kiếm tiền á, đổi vai đi, ai chẳng kiếm được tiền, đâu chỉ đàn ông. Nếu anh thích, thử làm vợ một ngày xem sao?".
Nhất định không chịu thua bà vợ, thế nên, sáng nay, không giống như mọi ngày ngủ tới tận sưng mắt mới dậy, rồi đánh răng rửa mặt, ăn đồ ăn sáng xong đi làm, tôi dậy rất sớm. Còn vợ vẫn nằm trên giường ôm con.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. Nhưng hôm nay, không cần chạy. Tôi lượn ra chợ, xách mấy túi đồ ăn sáng, xách cả thức ăn buổi trưa buổi tối bỏ tủ lạnh cũng đã nhọc lắm rồi. Mỏi rã rời cánh tay, nói chi tới chuyện chạy bộ làm gì.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. (ảnh minh họa)
Khổ nhất là cái khâu mặc cả, vợ đã dặn, không được họ nói bao nhiêu là mua từng ấy, vì đàn ông đi chợ hay bị bắt nạt lắm. Thế là cứ trả lên trả xuống vài đồng bạc. Cuối cùng bực quá, tôi chẳng buồn mặc cả nữa, họ cứ nói bao nhiêu thì tôi mua ngần ấy. Về tới nhà, vợ hỏi giá, bị vợ nói cho một trận mát cả mặt. Lúc ấy, vợ tôi mới dậy đánh răng, rửa mặt, thong dong đi vào ngồi đợi chồng chuẩn bị bữa sáng cho ăn.
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người, lại còn bị phen mất mặt vì mặc cả quá đà ở hàng chợ. Cuối cùng, khi tới lượt mình đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm thì đã gần muộn. Tôi hộc tốc phi xe đến cơ quan, may ra kịp, vừa chạy vào quẹt thẻ vừa thở hổn hển, ai nhìn cũng tưởng tôi có việc gì trọng đại. Ấy thế mà sáng nào vợ tôi cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, thong thả đánh răng rửa mặt đi làm, mà vợ còn làm sớm hơn cả tôi. Bái phục!
Tôi không phải đưa con đi học, vì trường học cùng đường đi tới cơ quan vợ. Nhưng đón con là chuyện của tôi, vì tối ấy vợ có việc bảo về muộn. Hết giờ hành chính, tôi lập tức đứng dậy đón con. Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới về tầm này, bình thường, sau giờ tan tầm khoảng 1 tiếng, tôi mới thong dong đi về, vừa đi vừa hút thuốc vì lúc đó luôn nghĩ, đã có vợ chuẩn bị cơm nước ở nhà. Nhưng giờ, không về thì không kịp đón con, còn đi chợ. Tôi vội chạy xe đến trường, tìm mãi không thấy lớp của cô giáo. Đã nhờ vợ miêu tả tỉ mỉ, còn xin cả số điện thoại của cô, thế mà tìm hoài không ra. Trước giờ tôi đâu có làm việc này, trường của con ra sao, lớp học con ra sao tôi còn không hay biết, đón thì làm sao mà đón nhanh được. Tôi vội gọi cho cô, cô lại bảo tôi đi đường ấy, thế là cứ lòng vòng mãi. Cuối cùng cũng may tìm được lớp. Khi ấy thì trời đã tối mò.
Vợ gọi mãi mà sao chưa thấy tôi về, tưởng tôi có việc gì. Khi đó, tôi mới chạy qua chợ, mua vội tí thức ăn, một món rau, một món thịt.
Về tới nhà, đầu tóc tôi bù xù, con thì khóc thét vì bố lao xe ầm ầm, lạng lách, con sợ quá. Quyết không thua vợ, tôi vào bếp chuẩn bị món ăn. Tôi gọi vợ: "Dầu đâu, chảo đâu em, nồi đâu, gạo ở đâu...?", tất cả những thứ ấy tôi đều không biết, tôi phát mệt lên vì phải tìm chúng. Tôi cứ hỏi thì vợ lại bảo: "Việc anh, anh làm, không là được thì anh thừa nhận thua đi". Thế là tôi lại tìm, mò mẫm, cuối cùng thì xong được bữa cơm đúng chỉ có hai món. Tôi ăn ngấu nghiến như người chết đói không biết tới ngon là gì. Còn vợ tôi thì nhăn mặt, chê món mặn, món nhạt thếch. Tôi thử nậm giọng, đúng là mặn thật, trời ơi, thế mà tôi ăn không hay biết gì.
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp.(Ảnh minh họa)
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp. Vợ bảo tôi rửa bát, lau nhà, tôi cũng làm, mồ hôi vã ra, vừa tắm xong lại như người chưa tắm. Con còn chưa ngủ thì tất nhiên việc dạy con học là phần của tôi. Bắt thằng cu lôi sách vở ra cũng mệt, hướng dẫn nó học chữ này, chữ nọ còn bực hơn. Cứ nằm hướng dẫn con như thế, tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì đã sáng.
Vợ tôi gọi dậy, bảo: "Anh không dậy đi chợ, mua đồ ăn sáng à, còn đưa con đi học nữa...". Tôi sợ quá, chắp tay lạy vợ bảo: "Thôi em ạ, em tha cho anh, anh thua rồi. Từ nay em cứ làm thiên chức của người vợ, anh kiếm tiền, anh không thắc mắc gì cả. Anh biết em vất vả rồi, anh chịu đấy, không dám làm việc này ngày thứ hai. Không đổi vai gì hết, ông trời sinh ra là thế, em cứ làm vợ, còn anh cứ làm chồng. Thôi em đi chợ đi, anh ngủ tiếp đây". Nói rồi tôi lại lăn ra ngủ, tôi sợ quá, may mà vợ không bắt bẻ nhiều.
Đúng là một ngày làm vợ, dù mới trả qua mấy việc cơ bản mà đã thấy sợ hãi, mệt mỏi rồi. Thế mà làm cả đời với việc đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, trông con thì chắc chết. Giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của chị em. Từ nay tôi xin chừa cái thói so đo, tính toán...
Theo VNE
Làm người thứ ba, tôi cũng đau đớn lắm! Cái ngày tôi trao thân cho anh, gật đầu nhận lời yêu anh, tôi biết mình đang đánh cược với cuộc sống của mình. Tôi đã bỏ lại sau lưng tất cả những lời đàm tiếu, những lời chửi rủa và cả sự khinh miệt của người thân, những người biết tôi đang say đắm một người đàn ông có vợ. Và tôi...