Xả buông để bình an & hạnh phúc
Cuộc đời không phải lúc nào cũng là đất bằng, trải thảm mà có lúc hầm hố, khúc khuỷu, chông gai.
Hãy giữ tâm bình giữa cuộc đời để ngay nơi đời có đạo, ngay nơi đạo là tâm, ngay nơi tâm là tánh, ngay nơi tánh là Phật, ngay nơi Phật là giác ngộ giải thoát.
Bình tâm và hãy bình tâm, mỉm cười nhẹ nhìn cuộc đời, và ta thấy ta chỉ còn là chiếc bóng hư ảo nơi trần thế
Tu đạo hay hành đạo là tu lục độ vạn hành, thọ tam quy, giữ ngũ giới, lấy giới luật làm thầy, lấy kinh sách làm tông chỉ, lấy tâm làm trực ngộ, lấy giáo hóa làm hành pháp, lấy thân khẩu ý tu thập thiện nhân lành, lấy bát chánh đạo, thập nhị nhân duyên làm phương tiện tu đạo, lấy giới định huệ làm giải thoát. Trong đó con đường tâm là con đường diệt khổ. Khổ cũng từ tâm sinh ra, cũng là do tâm mà diệt. Khi khổ hết tự có an lành, hạnh phúc và vui vẻ.
Tuy vậy, sự khổ diệt hay sinh cũng chỉ là khổ vô thường. Khổ thật không phải khổ vì nó cũng chỉ là giả hợp giả danh, là cảm nhận cảm thọ mà ra thông qua lục giác tiếp xúc lục trần sinh ra lục thức mà từ đó có vui, giận, buồn, yêu, ghét, sợ, muốn; là thất tình của thế gian. Khổ không do bên ngoài sinh mà từ tâm sinh, tâm sinh ra muôn sự khổ, cũng sinh ra muôn pháp lành. Tâm khi bám chấp vào hư vọng nơi trần thế liền có khổ hiện tiền theo, tâm mà buông xả thì có sự an lành tĩnh tại tới.
Tu đạo là làm sao hướng thiện, hành thiện, an vui, tĩnh tại giải thoát mọi buộc ràng nơi tâm từ đó đưa tâm mình về bổn nguyên thanh tịnh trong hư không pháp giới. Tâm là chủ, tâm tạo tác nên muốn làm chủ được tâm thì cần có giác để biết, có huệ để hiểu mà từ đó sống đúng với bản tâm thanh tịnh của mình.
Trong cuộc đời có bao lần vấp ngã, bao lần nước mắt rơi, bao lần nuốt hận đắng cay, bao lần phóng túng niệm suy,… nhưng chung quy bởi do tâm sinh diệt điều khiển và bị che đậy bởi vô minh ám đi trí tuệ sáng tỏ trong tâm. Khi mây mờ che phủ tan của vô minh không còn thì ánh sáng của đạo pháp, của giác ngộ, của an lành, của vị tha, của hạnh phúc và bình an, giải thoát chiếu sáng thân tâm. Nên tu là dùng trí tuệ để tu, hành là nơi tâm để dụng, giải thoát là ở nơi tự thân, và giải thoát là Niết-bàn trong tâm.
Video đang HOT
Trong cuộc đời vô thường sớm còn tối mất, không biết khi nào ta sẽ đi, hay đối diện với những bất trắc của cuộc đời như già, bệnh, chết, khổ công danh, buồn tình cảm, thiếu vật chất, sở nguyện không thành,… đến bởi nhân quả nghiệp báo, bởi vận hạn định quy, cũng do nhân tạo tác đời trước hay quá khứ mà chiêu cảm hiện tại dữ hay lành.
Hãy cho đi khi còn có thể, cho đi là cho đi sự an vui, cho đi nụ cười, cho đi sự quan tâm, cho đi sự yêu thương, cho đi sự nhân nghĩa, cho đi sự tâm lành, cho đi niềm ước vọng để cuộc đời thắp sáng sự yêu thương và hạnh phúc, an lành trong cõi đời vô thường nơi trần thế.
Hạnh phúc là cho đi, bình an tới do tâm buông xả, và bình tâm là tĩnh lặng nơi cõi lòng, bình là bên ngoài không động bởi trần cảnh, an là bên trong yên tĩnh cõi tâm. Hãy mỉm cười nhìn cuộc đời dẫu có còn bao nhiêu cay đắng và khổ đau, vì ta còn hiện hữu trong giờ phút này là phút giây hiện tại trân quý của cuộc đời. Mỗi sự sống, mỗi mạng sống đều trân quý, hãy trân quý bản thân cũng như trân quý yêu thương mọi người xung quanh, vạn vật muôn loài.
Tình yêu cho đi muôn nơi là sẽ nhận được lại một tâm hồn rộng lớn, và tâm càng rộng lớn thì đạo càng cao cả anh minh. Bình tâm và hãy bình tâm, mỉm cười nhẹ nhìn cuộc đời, và ta thấy ta chỉ còn là chiếc bóng hư ảo nơi trần thế.
Khi không còn yêu, người ta sẽ bận
Vì thế, nếu ai đó 'bận' khi yêu, bạn hãy vun vén những kỷ niệm, tìm cho nó một chỗ cất, để khi không còn người ấy, kỷ niệm không còn vung vãi khắp nơi, khiến bạn khó chấp nhận, khiến bạn đau lòng. Vì khi không còn yêu, người ta sẽ bận!
"Khi nào không yêu em nữa, anh sẽ nói thẳng với em chứ?", tôi đã hỏi anh như thế, khi chúng tôi mới yêu nhau. Anh bảo, tôi thật ngốc, vì chẳng bao giờ anh hết yêu tôi. Vì thế, cho đến ngày hôm nay, khi anh chỉ còn là chiếc bóng mơ hồ trong giấc mơ, tôi vẫn tin rằng anh chưa nói hết yêu, nghĩa là anh vẫn còn yêu.
Dạo này, anh rất bận. Mỗi khi tôi nhớ anh, anh biết, nhưng khi tôi chưa kịp nói tôi nhớ anh thì anh đã nói trước "Nay anh đi làm về bị mệt, uống thuốc xong buồn ngủ quá, mai chúng mình nói chuyện nhé". Hoặc là, nay anh bận quá, hết việc này mình sẽ gặp nhau...
Tôi thấy ngày hôm qua đi cùng đám bạn ngồi đâu đó uống cà phê, nhậu một bữa. Ngày hôm kia giúp thầy giáo cũ sửa cái tivi, ngày nọ lại đi sinh nhật bạn thân đến khuya mới về... Anh thật bận.
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh
Lúc trời mưa, anh than thở: "Mưa quá, anh nhớ em ghê! giá như trời tạnh để anh chạy đến với em". Nửa đêm anh nhắn tin, "giá như lúc này có em bên cạnh". Vậy là anh sẽ "nhớ tôi" và ước ao được ở bên tôi khi mọi thứ đang cản trở bước chân anh, kiểu "lực bất tòng tâm". Vậy mà tôi vẫn tin.
Những năm tháng xưa, anh không hề bận.
Đã từng trong những cơn mưa rào, gió bão mịt mù, anh chạy đến bên tôi và ướt sũng. Tôi cảm nhận được cơ thể anh run lên vì lạnh. Chúng tôi ở bên nhau bất chấp gió mưa như thế.
Đã từng có lúc tôi nhớ anh, tôi chỉ mong có anh ở bên, anh lập tức chạy đến, dù đã nửa đêm, chỉ để nhìn thấy tôi trên cửa sổ, hôn tôi một cái qua không khí, gài một cành hoa ngoài song cửa rồi về.
Đã từng có lúc anh bỏ rất cả mọi cuộc vui để ở bên tôi. Sinh nhật anh, anh không tổ chức và mời bạn bè, để dành khoảng không gian ấy cho hai đứa.
Đã có lúc anh nói rằng tôi là thế giới của anh, dù nó rộng lớn hay thu nhỏ lại, anh cũng vẫn sẽ ở trong thế giới ấy, không từ bỏ.
Đã có lúc tôi yêu anh với niềm hạnh phúc và kiêu hãnh, dựa trên lòng tin yêu không gì sánh nổi. Bởi vì anh luôn ở bên tôi, theo mọi cách, mọi cảm nhận của tôi.
Nhưng giờ đây, anh lại rất bận. Tôi đã đôi lần hỏi lại câu hỏi của ngày xưa: "Nếu không còn yêu em nữa, anh có nói thẳng cho em biết không?", anh trả lời: "Lại nghĩ linh tinh rồi, em ngủ đi".
Tôi đã từng tin là anh bận, và anh còn yêu tôi. Tôi đã tin như thế rất lâu, cho đến khi tôi nhận ra, anh có thời gian dành cho tất cả mọi người, trừ tôi.
Tôi không còn thắc mắc tại sao nữa, bởi khi hết yêu, có người sẽ dũng cảm nói ra để người kia chấp nhận sự thật, dẫu có phũ phàng. Nhưng có người lại chọn cách vòng vo, xa lánh, để người kia mãi ôm hy vọng và ảo tưởng.
Cách nào tốt hơn? Không ai có thể khẳng định được đau một lần tốt hơn hay đau nhẹ nhàng dai dẳng tốt hơn.
Vì thế, nếu ai đó "bận" khi yêu, bạn hãy vun vén những kỷ niệm, tìm cho nó một chỗ cất, để khi không còn người ấy, kỷ niệm không còn vung vãi khắp nơi, khiến bạn khó chấp nhận, khiến bạn đau lòng.
Vì khi không còn yêu, người ta sẽ bận!
Bảo Bảo
Em tuổi Dần, anh có sợ không Với tiêu đề như trên mà anh vẫn chưa bỏ qua bài viết này, tiếp tục đọc thì em xin nói đôi điều về mình để anh hình dung nhé. Em sinh ra và lớn lên ở vùng quê một tỉnh miền Đông Nam Bộ. Gia đình làm vườn, tốt nghiệp đại học, biết hai ngoại ngữ và đang làm việc tại TP...