Vụn.g trộ.m 1 đêm với người có vợ
Và đêm ấy, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Tôi được nghe anh kể rất nhiều điều về cuộc đời anh…
Tôi là con gái, đó vẫn là lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của tôi trước ngày tôi gặp anh. Tôi ghét ai gọi tôi là đàn bà bởi tôi chưa thực sự là đàn bà. Tôi đã từng yêu, đã từng si mê một ai đó nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn, chưa một lần lầm lỡ vì người mình yêu. Tôi đích thị là con gái và tôi luôn tự hào về điều đó. Vì thế, lúc nào tôi cũng giữ cho mình một nguyên tắc, sẽ chỉ trao thân khi người đó là chồng tôi.
Nhưng mọi sự đã thay đổi, đời tôi đã lật sang trang mới. Người ta nói, &’nói trước bước không qua’, không nên quá khẳng khái một điều gì khi tương lai còn quá dài. Giờ thì tôi đã hiểu, họ nói chẳng sai. Ngay đến bản thân tôi còn không vững vàng thì tôi còn dám nói gì nữa đây?
Tôi khẳng định cho đến lúc này, thứ tôi cần nhất đó chính là sự quan tâm, chăm sóc yêu thương của một người đàn ông. Tôi đã từng yêu và cũng đã chia tay. Thời gian quá dài ấy cũng đã đủ để khiến tôi quên đi tất cả những đau thương buồn khổ khi bị người đàn ông đó phản bội. Và thời gian ấy cũng quá đủ để trái tim tôi nguội lạnh, không còn biết rung động trước một ai.
Tôi khẳng định cho đến lúc này, thứ tôi cần nhất đó chính là sự quan tâm, chăm sóc yêu thương của một người đàn ông. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng gặp anh, tôi đã khác. Tôi cũng không hiểu sao, trái tim đóng băng của tôi lại dễ dàng bị đán.h thức như lúc này. Cuộc gặp mặt tình cờ của tôi và anh giống như duyên số. Anh lạnh lùng, tôi bàng quang với tất cả những ánh mắt của người khác nhìn tôi. Tôi đi cùng bạn, ai hỏi gì tôi nói ấy. Tôi ít giao tiếp, ít nói và được coi là con người hiền lành, nhu mì. Lúc nào gặp ai tôi cũng vậy. Nhưng hôm ấy, thấy chúng bạn vui vẻ, ai cũng có đôi có cặp, tôi đã rất khổ tâm và nghĩ về người yêu cũ, về những kỉ niệm đã qua. Bao nỗi đa.u đớ.n lại ùa về. Tôi thấy cô đơn trống trải và lạnh lẽo quá.
Tôi là cô gái có đôi mắt buồn và ướt, ai gặp tôi cũng nói như vậy. Sau này, anh cũng nói với tôi như thế. Anh nói, anh tò mò về đôi mắt ấy, muốn tìm hiểu xem, trong con người tôi có điều gì xa xăm đến thế. Và rồi chúng tôi đã rất hợp nhau, chia sẻ cùng nhau nhiều chuyện trong ngày hôm ấy. Tôi và anh đã chúc rượu nhau rất nhiều. Tôi cảm thấy mình thành thật với anh hơn.
Chúng tôi đi chơi, hát hò sau khi đã ăn uống xong. Anh hát rất hay, chúng tôi trở thành một đôi song ca ăn ý. Tôi biết, tay anh đã đeo nhẫn nhưng điều đó có ý nghĩa gì vì chúng tôi chỉ là vui vẻ với nhau thôi. Có người nhắc đùa tôi: “Anh ấy có vợ rồi đấy em nhé!”. Tôi chỉ cười rồi lại không nói gì. Tôi biết chứ, không thể thích anh nhưng tự nhiên, tim tôi rung động.
Tôi đã đi lạc con người mình, đi lạc lại những đạo lý mà từ trước tới giờ tôi luôn cho rằng phải thực hiện. Tôi ngã cầu thang khi đi vệ sinh, anh thấy vội chạy đến và xoa chân tôi. Lúc chở tôi về nhà, anh đã ân cần xoa đầu gối cho tôi. Tôi không hiểu tại sao lúc ấy, tim tôi lại đậ.p rộn ràng đến vậy. Có phải chăng có chút hơi men rượu đã khiến tôi trở nên thế này? Hay tại tôi lâu quá rồi không được cảm nhận một bàn tay ấm áp quan tâm ân cần đến thế. Tôi bắt đầu thấy thích anh.
Khi gần về đến nhà tôi, lúc ấy bạn bè ai đi đường nấy. Chỉ có anh đưa tôi về. Lúc tiễn tôi đến cổng, tôi xuống xe và chào anh. Tôi đi khập khiễng vì chân bị đau, anh đứng đó nhìn theo bóng tôi. Bỗng anh chạy lại, ôm chầm lấy tôi và nói: “Cho anh ôm em một lần được không?!”. Tại sao tôi lại không giật anh ra, tại sao tôi lại đứng im để cho anh làm thế? Tôi không hiểu nổi lòng mình nữa, có phải chẳng tôi cũng đang chờ đợi cái ôm ấy?
Và đêm ấy, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Tôi được nghe anh kể rất nhiều điều về cuộc đời anh, được nghe anh nói rất nhiều về những gì anh giấu kín trong lòng. (ảnh minh họa)
Anh có vợ, tôi biết chứ nhưng có lẽ anh không yêu vợ mình, qua lời kể của anh tôi cảm nhận được điều đó. Người ta nói, người đàn ông đi ngoạ.i tìn.h thường mang chuyện gia đình không hạnh phúc để lừ.a gạ.t người khác. Nhưng bạn có tin không, cũng có những lời nói ấy là thật lòng. Có những người vì hoàn cảnh mà phải lấy vợ, có những người vì bị ép buộc và cũng có những người trót lầm lỡ rồi phải sống một cuộc sống gò bó, không thể nào thoát ra được. Họ muốn tìm tự do, muốn được yêu và yêu thương ai đó giống như anh lúc này. Tôi cảm nhận được hơi ấm của anh đang lan tỏa trong người tôi. Cảm nhận được giây phút hạnh phúc, ấm áp ấy.
Và đêm ấy, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Tôi được nghe anh kể rất nhiều điều về cuộc đời anh, được nghe anh nói rất nhiều về những gì anh giấu kín trong lòng. Có thể, bạn cho tôi là người con gái dễ dãi, là người nhẹ dạ cả tin, là người không ra gì… Nhưng tôi không hối hận về điều đó, vì tôi cảm nhận được, những gì anh dành cho tôi là thật sự, anh đã thật lòng thích tôi. Đêm ấy, tôi trở thành đàn bà, thứ mà tôi gìn giữ bao lâu giờ trao cho anh.
Anh đã khóc khi biết, chính một người đã có vợ như anh lại làm cho tôi thành ra như thế. Nhưng anh thương tôi và xin lỗi tôi. Tôi gạt dòng nước mắt đang lăn trên má anh, ôm anh vào lòng. Tôi bỏ đi và đã không bao giờ liên lạc với anh nữa hoặc trốn tránh không nghe điện thoại của anh.
Anh nhiều lần đến nhà tìm tôi nhưng tôi không gặp. Tôi biết, tôi sợ, nếu tiếp tục mối quan hệ này, người đau khổ chỉ có tôi. Tôi không muốn phá vỡ một gia đình, không muốn gieo bi kịch cho người khác đặc biệt là vợ anh. Tôi sợ phải cô đơn, phải chờ đợi, phải yêu một người mà chẳng bao giờ thuộc về mình. Tôi đã làm sai chăng?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh chỉ đến bên em khi cần, không cần thì xếp xó
Bây giờ em ngồi đây dằn vặt mình, không biết nên làm gì. Có nên cho anh, một con người hay nói nhưng không làm một cơ hội nữa?
Theo sự sắp xếp của bạn trai người chị gái thân thiết, em đã gặp anh. Em được biết về anh là một người có học thức, ngăn nắp, gọn gàng và đã từng có ý định lấy vợ nhưng rồi hai người chia tay sau đó dù đã đi mua nhẫn cưới. Anh nhắn tin, gọi điện cho em mỗi ngày.
Mặc dù chúng em sống xa nhau một tiếng lái xe, anh vẫn qua bên em đi chơi ngay sau khi đi làm về. Nhưng cách nói chuyện của anh lại không hợp với em. Em cũng thử đi chơi với anh một lần, nhưng rồi cả hai chỉ im lặng đi xem phim rồi về. Sau lần đó, em có tránh mặt anh và lờ đi những tin nhắn anh gửi đến. Lúc đó em rất thân với một chị gần nhà nên cũng không có cảm giác cô đơn và cần một chỗ dựa. Mọi chuyện thế tưởng đã hết.
Sau đó em có nghe tin anh cũng thử quen một vài cô gái sau thời gian đó. Chuyện đó cũng đúng vì anh đã ngoài ba mươi và có vẻ cần một người bên cạnh. Rồi em về Việt nam một thời gian sau đó chuyển chỗ ở khi qua lại bên này. Em chọn cách dọn về ở chung với bố mẹ vì đã mệt mõi cuộc sống bên ngoài dù gia đình không phải lúc nào cũng êm ấm.
Tình cờ chúng em có gặp lại trên facebook và trò chuyện. Em có về lại tiểu bang đó vài lần nhưng chưa lần nào gặp anh. Sau đó anh có lên chỗ em ở bây giờ, 4 tiếng lái xe từ nơi anh ở. Đó là lần đầu tiên chúng em gặp lại sau hơn một năm. Đêm đó em đã hành động sai lầm và đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hối hận. Tuy chúng em chưa quan hệ nhưng cũng đã có những hành vi không đúng. Dù em không còn trong trắng sau một lần lầm lỡ nhưng em chưa bao giờ để mình ngã vào lời ngon ngọt của một ai. Có lẽ anh là sai lầm thứ hai của em.
Sau lần đó anh đi công tác ở Ấn độ và về Việt Nam chơi. Anh ít nhắn tin rồi ngưng nhắn tin cho em hẳn 10 ngày khi anh về Việt Nam. Anh giải thích rằng ở Việt Nam điện thoại iphone của anh không dùng được. Nhưng không lẽ anh không thể mua thẻ gọi điện cho em? Rồi anh trở về Mỹ, không quà cáp, không hỏi thăm gì em dù thời gian đó nơi em ở phải di tản tránh bão.
Em có về đó chơi với người chị ở dưới ít ngày. Anh giận em việc đi club không hẹn anh... Sau đó chúng em có cãi nhau gay gắt. Em lại là người làm lành, em có hẹn anh ra mấy lần nhưng lần nào anh cũng đòi em phải đi qua đêm với anh. Em không đồng ý thì anh không ra gặp. Lúc em về lại trên này, anh có làm hòa với em. Anh lên chơi mấy lần. Em đã quan hệ với anh.
Lúc nào anh cũng nói anh là người sống theo lối hiện đại, không quan trọng những chuyện theo lối suy nghĩ của người Việt mình. Chúng em hay nói chuyện, tâm sự về mọi thứ. Em đã vui khi nghĩ đến việc có một chỗ dựa không vật chất cũng có thể là tinh thần. Nhưng anh chưa bao giờ dẫn em đi shopping, dạo chơi hay như bất cứ hành động của những người đang yêu. Anh chỉ muốn làm theo ý anh, chưa bao giờ anh chiều theo ý em.
Anh cũng luôn bận rộn. Cả ngày không nhắn tin hỏi thăm, không chúc ngủ ngon, không có sự quan tâm nào cho em. Em rất buồn. Mỗi lần anh lên có hỏi em thích ăn gì, em muốn mua vài thứ đồ ở chợ người Việt, anh mua mỗi món em cần một thứ. Anh làm như thể không quan tâm đến ba mẹ em. Anh lơ là em, lúc nào cũng có lý do bận rộn. Em có tham khảo ý kiến của nhiều người, ai cũng bảo không nên tiếp tục nữa.
Chỉ mới 3 tháng quen nhau mà không hề có cảm giác chúng em hẹn hò vui vẻ hạnh phúc. Em có suy nghĩ anh chỉ đến bên em khi anh cần, không cần thì anh xếp xó. Có lẽ em đã sai và quá dễ dãi để thấy ê chề như lúc này. Em đã không còn liên lạc với anh mấy ngày gần đây. Em vẫn thấy cắn rứt vì gần đến sinh nhật anh. Em yêu anh, hy vọng đến một tương lai tươi đẹp. Em mới 20, anh đã ngoài 30. Không lẽ tuổ.i tác làm chúng em không thể dung hòa?
Anh nói nếu lỡ có con thì làm đám cưới và dẫn chứng nhiều ví dụ như vậy. Anh không cho em cảm giác mình là người quan trọng với anh. Anh vẫn có vẻ lưu luyến khi kể về người cũ. Em thật sự không biết mình nên làm gì? Không lẽ em cứ sống với những suy nghĩ em tự vẽ lên để thõa mãn mình? Anh có một background hoàn hảo nhưng em vẫn đang đi học và chăm chỉ thì em sẽ có thể tạo cho mình được một cuộc sống tốt.
20 tuổ.i còn nhiều thời gian để suy nghĩ và lựa chọn nhưng sao em đã có cảm giác mất niềm tin vào tình yêu. Bây giờ em ngồi đây dằn vặt mình, không biết nên làm gì. Có nên cho anh, một con người hay nói nhưng không làm, một cơ hội nữa? Em nên rút lui hay tiếp tục bước cùng anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh nói lời chia tay gian dối Một tháng sau anh nói với tôi rằng anh không còn nhớ tôi nữa. Giờ anh thấy khó chịu mỗi lần gặp tôi, anh không còn cảm giác trước đàn bà. Tôi đã từng biết anh ngay từ thuở nhỏ, vì anh ở cùng quê với tôi. Nhưng 27 tuổ.i tôi mới gặp anh, quen anh và yêu anh. Anh đến với tôi...