Vừa về đến nhà, mặt anh rể hầm hầm giận dữ, tôi nghe lén cuộc trò chuyện của anh chị để rồi đánh rơi cả mâm cơm
Tôi không dám tin những gì mình nghe xuất phát từ lời một người chồng nói với vợ lúc bệnh nặng.
Tôi biết những ngày này, điều tốt nhất là ở bên chị gái và mang lại thật nhiều tiếng cười cho chị. Có điều càng nghĩ càng thấy giận, càng nhìn thấy anh rể, tôi lại càng phẫn uất.
Chị tôi lấy chồng năm 22 tuổi. Nhiều người ở tuổi đó vẫn còn bay nhảy, tận hưởng cuộc sống độc thân . Còn chị tôi vì có bầu trước nên phải bước vào cuộc sống hôn nhân. Để rồi phía sau cánh cửa ấy là vô vàn những chuyện đen tối.
Anh rể tôi là một người cục súc. Mỗi lần về nhà vợ chơi, anh chẳng bao giờ đụng tay vào việc gì. Mọi người góp ý thì anh bảo con rể là khách quý, mà ở đời ai lại bắt khách làm việc cơ chứ?
Tôi cũng để ý anh chẳng bao giờ giúp vợ việc nhà. Lúc chị sinh con, mắt lúc nào cũng nặng trĩu vì thiếu ngủ. Vậy mà khi tôi hỏi, chị còn bênh chồng và nói anh đi làm mệt nhọc, đêm nên được yên tĩnh ngủ.
Hơn một năm trước, chị phát hiện bị bệnh ung thư . Đợt khám định kỳ vừa rồi, bác sĩ nói gia đình tôi cần chuẩn bị tinh thần bởi khối u của chị tôi đã di căn đến nhiều bộ phận trong cơ thể.
Tôi sốc khi biết bộ mặt thật của anh rể, mâm cơm trên tay cũng rơi xuống. (Ảnh minh họa)
Biết chị mình bệnh tật, tôi vẫn luôn đỡ đần cho anh rể. Khi ở viện thì tôi sang ngủ với chị, để anh rể đi làm và ở nhà với con nhỏ. Lúc được ra viện, tôi cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi để sang chơi và xoa bóp cho chị. Thứ bảy tuần trước, như mọi ngày, tôi sang nấu cơm tối cho anh chị, còn anh rể về đến nhà, chỉ gật đầu đáp lại câu chào của tôi rồi vào phòng đóng kín cửa.
Video đang HOT
Lúc tôi lấy xong cơm cho chị gái, định mang vào phòng chị thì nghe được tiếng cãi nhau của hai vợ chồng chị. Anh rể nói rất to, quát oang oang nên tôi đứng ngoài nghe được rõ ràng. Thì ra anh vừa gặp người yêu cũ của chị tôi, hai người cãi nhau thế nào mà anh về đòi mang con đi xét nghiệm.
Tôi không ngờ trong lúc vợ ốm đau bệnh tật, anh vẫn còn tâm trí để ghen tuông. Biết tôi còn đứng bên ngoài, anh rể mở cửa ra rồi bỏ đi, để vợ nằm khóc nấc trên giường.
Tôi đã gọi điện cho bố mẹ đến đón chị và cháu về nhà. Anh rể không qua thăm vợ mà nằng nặc đưa con đi xét nghiệm ADN . Từ hôm đó, anh không sang nhà vợ thêm lần nào nữa. Tôi gọi điện muốn đón cháu về ở với mẹ mà anh rể không đồng ý.
Tôi nghi hoặc, phải chăng anh rể cố tình cãi nhau với vợ để đẩy chị gái tôi đang bệnh tật về nhà ngoại? Theo mọi người, giờ nhà tôi nên giải quyết chuyện này thế nào? Làm thế nào để đón được cháu về ở cùng với mẹ những ngày cuối đời chị tôi đây?
Lên ở bị anh rể sai làm việc nhà, cuối tháng còn yêu cầu đóng tiền sinh hoạt nhưng chị gái ra mặt nói 1 câu khiến tôi sượng sùng
Có lẽ tôi nên chuyển ra ngoài, ở cùng anh rể - chị gái chẳng thoải mái chút nào mà còn phải làm việc, đóng tiền sinh hoạt nữa.
Chị gái tôi lấy chồng gần nhà, tuy nhiên vì tính chất công việc nên họ lên thành phố sống ngay khi cưới. Sau vài năm trời, anh chị cũng tự mua được căn chung cư khá rộng rãi với 3 phòng ngủ. Mặc dù nợ nần kha khá nhưng họ hàng, làng xóm ở quê tôi vẫn khen anh chị suốt: "Chúng nó giỏi quá, vợ chồng trẻ mà mới đôi ba năm đã dư ra mấy tỷ mua nhà rồi", "Đấy, phải giỏi và giàu như vợ chồng Trung - Như"...
Tôi phận làm em, anh chị phất lên đương nhiên là mừng. Như thế mình cũng nhờ vả được ít nhiều nữa. Trước kia chị có tiền thì hay mua quà cáp, cho tôi tiền tiêu vặt. Giờ anh chị nợ tiền thì không cho, nhưng có nhà vẫn rộng thì tôi có thể ở ké mà không phải đóng tiền phòng.
Nghĩ như thế, tôi đã bảo với bố mẹ đánh tiếng trước xin sang ở cùng. Vì dù gì, tôi cũng vừa ra trường, hiện đang ở lại Hà Nội làm việc. Mẹ tôi thẳng thừng từ chối, thậm chí còn mắng tôi 1 bài:
- Con bỏ ngay ý định đấy đi. Anh rể dù tốt và thân thiết thế nào thì cũng không đến được, rồi lại đủ chuyện mâu thuẫn... Mà họ nhà anh con còn chưa tới, con bên ngoại lại đòi ở nhờ, họ nói ra nói vào mẹ mệt lắm.
Thấy mẹ phản đối, tôi kì kèo nhưng bố cũng không nghe. Cuối cùng, tôi gọi luôn cho anh chị, họ gật đầu tức thì. Và tôi chuyển từ kí túc xá sinh viên tới ở chung cư rộng rãi, cảm giác đời sang trang. Khi đi làm, ai hỏi sống ở đâu tôi cũng tự hào mà khoe đang ở tòa nhà ABC này kia!
Nhưng về sống chung tôi mới thấy mẹ nói đúng. Tôi chẳng chút thoải mái. Nhiều hôm còn chưa tan học, anh chị đã gọi hỏi về chưa đón bé Bông giúp (cháu gái tôi hiện 2 tuổi - đang đi học mẫu giáo gần nhà).
(Ảnh minh họa)
Rồi khi ở nhà, tôi chẳng có nhiều thời gian để chăm sóc da mặt, tập thể dục hay tụ tập bạn bè. Bởi buổi tối anh rể hay ôm máy tính, chị gái nấu ăn, trông cháu nghiễm nhiên trở thành nhiệm vụ của tôi.
Anh rể còn quá đáng một nỗi, cứ hay sai việc tôi. Từ chuyện nhỏ xíu như tìm đồ cho tới những việc nhà nặng nhọc hơn như lau nhà, giặt đồ, anh rể đều sai tôi: Dì Lan ơi, lấy giúp anh cái bình sữa với. Dì Lan ơi, xe đẩy của cháu ở đâu nhỉ! Lan ơi, em ở nhà thì chia đồ ăn vào hộp và cất tủ lạnh giúp anh nhé, anh vội đi làm quá kẻo muộn giờ. Lan ơi, anh đi công tác, chị bận việc, em tưới cây giúp anh nhé. Lan ơi, tối nay có bận không thì lau nhà giúp anh nhé!...
Tôi thấy rất phiền. Tuy nhiên, sau một thời gian hiền lành, nhẫn nhịn, tôi quyết định mặc kệ. Buổi tối tôi hay lấy cớ là tăng ca hoặc học thêm tiếng Anh, nhưng kì thực tôi đi chơi. Thi thoảng tôi đăng ảnh lên facebook lại phải chặn anh chị và một số người quen.
Tuy nhiên, lần nọ tôi nói với chị là bận tăng ca. Tối đó tôi đi ăn lẩu, hát karaoke cùng bạn và chúng nó có chụp ảnh đăng lên. Tôi quên mất 1 điều, chị tôi cũng có kết bạn.
Mãi tối muộn tôi mới trở về, 1 mình chị nheo nhóc vừa ôm con, vừa gọi điện thoại trả lời khách hàng... Nhìn tôi, chị chỉ lườm rồi lạnh lùng quay đi nói chuyện tiếp.
Vào trong nhà, anh rể đang rửa bát, lau dọn khu bếp... Tôi chào, anh cũng ừ hử rất lạnh lùng. 1 lát sau, anh chị gọi tôi ra ngoài nói chuyện.
(Ảnh minh họa)
Chị gái tôi định nói gì đó nhưng anh rể đã giữ lại. Sau đó, anh nhẹ nhàng bảo tôi:
- Lan, nếu em ở nhà anh chị thấy mệt, thấy bận thì cứ nói, anh chị không ép đâu. Em cũng có thể không giúp việc gì, nhưng nếu muốn sòng phẳng vậy thì từ tháng tới em đóng thêm chút tiền sinh hoạt cho anh chị nhé!
Tôi tức giận, ú ớ mãi rồi mới hỏi:
- Tiền sinh hoạt? Anh muốn bao nhiêu? Chị, chị thấy thế mà để yên được à? Em ăn được bao nhiêu, ở cái chỗ anh chị không dùng tới, mà giờ chị để anh đòi tiền em vậy à?
Nào ngờ, lúc này chính chị gái tôi là người lên tiếng:
- Lan ơi, em cũng không còn trẻ con nữa, đừng hành xử thiếu suy nghĩ như thế. Chị còn phải trả nợ, nuôi con và trăm mối trông vào, em kiếm ra tiền rồi thì nên chủ động đỡ anh chị 1 chút chứ! Em ở đây 2 tháng mà không tốn 1 đồng nào, rồi làm giúp anh chị ít việc nhà mà đã kể công. Em còn nói dối để đi chơi trong khi chị quá bận. Thậm chí chị đã mở lời nhờ vả vậy mà em cũng không thấy áy náy khi hát karaoke sao?
Chị nói tới đó, tôi sượng sùng cúi mặt. Hóa ra là anh chị đã biết cả nên lạnh lùng như vậy. Đêm đó, tôi nằm và suy nghĩ mãi, có lẽ tôi nên chuyển ra ngoài. Ở cùng anh chị chỉ được cái nhìn sang xịn, sống ảo chứ phải làm việc nhà, lại phải nộp tiền sinh hoạt phí, thật sự quá mệt!
Cao giọng bảo không ở rể khi bố mẹ vợ cho đất xây nhà, vợ chỉ nói một câu khiến chồng phải đỏ mặt thay đổi thái độ Thấy con gái chuẩn bị sinh con mà chỗ ở quá chật, bố mẹ vợ quyết định cho mảnh đất cạnh nhà ông bà. Thế nhưng anh chồng lại không muốn ở gần vì sợ mang tiếng ở rể. Phụ nữ quả thật đôi khi hơn nhau chỉ ở tấm chồng. Lấy chồng nghèo không đáng sợ, nhưng lấy phải người vô tâm,...