Vừa thắp hương giỗ đầu chồng thì có người đàn ông giống hệt anh bước vào nhà, tôi run rẩy khấn vái thì nghe tiếng thở dài
Mẹ tôi nghe vậy, vội vào ôm và nhìn người đàn ông đó thật kỹ rồi bật khóc, hỏi đi hỏi lại.
Chuyện tương lai không ai nói trước được điều gì, đặc biệt là sinh li tử biệt. Trước đây tôi từng có một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, một người chồng luôn nghĩ cho vợ, chăm chỉ làm ăn khiến tôi tự hào, đứa con gái nhỏ ngoan biết nghe lời. Cuộc sống hôn nhân không tránh khỏi những lúc cãi vã, nhưng sau tất cả chúng tôi vẫn cần nhau, yêu và không thể xa rời được.
Vợ chồng tôi từng vạch ra kế hoạch tương lai, năm 40 tuổi, 50 rồi 60, 70 tuổi sẽ đi đâu, làm gì cùng nhau. Vậy mà tất cả đều phải bỏ lửng, giang dở khi chồng tôi đột ngột qua đời vì gặp nạn giao thông. Ngày nghe tin anh cấp cứu tôi sốc tột độ, ôm bụng bầu vào viện mà tôi không dám tin sự thật rằng anh không thể qua khỏi. Tại sao lại nghiệt ngã như vậy. Đứa con thứ 2 của tôi mới được 5 tháng, chưa chào đời mà anh lại bỏ mẹ con tôi đi như thế.
Số phận nghiệt ngã biến tôi trở thành người đàn bà bất hạnh, ôm trọn đau đớn. Tôi chẳng biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo khi không có anh, những ngày tháng phía trước thật khó khăn. Nhưng tôi chẳng thể làm điều gì dại dột vì tôi còn 2 đứa nhỏ, chúng cần tôi, bố nó cũng mong tôi thay anh chăm sóc các con thật tốt. Tôi tin như vậy.
Mất chồng, tôi tập quen với cuộc sống của một người đàn bà goá. Nhà chồng thương tôi nên giúp đỡ nhiều lắm, tôi biết mẹ đau xót con trai nhưng chẳng dám thể hiện vì sợ tôi buồn. Mẹ chồng tâm sự bảo tôi cứ chờ 2 thằng vào lớp 1 rồi lúc đó đến với ai cũng được. Bà chỉ xin tôi đừng lấy chồng mới khi các con còn nhỏ quá tội nó, bà nội sẽ nuôi hết các cháu tôi không phải bận tâm. Mẹ thật tâm lý nhưng tôi chưa nghĩ đến điều đó.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, giờ cháu thứ 2 của tôi được mấy tháng rồi, cũng đến giỗ đầu của chồng. Là giỗ đầu nên tôi và mẹ quyết định mở rộng, mời dòng họ. Thắp nén hương, nhìn lên di ảnh chồng nỗi đau một năm trước lại hiện về, tôi vẫn đau vẫn xót xa vô cùng. Mới đó thôi mà đã một năm rồi, một năm tôi thay anh làm bố, thay anh chăm sóc mẹ.
Thắp hương xong quay ra bế con thì tôi sững người thấy một người đàn ông giống hệt chồng đang bước vào nhà. Là chồng tôi, đúng chồng tôi rồi nhưng không phải anh mất rồi mà. Sự bối rối, hoang mang đan xen cả sợ hãi vì nghĩ mình thần hồn nát thần tính, tôi quỳ xuống khấn vái, khóc lóc trước người đàn ông đó: “Em xin lỗi anh, em xin lỗi anh. Anh sống khôn thác thiêng phù hộ cho mẹ con em”.
Người đó cúi xuống đỡ lấy tôi thở dài giải thích: “Em bình tĩnh, anh không phải Phong – chồng em. Anh là Phú – anh sinh đôi với chồng em thôi. Anh bị bố bế đi vào Nam từ lúc mới sinh, giờ mới có cơ hội về tìm mẹ và em trai, không ngờ lại cay đắng thế này”.
Video đang HOT
Mẹ tôi nghe vậy, vội vào ôm và nhìn người đàn ông tên Phú đó thật kỹ rồi bật khóc, hỏi đi hỏi lại: “Phải Phú không con?”. Anh ta gật đầu, nói hết tất cả rằng bố nói dối mẹ đã mất, không cho anh biết sự thật. Mãi gần đây, ông bệnh nặng mới cho anh biết sự thật và tìm về đây nhận mẹ và em trai.
Vậy mà tôi cứ tưởng chồng mình về. Biết hoàn cảnh mẹ con tôi, anh Phú bảo sẽ thay Phong nuôi 2 đứa nhỏ còn tôi muốn cứ đi bước nữa vì còn quá trẻ. Tôi cười mà chẳng biết trả lời ra sao, anh ấy thật tốt như chồng tôi vậy, chỉ tiếc chúng tôi không còn được ở bên nhau nữa rồi.
(maiphuong…@gmail.com)
Tìm cách thử lòng bạn gái, kết quả là tôi đuổi cô ấy chạy "mất dép"
Tôi năm nay 32 tuổi, công việc ổn định đã lâu, thực sự cũng muốn lập gia đình rồi nhưng tình duyên cứ mãi lận đận.
Thực ra không phải tôi chưa từng có mối tình nào xác định. Chỉ là sau một thời gian tìm hiểu, tôi đều nhận thấy họ với tôi có gì đó không phù hợp rồi lại thôi. Dần dần những người cùng thế hệ với tôi là con gái thì gần như đều đã yên bề gia thất cả rồi. Tôi đi tìm vợ bây giờ, đa phần đối tượng đều còn rất ít tuổi.
Mọi người thường nói với tôi rằng con gái bây giờ sống thực tế và thực dụng lắm. Họ đến với một người chưa chắc đã vì yêu, chỉ cần có kinh tế ổn đã là điều kiện cần và đủ rồi. Tôi thì lại rất sợ tình yêu kiểu đó. Tôi muốn yêu một người mà cả hai rung động bằng trái tim, đủ yêu đủ thương để có thể bên cạnh nhau cả những khi khốn khó.
Gần đây, cậu bạn đồng nghiệp giới thiệu tôi với em họ của cậu ấy. Cô ấy hai mươi ba tuổi, ngoại hình ưa nhìn, mới ra trường đi làm không bao lâu. Tiếp xúc với cô ấy một thời gian ngắn tôi đã có cảm tình, lòng đã bắt đầu mơ mộng chuyện tương lai. Thế nhưng mấy người bạn của tôi lại nói rằng: "Cậu nghĩ xem, cậu vừa già vừa xấu, còn cô ấy trẻ trung xinh đẹp thế kia. Cậu nghĩ lý do gì khiến cô ấy đến với cậu nếu không phải là vì cậu có kinh tế ổn định có thể chăm lo cho cô ấy".
Lời họ nói tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy có lý. Hôn nhân nếu mà thực tế quá thì cũng tẻ ngắt. Vả lại sau này nếu tôi có chuyện gì đó không thể đảm bảo được cuộc sống cho cô ấy, cô ấy sẽ bỏ tôi theo người đàn ông khác giàu có hơn thì sao. Nhưng làm sao để biết được cô ấy có tình cảm với tôi thật sự không, tôi quyết định làm một phép thử.
Tôi quyết định làm một phép thử với cô gái mình đang hẹn hò (Ảnh minh họa: Getty Images).
Một hôm, tôi mời cô ấy đi ăn tối. Đến trước cửa một nhà hàng sang trọng thì tôi vờ quên mang thẻ rút tiền, số tiền trong ví còn rất ít. Cô ấy bảo không sao, cô ấy cũng không mang theo nhiều tiền, vì vậy chúng tôi có thể đi ăn gì đó ở vỉa hè cũng được. Trong khi ăn, tôi tìm cách dò thử suy nghĩ của cô ấy:
- Em nghĩ sao về chuyện "một túp lều tranh hai trái tim vàng"
- Thời đại giờ làm gì có chuyện lều tranh nữa anh?
- Thì là anh ví dụ thế.
- Hai trái tim vàng ấy có thanh toán được các tờ hóa đơn không anh, nếu được thì "ô kê".
Vừa nói cô ấy vừa giơ hai ngón tay lên, rồi lại cười:
- Thôi anh đừng đùa em nữa, đừng hỏi những câu như các cụ thế. Thời đại này anh biết rồi, tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì không có gì cả.
- Nếu như chẳng may anh làm ăn vướng phải nợ nần hay lâm trọng bệnh thì em có ở bên anh nữa không?
- Thì phải xem lúc đó em là gì của anh đã chứ. Nếu là vợ thì chịu được đến lúc nào hay lúc đó, còn nếu chỉ mới đang yêu thì em phải mau mau "chạy lấy người" rồi.
- Anh sợ gặp phải một người thực dụng, coi tiền là quan trọng nhất.
- Em thì lại sợ nhất là sống với người quá lãng mạn, nghĩ chỉ cần tình yêu là sóng gió nào cũng vượt qua, lúc nào cũng như sống trên mây trên gió ấy.
Suốt cả buổi cô ấy cứ trả lời những câu hỏi của tôi kiểu nửa đùa nửa thật, nửa nạc nửa mỡ như thế. Tôi không định hình được cô ấy thuộc kiểu người như thế nào. Thật ra cô ấy là người thực dụng hay khôn ngoan, tôi cũng không biết nữa.
Chúng tôi tạm biệt nhau khá vui vẻ, tôi còn hẹn cô ấy cuối tuần gặp nhau. Thế nhưng khi vừa về tới nhà, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy, một tin nhắn khá dài:
"Em biết là anh quen em có ý định nghiêm túc. Nếu để lấy làm chồng thì em thấy anh cũng rất tốt, mọi thứ đều ổn. Nhưng có lẽ em và anh không phải là đối tượng của nhau nên cũng không cần mất thời gian vì nhau làm gì. Có lẽ anh quen em là để tìm vợ chứ không phải tìm người yêu nên anh đang lo lắng quá nhiều. Nếu anh yêu một người thật lòng, anh sẽ không phải đắn đo nếu phải cho đi mà sẵn sàng dâng tất cả cho họ. Hy vọng anh sẽ sớm gặp được một người như vậy, một người mà chỉ cần có được họ trong đời, giá nào anh cũng chấp nhận. Anh cứ tìm vợ đi nhé. Em còn trẻ, em còn muốn rong chơi".
Tôi đọc đi đọc lại mấy lần tin nhắn của cô ấy rồi bất chợt xấu hổ. Một gã đàn ông ngoài ba mươi tuổi lại để cho một cô bé dạy cách yêu. Cô ấy thật thông minh và tinh tế đã nhìn rõ lòng dạ của tôi, còn biết rõ tôi muốn gì ở một mối quan hệ. Một cô gái như vậy mà không yêu được thì thật đáng tiếc. Tôi lại nhớ có ai đó đã từng nói: Người mình yêu, cho bao nhiêu cũng thấy không đủ. Người mình không yêu, luôn lo sợ họ đòi hỏi quá nhiều.
Tôi nhắn tin mấy lần, nhắn rồi lại xóa. Tôi thích cô ấy, thích thật sự. Với cô gái này, có lẽ phải bày binh bố trận cẩn thận và tỉ mỉ thì may ra cô ấy mới không chạy thoát.
Đang đi làm thì bố mẹ gọi về gấp, tới nơi tôi chứng kiến hình ảnh của người yêu mà lòng cực kỳ xót xa thương cảm Thật lòng tôi chẳng biết liệu mình có thể gắn bó cùng anh ấy trong tương lai hay không. Mối quan hệ tình cảm của tôi và Tuấn gặp rất nhiều trở ngại, phải nói đi được với nhau 3 năm trời là chúng tôi rất dũng cảm, can đảm. Vấn đề đầu tiên mà chúng tôi gặp phải là chuyện môn đăng...