Vừa nhìn thấy phù dâu của tôi, chồng sắp cưới liền lên cơn đau tim lăn đùng ra ngất xỉu
Ánh mắt chồng sắp cưới của tôi không rời phù dâu đến nửa giây đồng hồ. Anh cứ đứng như vậy, nhìn chằm chằm. Sau đó, anh đột ngột đưa tay ôm ngực, cả người khuỵu xuống.
Hôm đó, tôi và Nhã có hẹn đi ăn tối. Nhã là cô bạn tôi thân thiết từ hồi cấp 2. Sau khi tốt nghiệp Đại học, Nhã vào Sài Gòn tìm kiếm chân trời mới. Còn tôi ở lại Hà Nội gần bố mẹ. Gặp lại, Nhã nói chán Sài Gòn rồi, về nhà thôi.
Tôi sắp kết hôn, quyết định nhờ Nhã làm phù dâu luôn. Nó đồng ý ngay lập tức. Nó muốn gặp chồng sắp cưới của tôi lắm, nhưng không may anh đang đi công tác.
Chúng tôi ăn gần xong bữa thì chồng sắp cưới bỗng gọi điện đến. Anh vừa xuống máy bay, muốn gặp tôi một lúc cho đỡ nhớ. Tôi cười tủm tỉm nói với anh nhà hàng tôi và Nhã đang ngồi, tiện thể cho anh với cô bạn thân của tôi gặp mặt nhau luôn.
Khoảng 30 phút sau anh có mặt. Anh nhìn thấy tôi từ xa, mỉm cười dịu dàng. Đợt này anh đi công tác gần cả tháng, vì muốn sau đám cưới có nhiều thời gian bên vợ hơn khiến tôi cảm thấy rất ấm áp.
Tôi nháy Nhã, nó quay người lại định chào hỏi anh. Khi bốn mắt họ nhìn nhau, cả hai đều như bị điện giật. Đông cứng, hoảng loạn. Tôi nhìn cảnh tượng đó, trong lòng dậy lên bất an.
Nhã là cô bạn tôi thân thiết từ hồi cấp 2… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ánh mắt chồng sắp cưới của tôi không rời Nhã đến nửa giây đồng hồ. Anh cứ đứng như vậy, nhìn chằm chằm Nhã, cả người chết trân tại chỗ. Sau đó, anh đột ngột đưa tay ôm ngực, cả người khuỵu xuống.
Tôi và Nhã bấy giờ mới hoàn hồn, thực khách trong nhà hàng cũng sợ hãi, vội vàng giúp chúng tôi đưa anh đến viện cấp cứu. Nghe bác sĩ thông báo, tôi bàng hoàng. Không ngờ anh lại lên cơn đau tim, cũng may đã được cấp cứu kịp thời.
Tôi và Nhã sau đó có cuộc nói chuyện riêng với nhau. Nó kể cho tôi nghe rằng anh là người yêu cũ của nó. Họ yêu nhau khi cùng trong Sài Gòn làm việc. Anh với nó từng cuồng nhiệt, si mê nhau, tưởng như chết vì đối phương được.
Rồi nó phát hiện mang thai, anh hớn hở rủ nó về Hà Nội tổ chức đám cưới, sau đó ở gần nhà làm việc luôn. Suy cho cùng, Sài Gòn đối với anh và nó vẫn chỉ là nơi đất khách. Nhưng nó không chịu, nó chưa muốn kết hôn, sợ ràng buộc, sự nghiệp của nó đang trên đà thăng tiến. Nó cắn răng giấu anh đến bệnh viện phá thai.
Nhưng tôi có thể tin được ư, khi mà anh với Nhã từng yêu và hận đều sâu đậm như vậy? (Ảnh minh họa)
Anh như hóa điên, phải nhập viện điều trị bị bệnh tim một thời gian. Lúc này tôi mới biết anh có tiền sử bệnh tim nhẹ. Anh sắp thành chồng tôi tới nơi, vậy mà tôi giờ mới rõ bệnh tật của anh.
Sau chuyện ấy anh và Nhã chia tay, anh về nhà gặp rồi yêu tôi, Nhã vẫn trong Sài Gòn tới lúc này mới trở về. Chúng tôi ở cách quá xa nhau, cả năm chẳng gặp 1 lần, nên chuyện giữa anh với Nha, và chuyện giữa anh với tôi, cả tôi lẫn Nhã đều không hay biết gì.
Lần này bất ngờ gặp lại Nhã, bao khổ sở, đau đớn khi trước ùa về như thác lũ trong lòng anh, khiến cho bệnh tim của anh trở lại. Anh nằm trên giường bệnh, nắm tay xin lỗi tôi, khẳng định với tôi đã quên hẳn Nhã, sẽ không bao giờ phụ lòng tôi. Nhưng tôi có thể tin được ư, khi mà anh với Nhã từng yêu và hận đều sâu đậm như vậy? Còn Nhã nữa, nhỡ đâu nó còn yêu anh thì chúng tôi phải đối mặt với nhau thế nào?
(ngoclan…@hotmail.com)
P.G.G
Theo toquoc.vn
Gặp người mới, tôi muốn chia tay người yêu nhưng sợ điều tiếng
Đi thực tập, tôi gặp tình yêu đích thực nhưng lại không dám chia tay người yêu vì sợ mọi người điều tiếng là bội bạc.
Tôi với Trung yêu nhau từ năm đầu Đại học. Tôi yêu anh vì sự chân thành, chu đáo. Bạn bè không ai nghĩ là tôi yêu Trung vì so với anh, tôi là một thế giới khác. Tôi thì to cao, tính tình vui vẻ còn Trung thì nhỏ bé, có phần nhút nhát. Chúng tôi như bù đắp cho nhau những gì đối phương còn khuyết thiếu.
Yêu Trung, tôi thấy mình được chiều chuộng vì anh có thể làm bất cứ thứ gì tôi yêu cầu, không cần biết đúng sai. Chúng tôi cũng xác định khi ra trường, xin được việc làm hai đứa sẽ tính chuyện lâu dài.
Tôi muốn đến với người mới, nhưng lại sợ mọi người điều tiếng là tôi bội bạc (ảnh minh họa-Gia Đình)
Năm thứ 4 Đại học, chúng tôi đi thực tập ở 2 công ty cách nhau khá xa, nhưng trưa nào Trung cũng đến chờ tôi đi ăn. Mọi người nơi công ty ai cũng biết là tôi yêu Trung. Anh trưởng phòng chỗ tôi thực tập cũng biết điều đó nhưng dường như anh không để ý đến chuyện của chúng tôi. Anh vẫn ân cần nhưng nghiêm khắc với tôi. Tôi ngưỡng mộ anh vì anh rất giỏi về chuyên môn, bất cứ khó khăn gì trong công việc, anh đều chỉ cho tôi cách giải quyết vừa nhanh vừa sáng tạo.
Hôm tôi kết thúc thực tập, anh Trưởng phòng đã mời tôi đi ăn. Trong bữa ăn hôm ấy, anh đã tỏ tình với tôi và nói bị tôi chinh phục ngay từ hôm đầu gặp nhau. Nhưng anh cố tỏ ra lạnh lùng, nghiêm nghị vì biết tôi đã có người yêu. Giờ thì anh không thể dối lòng mình được nữa.
Thực sự tôi cũng rất cảm mến anh nên khi nghe tỏ tình, người tôi run bắn lên và không nói được câu nào. Một cảm giác rất lạ mà với Trung, tôi chưa bao giờ có được.
Từ sau hôm đó, lúc nào tôi cũng nhớ anh, mong anh điện thoại và thỉnh thoảng chúng tôi vẫn đi chơi với nhau. Càng ngày tôi càng nhận ra anh mới là người đàn ông của cuộc đời mình.
Tôi biết nói với Trung thế nào khi mà giữa chúng tôi không hề có mâu thuẫn và Trung vẫn hết mực yêu tôi. Tôi muốn đến với anh, nhưng lại sợ mọi người điều tiếng là tôi bội bạc./.
* (Tên nhân vật đã được thay đổi)
PV/VOV.VN (ghi)
Theo vov.vn
Thanh xuân rực rỡ và bão lòng của một trái tim đau Năm tháng nối tiếp đi qua nhưng những hoài niệm về anh vẫn luôn ắp đầy trong trái tim tôi -gợi cảm, thường trực. Thanh xuân năm đó, tôi bên anh, giống như một bản nhạc với đầy đủ tất cả mọi cung bậc cảm xúc. Anh như cơn mưa mùa hạ đến tưới tắm tâm hồn tôi vốn cằn khô sỏi đá,...