Vừa mới cưới chồng, tôi đã có ý định ngoại tình
Sống với người chồng vô tâm tôi cảm thấy mình cũng hững hờ đi rất nhiều. Tôi nghĩ bụng: “Không khéo có khi mình đi ngoại tình chồng cũng không hay”.
Tình cảm vợ chồng tôi chẳng còn được thắm thiết như xưa.
Vợ chồng tôi mới cưới nhau được vài tháng nhưng tôi cảm thấy rất chán và nhạt nhẽo. Mọi người nói, khoảng thời gian 3 tháng đầu là hai vợ chồng hạnh phúc nhất. Nhưng với tôi thì trái ngược lại. Tôi cứ nghĩ rằng khoảng thời gian đầu chồng sẽ rất chiều chuộng mình. Nhưng có ai ngờ đâu mỗi ngày tôi đều có cảm giác lẻ loi và cô đơn. Chồng tôi đi làm về muộn hơn tôi rất nhiều. Có những khi 11h rồi mới thấy anh về đến nhà. Anh chẳng bao giờ anh có được một câu gọi điện thông báo với tôi rằng anh về muộn hay anh bận.
Giữa chúng tôi thiếu hẳn những tình cảm ban đầu. Tối nào tôi cũng đứng trên ban công ngóng tiếng xe anh đi về. Tôi không còn biết cảm giác của mình là gì nữa. Không hạnh phúc, không đau buồn, không cảm xúc. Khi có người hỏi tôi lấy chồng rồi thấy thế nào? Hai vợ chồng có hạnh phúc không? Thực sự, những lúc đó tôi chỉ cười gượng trả lời qua loa cho xong chuyện.
Trước đây khi yêu nhau chồng tôi chẳng bao giờ vô tâm với tôi như vậy. Sáng sớm đã gọi điện đánh thức tôi dậy. Trưa nhắc tôi ăn cơm, có hôm tôi giận dỗi thì anh lo lắng mang đồ ăn tới dỗ dành. Mỗi tối anh chẳng bao giờ quên lời chúc: “Em yêu ngủ ngon”. Khoảng thời gian đó tôi thực sự hạnh phúc với sự quan tâm, chiều chuộng của anh. Chúng tôi cũng nhanh chóng tổ chức hôn lễ trong niềm vui và chúc phúc của hai bên gia đình. Tôi cứ nghĩ mình sẽ là người hạnh phúc và may mắn nhất.
Nhiều hôm anh về thấy tôi lọ mọ học cách làm bánh, hoặc làm một thứ đồ uống mới anh đã chép miệng: “ Sao cô cứ tự mua việc vào người nhỉ”. Nghe xong câu đó tôi thấy chán nản hẳn. Tôi đang háo hức đợi sự tò mò, khen ngợi của anh thì chỉ nhận được một câu như dội gáo nước lạnh vào người.
Anh đã thay đổi rất nhiều. Anh chẳng còn ôm tôi ngủ mỗi tối, chẳng còn muốn tôi trêu đùa anh như hồi trước. Từ lâu rồi, tôi không còn biết cảm giác được rúc đầu vào lòng chồng như thế nào. Có hôm tôi thử quay sang choàng tay qua người anh, thì chỉ nhận được cái gạt tay lạnh lùng của anh. Tôi xoay người lại, nước mắt đã trào ra tự lúc nào. Tôi không thể hiểu được vì sao anh lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Mọi chuyện trong gia đình cũng đều do tôi quyết định, tôi có hỏi ý kiến anh thì anh cũng chỉ ừ hữ: “Thế nào cũng được”. Nhiều việc cần có sự quyết định của cả hai vợ chồng thì phải đợi tôi gật anh mới đồng ý. Hoặc phần nhiều là do tôi tác động.
Video đang HOT
Mẹ tôi nói: “Con gái có nốt ruồi trên vai sau này khổ lắm con ạ!”. Mẹ bảo thêm rằng sau này tôi sẽ phải gánh vác nhiều trọng trách nhất là chuyện gia đình, con cái, công việc. Lúc đó còn trẻ, tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng tôi cũng tin một phần nào.
Đến bây giờ tôi mới thấm lời mẹ nói. Tôi những mong chồng sẽ cùng tôi gánh vác mọi chuyện nhưng chẳng được. Anh chỉ biết đến công việc, về nhà lại ngồi xem ti vi hoặc chơi game. Hai vợ chồng chẳng có thời gian để nói chuyện với nhau. Một câu nói mà tôi phải nhắc lại ba lần mới thấy anh trả lời, khiến tôi thấy chán nản. Dường như anh đang cố lẩn tránh tôi điều gì đó không muốn tiếp chuyện tôi.
Anh lảng tránh vợ chẳng còn muốn tiếp chuyện với vợ.
Nhiều lần tôi bóng gió rằng, vợ chồng chẳng dành thời gian đi du lịch hay dành cho nhau ngày cuối tuần nữa. Anh cũng không thèm để ý. Anh không phải là người tinh tế nên nhiều khi không biết vợ muốn cái gì. Có lần tôi phải thẳng toẹt với anh: “Em thích cái váy này, anh mua cho em đi”. Nghe xong, anh bảo: “Em thích thì tự mua đi, anh có biết gì về váy vóc đâu”. Nói thực trong lòng tôi chỉ muốn nổi bão. Anh không hề biết rằng tôi muốn chính anh tự tay mua cho tôi.
Sống với người chồng vô tâm tôi cảm thấy mình cũng hững hờ đi rất nhiều. Tôi nghĩ bụng: “Không khéo có khi mình đi ngoại tình chồng cũng không hay”. Tôi dở khóc dở cười khi không hiểu sao chồng chẳng còn được như trước nữa. Có phải chồng chán vợ rồi hay không? Hay anh đã có người khác bên ngoài? Chúng tôi còn chưa kịp có với nhau một mụn con cơ mà. Nhiều lúc tôi cũng muốn thẳng thắn nói chuyện với chồng cho rõ vấn đề, nhưng anh cứ lảng tránh. Tôi có giận dỗi thì anh cũng mặc kệ. Tôi phải làm sao, làm sao đây? Thực sự bây giờ tôi rất một lời khuyên từ các bạn.
Theo blogtamsu
Bữa tối 1,8 triệu đồng và cuộc tình dang dở của tôi
Bữa tối 1,8 triệu đồng đó và những bữa tối sau này nữa khiến tôi cảm thấy buồn vì sự khác biệt giữa anh và tôi...
Tôi bỗng thấy buồn vì sự khác biệt giữa anh và tôi... (Ảnh minh họa)
Vẫn thường nghe bạn bè nói về những anh chàng kém ga lăng trong tình yêu, tôi tự nhủ những anh chàng đó sẽ không bao giờ lọt vào mắt mình. Nhưng gặp anh có lẽ là duyên số mà tôi muốn tránh cũng không được. Là sinh viên năm ba, tôi vẫn vừa đi học vừa xin làm bán thời gian ở một tiệm café có nhiều khách nước ngoài lui tới để trau dồi vốn ngoại ngữ.
Tôi gặp anh ở đó và thực sự tôi thích anh không phải ở vẻ bề ngoài khá điển trai mà do sự dịu dàng và thông minh ở anh. Anh là từng đi du học và sống nhiều năm ở nước ngoài, anh thành thạo cả tiếng Pháp lẫn tiếng Anh nên giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập.
Từ những lần trao đổi kiến thức như vậy, tôi và anh yêu nhau dù tôi vẫn còn ngập ngừng vì gia cảnh nhà anh khá giàu có. Nhưng anh luôn động viên tôi rằng bố mẹ anh dễ tính lắm, cũng vươn lên từ hai bàn tay trắng nên không có chuyện phân biệt. Vì thế mà tôi đã dũng cảm mở trái tim đến với anh.
Chính thức là một đôi nên ngoài việc gặp nhau ở quán, chúng tôi dành thời gian đi ăn, đi xem phim cùng nhau. Đến giờ tôi vẫn còn nguyên cảm giác bối rối mỗi lần nhắc tới buổi hẹn hò đầu tiên ấy.
Tới khi thanh toán, hành động của anh làm tôi thực sự giật mình. (Ảnh minh họa)
Anh và tôi cùng học tiếng Pháp nên anh đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng chuyên món Pháp để dùng bữa tối. Thú thực, từ bé tới lớn, tôi chưa bao giờ bước chân vào một nhà hàng nào sang trọng như thế. Lúc đó, tôi có cảm giác mình như cô bé lọ lem, đặt chân tới mảnh đất của hoàng tử vậy.
Chúng tôi đã trò chuyện rất vui, cùng thưởng thức bữa tối. Anh cũng không quên kéo ghế và cắt thức ăn giúp tôi. Tới khi thanh toán, hành động của anh làm tôi thực sự giật mình. Anh xem hóa đơn rồi đưa tôi và nói cùng chia tiền bữa tối, mỗi đứa 900 ngàn. Mặt tôi lúc ấy không giấu nổi sự hoảng hốt nhưng vẫn vô thức nói vâng và loay hoay lấy ví.
Tôi không có thói quen mang nhiều tiền và thực tình cũng không có nhiều để mang theo. May mắn là hôm đó tôi mới lĩnh lương nên vẫn đủ để trả bữa ăn chia đôi. Vào giờ phút lẽ ra phải tràn ngập sự lãng mạn ấy, tôi bất giác nghĩ tới khoản tiền thuê trọ đầu tháng. Nhưng tôi cũng trấn an chính mình rằng việc chia đôi tiền ăn đó là đúng. Mình yêu người ta chứ có phải yêu tiền của người ta đâu mà phải băn khoăn.
Nhưng sau hôm đó, chúng tôi vẫn chia tiền ăn như thế nên tôi tìm thêm việc biên dịch để có thêm thu nhập và cũng là một cách luyện kỹ năng. Tuy nhiên, số tiền tôi kiếm được không đủ để chi trả cho những lần đi vào quán ăn nhà hàng sang trọng. Thế là, dù muốn gặp anh, tôi buộc phải viện lý do học hành để từ chối.
Thời gian gặp gỡ giữa chúng tôi ít đi khiến anh nghĩ rằng tôi thay đổi. Anh thường gọi điện hỏi tôi không hài lòng về anh điều gì à? Vì sao trở nên lạnh nhạt với anh như vậy? Tôi không dám trả lời thẳng anh rằng, tại em không thích những nơi sang trọng, tại em không đủ tiền để chia tiền khi đi với anh.
Thấy anh có vẻ buồn, tôi liền hẹn gặp anh và nói rằng, mấy hôm trước tôi bận thi, hôm nay tôi sẽ bù lại cho anh bằng cách đưa anh đi chơi một ngày. Tôi đưa anh đi công viên, anh chê chỉ có trẻ con và người nhà quê mới vào đó. Đến bữa trưa, tôi đưa anh tới quán ăn vỉa hè, anh không chịu ngồi xuống, anh bảo quá bẩn và ồn ào.
Tôi tủi thân nói vậy thì đi về, coi như tôi không mời anh nữa. Anh miễn cưỡng ngồi xuống, tùy tôi gọi món nhưng không hề động đũa và cũng chẳng vui vẻ trò chuyện như những lần khác khiến tôi hiểu rằng anh không phù hợp với những nơi thế này.
Tôi bỗng thấy buồn vì sự khác biệt giữa anh và tôi nhưng điều làm tôi thất vọng nhất là anh vẫn cứ chia đôi dù số tiền hôm đó chưa tới 50 ngàn chứ không phải 1,8 triệu đồng và tôi cũng đã nói mình mời.
Tôi không hiểu văn hóa chia tiền đó ở nước nào nữa nhưng đây là Việt Nam và anh là người yêu của tôi. Tôi không gắn sự ga lăng với tiền nhưng tôi cảm thấy không thể thích nghi nổi kiểu đi ăn là phải sòng phẳng. Hôm đó tôi đã rất xấu hổ với chị bán hàng vì cầm 22 ngàn của anh để trả tiền ăn.
Liệu tình yêu của chúng tôi có tiến xa được nữa không? Nếu chúng tôi kết hôn với nhau, anh có suốt ngày tiền anh tiền em - lý do khiến biết bao cặp vợ chồng tan vỡ không đây?
Tôi yêu anh không phải nhà anh giàu có hay đẹp trai và cũng chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành cô nàng đào mỏ. Tôi cũng không biết anh có hiểu tôi không, có biết được hoàn cảnh của bạn gái mình không nữa!
Theo Afamily
Tôi đã biến chồng tiêu hoang thành người biết tiết kiệm thế nào Bây giờ khi có lương, thay vì ra nhà hàng ăn thả phanh, anh xã sẽ tính toán trả lãi ngân hàng khoản mua nhà và dành tiền đóng học cho con. Ảnh minh họa Hồi mới cưới được vài tháng, tôi từng vô cùng hoang mang trước kiểu tiêu tiền không tiếc tay của chồng. Vợ chồng tôi đều làm cho cơ...