Vừa mở cửa phòng con trai tôi chết lặng khi thấy bộ dạng thằng bé còn tấm chăn thì run lên
Tôi chết lặng, cả hai đứa giờ mới 18 tuổi, còn quá trẻ để bắt đầu những chuyện như thế này… Tôi không biết làm thế nào bây giờ nữa.
Ảnh minh hoạ
Tôi năm nay ngoài 40 tuổi, chồng đã mất cách đây gần 2 năm vì bệnh hiểm nghèo. Vợ chồng tôi lấy nhau muộn nên chỉ có độc nhất một cậu con trai, vừa tròn 18 tuổi, hiện đang là sinh viên năm nhất một trường đại học.
Tôi là nhân viên kinh doanh trong một tập đoàn lớn, công việc làm ăn thuận lợi, tất nhiên phụ nữ một mình nuôi con ăn học chẳng phải dễ dàng gì nên tôi cũng phải nỗ lực, cố gắng nhiều lắm. Có lúc thấy khó khăn, chán nản và mỏi mệt vô cùng, nhưng nhìn con tôi lại tự dặn mình phải cố hơn, động viên mình hơn nữa.
Cũng may ông Trời chẳng phụ, con trai tôi ngoan ngoãn, giỏi giang, rất biết thương mẹ. Mấy người bạn tôi cũng có con trai tầm tuổi đấy nhưng vẫn còn trẻ con, lông bông lắm. Ngược lại con trai tôi cứ đi học về là vào bếp cơm nước, làm việc nhà giúp mẹ. Tôi biết con hiểu hoàn cảnh của hai mẹ con nên trưởng thành hơn rất nhiều.
Vậy mà cách đây ít ngày, tôi có chuyến công tác ở Quảng Ninh, vì công việc hoàn thành sớm nên tôu về trước. Về đến nhà đã gần 11 giờ đêm, tôi mở cửa rồi con trai, thấy trong phòng thằng bé có tiếng động bèn chạy lên. Vừa mở cửa, thấy thằng bé đứng thẫn thờ, hớt hải, còn đống chăn thì run bần bật. Tôi tá hỏa lật ra thì chết đứng khi thấy đứa con gái mặc độc một manh áo mỏng manh.
Video đang HOT
Choáng váng, tôi run đến ngã ngồi, định thần lại, tôi bắt hai đứa mặc lại đồ vào rồi xuống nói chuyện. Con trai tôi thú nhận đó là người yêu của nó, hai đứa đã gần gũi nhau mấy lần rồi. Tôi nghe mà chết lặng. Khuyên nhủ con, hai đứa còn trẻ quá, vội vàng làm gì, cứ học cho xong đã.
Tôi không cấm yêu, nhưng tôi lo lắm, thằng bé còn quá trẻ, 18 tuổi nào đã biết gì mà đã vội vàng. Nhỡ để chuyện quá đà gì xảy ra thì sao, tôi thật không dám nghĩ… Tôi phải làm sao đây?
Theo Phunutoday
Có hạnh phúc khi không tiền?
Tiền chỉ để phục vụ cho con người, không phải lẽ sống. Nhưng cái tuyên bố "tiền chẳng có nghĩa lý gì" hẳn là của một người không có tiền?
ảnh minh họa
Con tôi mười hai tuổi. Khi con hỏi, tại sao con phải học tiếng Anh cho thật giỏi, tại sao con phải tập bơi, chơi nhạc, học nhảy múa, tôi đã trả lời rằng để sau này con có thể dễ dàng tìm được công việc tốt. Thu nhập cao sẽ làm cho cuộc sống của con thoải mái dễ chịu, đỡ vất vả. Đừng như ba mẹ...
Chúng tôi không thuộc diện gia đình lao động tay chân, cũng chưa ở mức quá khó khăn, chật vật. Vậy mà muốn mua sắm gì cũng thấy đắn đo suy tính lung lắm. Tôi cũng chẳng phải mẫu đàn bà ham tiền, thích vật chất phù phiếm, mê nhà cao cửa rộng, xe xịn, trường quốc tế... này nọ.
Cuộc sống biết đủ là đủ, câu ấy tôi nằm lòng. Nhưng mình chẳng thể sống nay biết nay được, càng không bao giờ muốn phải lâm vào cảnh khó nhọc xoay xở khi đời lỡ xảy ra sự cố bất ngờ. Nên có chút tài sản dành dụm tích cóp vẫn hơn, đúng không nào?
Tiền không mang lại hạnh phúc, nhưng không có tiền, đừng mong hạnh phúc. Bằng lòng với cảnh đơn giản ư? Chúng ta sống chỉ một lần, có nhất thiết phải trải đời trong bình lặng, tẻ nhạt, loanh quanh, xa lạ với thế giới bên ngoài, chỉ vì thiếu tiền để trải nghiệm, dịch chuyển?
Ở đời muôn việc đều cần đến tiền. Muốn làm từ thiện hay giúp đỡ ai đó, khi bản thân ta còn không có xu dính túi, thì lực bất tòng tâm.
Nên tôi chủ đích dạy con các kỹ năng nhằm sau này chúng dễ thích nghi, tìm kiếm cơ hội làm giàu. Giàu không có tội. Muốn giàu sang cũng chẳng có gì là xấu xa tội lỗi cả. Qua lâu rồi cái thời than nghèo kể khổ để được ưu tiên, được tôn trọng.
Tại sao bạn giỏi mà vẫn nghèo? Phải coi lại bản thân, vậy đi. Bởi tôi không tin là ai đó siêng năng, chịu khó, nhanh nhẹn mà phải chịu cảnh túng quẫn cả.
Tôi nhớ đến một chị bạn thân, vợ chồng chị thường xuyên lục đục vì kinh tế khó khăn. Nặng gánh gia đình quá, mỏi mệt vô cùng. Nên người ta buông hết mọi ngọt ngào, lãng mạn, thậm chí là cả kiên nhẫn dành cho nhau. Tắt lịm cả ham muốn. Chị bạn nhiều lần than một câu rằng, cứ quẩn quanh cắn đắng nhau hoài như thế này, chắc đến ly hôn mất...
Rồi bất ngờ khi gặp lại, tôi thấy chị tươi tắn lạc quan hơn hẳn. Chưa kịp nói gì, đã nghe chị hồ hởi chia sẻ: thì đơn giản thôi, chồng gần đây đã làm ra tiền, cuộc sống đỡ ra, nhẹ nhõm. Vợ chồng lại vui vẻ, con cái cười đùa, bữa cơm ấm cúng. Thật ra thì trước giờ có mâu thuẫn gì to tát đâu, chỉ là do túng quẫn ấy mà...
Tôi không ủng hộ quan điểm coi đồng tiền là tất cả, dành mọi tâm trí, sức lực vào việc làm ra tiền. Tôi không cổ xúy cho việc làm giàu bằng mọi giá, bất chấp hết. Tôi cũng cực ghét cảnh cứ nhăm nhăm suốt ngày lao đầu vào đồng tiền, không màng mọi thứ xung quanh.
Nhưng tôi cho rằng, dạy con coi trọng đồng tiền là hợp lý. Con trẻ phải biết giá trị của đồng tiền, hiểu rằng kiếm tiền không hề đơn giản. Điều ấy chẳng có gì sai cả. Đừng để con muốn gì được nấy, dễ gây tâm lý "ba mẹ luôn có sẵn tiền đáp ứng các nhu cầu của mình".
Như con trai nhỏ của tôi, có lần đã hồn nhiên bảo: Nếu mẹ hết tiền thì mình cứ ra cái máy ATM, đợi nó nhả tiền ra rồi "chụp", có khó gì đâu nào!
Tiền chỉ để phục vụ cho con người, không phải lẽ sống. Nhưng cái tuyên bố "tiền chẳng có nghĩa lý gì" hẳn là của một người không có tiền!
Theo TTO
Yêu say đắm rồi bị phụ tình, tôi trở nên hư hỏng và buông thả cho đến ngày gặp anh... Tôi là gái hư, trong mắt tất cả mọi người đều như vậy... Tôi chẳng buồn để ý, nhưng đến giờ phút này... tôi bỗng thấy mỏi mệt vô cùng. Ảnh minh họa 30 tuổi, khi tất cả những cô gái khác đều đã yên ổn cùng người đàn ông của họ, cùng gia đình và những đứa con ngoan... Thì tôi vẫn...