Vụ sát hại chị Dậu: Hôn nhân bất hạnh của người phụ nữ trẻ
Sau khi kết hôn với Thắng, chị Dậu thường xuyên bị chửi bới, đánh đập vì ghen tuông. Đến mẹ vợ cũng bị Thắng đánh nhập viện.
Cái chết của chị Dậu (ảnh nhỏ) khiến nhiều người dân địa phương bàng hoàng, xót xa. (Ảnh: Đ.T)
Án mạng vì nghi vợ có tình mới?
Ngày 22.8, Công an huyện Phúc Thọ (Hà Nội) cho biết, công an huyện đã chuyển Phòng Cảnh sát Hình sự (PC45 – Công an TP.Hà Nội) tiếp tục điều tra làm rõ trọng án xảy ra tại thị trấn Phúc Thọ khiến chị Tô Thị Dậu (23 tuổi), người địa phương tử vong.
Nghi phạm gây án là Hà Quang Thắng (28 tuổi, trú tại xã Trạch Mỹ Lộc, huyện Phúc Thọ), chồng chị Dậu.
Trước đó, khoảng 13 giờ ngày 21.8, chị Dậu đang ở nhà mẹ đẻ là bà Tô Thị Tạo (SN 1962, ở thị trấn Phúc Thọ) thì Thắng tới tìm. Hai bên xảy ra cãi vã sau đó Thắng rút dao truy sát vợ. Chị Dậu bỏ chạy nhưng bị Thắng chém gục trên vũng máu.
Anh Mạnh (17 tuổi, ở thị trấn Phúc Thọ) – chứng kiến vụ việc, vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhớ lại thời điểm Thắng truy sát chị Dậu.
“Khi chị Dậu ngã xuống, Thắng vẫn dùng dao chém vào người chị ấy. Trước đó, có 2 người bạn nam và một nữ của chị Dậu đến can ngăn cũng bị Thắng dọa chém”, anh Mạnh cho hay.
Chị Dậu được người dân đưa đi bệnh viện cấp cứu nhưng do vết thương quá nặng đã tử vong sau đó.
Video đang HOT
Một cán bộ Công an huyện Phúc Thọ cho biết, theo xác minh ban đầu, hai vợ chồng Thắng đã ra tòa ly hôn. Thắng nuôi con gái còn chị Dậu nuôi cậu con trai. Trong thời gian chờ tòa giải quyết, chị Dậu đã chuyển về nhà mẹ đẻ là bà Tạo sinh sống.
“Vụ án này khả năng đối tượng (Thắng – PV) nghi ngờ vợ có người tình mới nên ghen tuông. Hôm xảy ra sự việc có mấy thanh niên tới nhà chị Dậu ăn uống, sinh hoạt”, cán bộ Công an huyện Phúc Thọ cho biết.
Nghi phạm từng đánh mẹ vợ nhập viện
Chia sẻ với phóng viên, nhiều hàng xóm của gia đình bà Tạo đều bày tỏ sự xót xa cho số phận ngắn ngủi của chị Dậu. Ngoài ngoại hình xinh xắn, chị Dậu được xóm giềng đánh giá là người phụ nữ chịu thương, chịu khó.
Do bà Tạo chỉ có mình chị Dậu nên sau khi kết hôn, Thắng đã chuyển về sinh sống cùng.
Thời gian đầu, Thắng tỏ ra là người ngoan hiền, gần gũi nhưng càng về sau đối tượng bộc lộ tính khí ghen tuông và thường xuyên chửi bới, đánh đập vợ. Dù bị chồng bạo hành nhưng chị Dậu nhẫn nhịn chịu đựng vì thương 2 con và giữ hạnh phúc gia đình.
Tuy nhiên, không chỉ bạo hành vợ, Thắng còn đánh cả mẹ vợ. Không thể chịu đựng người chồng vũ phu nên chị Dậu quyết định ly hôn.
“Cách đây khoảng 20 ngày, Thắng túm tóc đập đầu bà Tạo xuống sàn nhà khiến bà ấy bị thương đi cấp cứu. Bà Tạo nằm viện khoảng 15 ngày và mới về được mấy ngày thì con gái bị sát hại”, một hàng xóm bà Tạo cho biết.
Quá sốc khi nghe tin cô con gái duy nhất bị con rể sát hại, bà Tạo ngã gục phải ra trạm y tế thị trấn Phúc Thọ nằm điều trị.
Bà Tạo ngã gục sau khi cô con gái duy nhất bị sát hại. (Ảnh: Đ.T)
Bà Tạo chia sẻ, từ khi kết hôn với Thắng, con gái bà phải chịu nhiều khổ cực bởi thường xuyên bị chồng chửi bới, đánh đập do ghen tuông vô cớ. Chị Dậu bị Thắng đánh chửi ở nhà cho tới ngoài đường và cả tại công ty chị đang làm việc. Có lần Thắng đánh chị Dậu ngất xỉu phải đi bệnh viện cấp cứu.
“Tôi chỉ có mỗi Dậu là chỗ dựa duy nhất. Cứ nghĩ con gái lấy được tấm chồng là yên tâm rồi. Ai ngờ cháu lấy phải người chồng không ra gì nên cả tôi và cháu đều khổ.
Nó (đối tượng Thắng -PV) đánh chửi vợ đã đành, đằng này cả tôi nó cũng đánh toác đầu phải nhập viện”, bà Tạo chia sẻ.
Trao đổi với PV, cán bộ Công an huyện Phúc Thọ xác nhận, Thắng từng bị Công an thị trấn Phúc Thọ xử lý vì đánh bà Tạo nhập viện.
Hiện vụ việc đang được Phòng PC45 và Công an huyện Phúc Thọ phối hợp điều tra làm rõ.
Theo Danviet
Kết hôn chỉ vì yêu khiến tôi mắc kẹt trong hôn nhân bất hạnh
Chồng tôi không phải người quá tệ. Anh ấy có bia rượu nhưng không tới nỗi nghiện ngập, bê bết. Anh ấy không chăm lo cho con cái nhiều nhưng xa chúng là nhớ và thi thoảng vẫn đưa bọn trẻ đi chơi chỗ chúng thích. Mỗi lần gặp mấy chị từng học cấp 3 với chồng tôi, họ vẫn trầm trồ: "Nhất em, lấy được thằng ấy hiền lành, chịu khó nhất lớp chị".
Ảnh minh họa: Healthline.
Nhưng sau hơn mười năm chung sống, có với nhau 2 đứa con, tôi ngày càng nhận ra chồng không phải là người đàn ông tôi muốn ở tới đầu bạc răng long. Vài năm trở lại đây, hai chữ ly hôn luôn lẩn quẩn trong đầu tôi. Nhưng tôi lại chưa thể dũng cảm để để giải thoát cho mình. Có lẽ, chính sự hèn nhát từ lúc yêu đã khiến tôi mắc kẹt trong mối quan hệ này - khi phát hiện quá nhiều chỗ "vênh" giữa hai đứa, tôi vẫn tặc lưỡi làm đám cưới.
Khi gặp nhau, tôi đã tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm, trong khi anh ấy đang là công nhân lao động chân tay với tấm bằng tốt nghiệp phổ thông. Tôi bị "sét đánh" bởi sự trầm lặng và đôi mắt hiền của anh. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần anh chăm chỉ làm việc, có ý thức vươn lên là được, trình độ học vấn chênh lệch chẳng sao. Nhưng lấy nhau, đó lại là một vấn đề. Sau hơn 10 năm, tôi đã tiến xa trong công việc, học xong cao học, trong khi chồng vẫn là anh công nhân, chỉ chuyển từ công ty này sang công ty khác. Mức lương ba cọc ba đồng, lại có sở thích bia rượu khiến anh hầu như chẳng mang về nhà được đồng nào. Việc nai lưng cáng đáng kinh tế khiến tôi thực sự cũng mệt mỏi và ấm ức.
Ngoài ra, chồng tôi thường không thích giao lưu gì với bạn bè, đồng nghiệp của vợ vì mặc cảm kém cỏi hơn. Tương tự, tôi cũng không biết nhiều bạn bè chồng vì anh đưa lý do "toàn lũ thất học như anh, không hợp với em đâu!" mỗi lần tôi muốn cùng anh đi đến các buổi tụ họp, đám cưới... của họ. Chúng tôi hầu như chỉ có một thứ chung duy nhất là hai đứa con.
Nhưng sự khác biệt về tính cách mới là yếu tố chính khiến chúng tôi ngày càng xa nhau. Từ nhỏ, tôi là đứa rất tự lập, thời sinh viên đã không phải ngửa tay xin tiền bố mẹ. Chồng tôi ngược lại, được gia đình bao bọc quá mức nên anh hầu như không tự quyết định được việc gì bao giờ, từ việc học gì, ở đâu, làm chỗ nào...
Lúc yêu, khi đến nhà bạn trai chơi, thấy mẹ anh ấy gọt hoa quả, bưởi cũng phải bóc vỏ, bỏ hết hạt để con sẵn ăn, tôi đã thấy "có gì đó sai sai" nhưng tặc lưỡi bỏ qua. Khi sắp cưới, biết anh vẫn đưa hết lương cho mẹ và mọi chuyện trước nay đều phải hỏi ý kiến gia đình, tôi chỉ buồn trong lòng mà không hỏi rõ ràng. Rồi khi đến nhà anh, tôi thấy lạ khi những người phụ nữ trong gia đình, từ mẹ hay chị gái, luôn hết mực chiều chuộng và răm rắp nghe lời đàn ông là bố và em trai. Tôi không hiểu tại sao chỉ cần bố chồng lừ mắt là mẹ im thin thít, rồi con trai cao mét bảy ngồi chơi điện tử để mẹ lọ mọ giặt quần áo cho mình. Tất cả những điều đó tôi đều cảm thấy không thể chấp nhận được nhưng lại dễ dàng cho qua khi bạn trai ậm ừ nói "có gì đâu" hay "anh sẽ thay đổi mà" lúc tôi đưa vấn đề ra nói.
Tôi đã tự lừa mình, khi chỉ cố nhìn vào những ưu điểm anh ấy thể hiện để quyết định gắn bó. Tôi đã nghĩ rằng, bây giờ anh ấy hiền lành vậy, lại biết chăm lo cho tôi (mua sữa, đồ ăn) và lần nào về nhà tôi cũng mua quà cho bố mẹ.. thì sau này sẽ là người chồng, người con rể tốt. Tôi cảm động khi anh sẵn sàng bỏ buổi làm để chở tôi đi lo một việc nhỏ. Tôi không hề lường tới chuyện sau này, anh ấy cũng nghỉ việc chỉ để làm hộ cái cửa hỏng cho chị gái, đưa cậu cháu trai ra sân bay đi xuất khẩu lao động... Và có lẽ đó cũng là những lý do khiến công việc của anh ấy mãi dậm chân tại chỗ.
Sự khác biệt của hai vợ chồng tôi ảnh hưởng lớn nhất tới chuyện nuôi dạy con cái. Tôi muốn cho các con tự lập, học ngoại ngữ, đi du lịch nhiều để mở mang hiểu biết và trải nghiệm từ nhỏ, còn chồng tôi cho đó là "hành xác" bọn trẻ. Chúng tôi thường xuyên cãi cọ, dằn vặt nhau về những chuyện xoay quanh bọn trẻ. Chồng tôi không trực tiếp chăm con nhưng luôn phán xét cách làm của tôi là sai, bắt tôi phải nuôi và dạy bọn trẻ theo cách của bố mẹ anh.
Thực tế, nhiều lần, tôi đã mong chồng có bồ, để tôi có một "lý do chính đáng" cho việc ly hôn. Một điều nữa khiến tôi dùng dằng chuyện ly hôn là tôi sợ mất con. Tôi biết chắc nếu hai vợ chồng chia tay, gia đình anh sẽ làm đủ mọi cách giữ lại đứa cháu trai. Với chồng và gia đình chồng tôi, đàn ông vẫn luôn là nhất.
Nghĩ lại, tôi thấy tất cả mọi cái sai đều bắt đầu từ việc tôi đã không hề nghĩ rằng lấy chồng là phải lựa chọn. Thời con gái, tôi luôn tin rằng cứ yêu là cưới thôi. Mẹ tôi thì thường nhắc đi nhắc lại: "Lấy thằng nào ở gần, nó hiền lành và yêu con là được". Tôi đã làm đúng lời mẹ dạy và tôi sớm nhận ra rằng đó không phải là công thức để có hôn nhân hạnh phúc. Có lẽ, chồng tôi cũng đang cảm thấy bất hạnh vì chọn nhầm tôi. Anh ấy có thể có gia đình đầm ấm với người phụ nữ ít đòi hỏi, biết nghe lời chồng và hết lòng phục vụ gia đình chồng.
Khi mua quần áo, chắc chắn bạn sẽ không chọn một chiếc chỉ vì bạn thích và thấy nó đẹp. Quan trọng hơn, chiếc áo đó phải thực sự vừa vặn với cơ thể của bạn và có giá cả phù hợp. Sẽ càng tốt hơn nữa nếu màu sắc, kiểu dáng chiếc áo có thể tôn lên những nét đẹp của bạn và giấu đi được các nhược điểm. Vậy nhưng khi chọn chồng, rất nhiều cô gái, cũng như tôi, đã bỏ qua các yếu tố quan trọng như sự phù hợp về tính cách, giá trị sống, môi trường giáo dục gia đình... chỉ vì yêu. Tình yêu chỉ là điều kiện cần cho một cuộc hôn nhân, còn rất nhiều điều kiện đủ khác mà chúng ta "quên". Chiếc áo mua về không vừa bạn có thể bán lại, cho người khác, thậm chí vứt đi. Nhưng chọn sai chồng, bạn có thể phải trả giá rất đắt, không chỉ bằng những năm tháng đau khổ của cuộc đời mình, mà đôi khi còn là tuổi thơ và tương lai của con cái.
Theo VNE
Đừng dại vội kết hôn quá sớm chỉ vì yêu Thực tế thì mọi cảm xúc đều tự bản thân chị em phải trải nghiệm. Bất hạnh hay hạnh phúc là bài học mà bản thân phải trả giá. Vậy tại sao không chọn cho mình một chiếc áo hạnh phúc? Đừng kết hôn sớm chỉ vì... yêu! Trong cuộc sống tình yêu đơm hoa kết trái dẫn đến kết hôn với người...