Vợ…về chiều
Theo chu kỳ thiên nhiên xuân hạ thu đông rồi xuân, còn chu kỳ của người đời, nhất là phụ nữ thì cũng Xuân hạ thu đông, nhưng rồi… đông luôn!
Ông Trần Hữu Đang, (phường 5, quận Gò Vấp) có bà vợ vừa về hưu, mới đây, bà tuyên bố…ngủ riêng. Khổ, nhà rộng, dư phòng cũng…nguy hiểm. Cô con gái đi lấy chồng, bà dọn đồ sang phòng con. Bà chỉ ngắn gọn cho ông biết rằng: phòng dư không có hơi người dễ hư hỏng.
Từ đó, ông như người bị bỏ rơi, cái giường như rộng thêm ra, thênh thang. Buổi tối trăn trở, ông không còn nghe tiếng vợ có khi hỏi thăm sức khỏe chồng, có khi thở dài than giá cả tăng, sáng thức dậy, ông không còn cảm thấy hơi ấm vợ chồng.
Nhưng, bà vợ cũng có nhiều nổi niềm khó bày tỏ với ông chồng. Bây giờ, mới thấy đúng là vợ chồng “lục đục” trong đêm làm cho bà vợ phát… mệt. Có hôm, bà vợ muốn ngủ sớm, có hôm bà muốn coi ti vi thêm chút nữa, có hôm muốn ngủ nướng… đều không được như muốn. Ông chồng lớn hơn vợ 2 tuổi, lại không chịu già cùng vợ. Bà bóng gió, bảo ông bà đau chỗ này, nhức chỗ kia để né… “giao lưu”, nhưng ông cho đó là chuyện nhỏ, với ông sự gần gủi vợ chồng như môn thể thao, xua tan mệt mỏi. Bà vẫn yêu chồng, nhưng hoc môn không còn đủ để thiết tha nồng nàn chuyện gối chăn. Con gái về nhà chồng, bà dọn vào phòng con, nhưng vận may vẫn chưa mĩm cười với bà. Ông vẫn vô tư lên lịch “hẹn”, bà vợ thì tìm cớ, tìm cách hủy. Điều bà không ngờ, là chuyện lại ngày càng nghiêm trọng, ông nghi bà có…bồ. Cơ sở niềm tin của ông là bà quá nhiệt tình tham gia các hội dưỡng sinh, hội làm thơ, tổ làm từ thiện…có khi cả ngày chủ nhật bà cũng họp hành, đi sinh hoạt. Buổi tối, bà lên mạng vào face, còm ciếc với con cái, bạn bè, nhưng có yên đâu, bởi ông chồng đi rảo qua, rảo lại ngoài cửa phòng, đá thúng đụng nia, bóng gió, lên án, chỉ trích vợ chắc là đang ngoại tình tư tưởng.
Video đang HOT
Bà nói toạc cho ông biết sự thật: Tui hết ham rồi, nên “gớm” chuyện đó. Tưởng được chồng cảm thông, không dè, ông nói bà quá lạc hậu, bây giờ khoa học phát triển, bù đắp đủ thứ cho tuổi xuân của người phụ nữ, sao bà không tận dụng. Theo bà, cái đầu không muốn làm sao bảo được cái thân xác. Tuổi già, bà chỉ thích sống…êm đềm, dịu mát chứ không còn ham chuyện nóng bỏng. Hai tư tưởng đối nghịch, khiến hai vợ chồng luôn phải “đối thọi” trong một ngôi nhà rộng chỉ còn lại hai vợ chồng…son.
Bà Hứa Kim Chi ( phường 15, quận Bình Thạnh) cũng tranh thủ thời điểm con gái sanh, lấy cớ lo cho cháu ngoại để biến khỏi nhà. Ông xã bà đã ngoài 60 tuổi, chẳng quan tâm gì đến vợ suốt một thời trẻ trai, bởi lo đi o bế các cô đồng nghiệp, cô đồng hương, nay bỗng nhiên biết nghĩ đến vợ để…bù đắp. Khổ nỗi, ông chồng càng bày tỏ yêu thương, bà vợ càng…ớn. Từ ngày lên chức bà ngoại, bà thấy mình bắt đầu…già chính thức, chín chắn, chỉnh chu. Điều đó khiến bà bình yên hơn là âu lo. Thế nhưng, chồng bà lại không đồng điệu với vợ, mà lại nảy sinh ra tư tưởng “nhanh lên chứ, vội vàng còn bi nhiêu, hưởng bấy nhiêu”. Thế là, trong ngôi nhà lâu nay vốn bình thường bỗng trở nên lạ thường. Con cái không thể nào nhận ra cuộc chiến thầm lặng nhưng rất quyết liệt giữa bố mẹ. Thỉnh thoảng, anh con trai mua vé cho bố mẹ du lịch xa, cô con gái út mời bố mẹ về nhà mình chơi. Ông chồng vui vẻ nhận lời, còn bà vợ thì ngại cảnh “chung giường, chung chiếu”, tìm cách từ chối, hoặc ráng gồng lên chịu…hạnh phúc.
Cảm thấy bà vợ hơi kém nhiệt tình, nên để động viên bà “không có gì phải mặc cảm” ông chồng sưu tầm “tài liệu” về những người phụ nữ lấy chồng, có bồ ở tuổi khá cao để “chuyển giao” cho bà vợ “nghiên cứu”. “Đó, bà thấy chưa, bây giờ, con người tiến bộ lắm, thoáng lắm, yêu đương đẩy lùi già yếu đó nghen!” Ông chồng kết luận. Còn bà vợ thì chặc lưỡi: “Mắc chi sợ già, vui vẻ đâu cần phải có chuyện đó”. Bà vợ vốn hiền lành, nay bỗng nhiên thường “bốc hỏa” do biến đổi nội tiết, với mức độ ngày càng đậm đà. Ông chồng chỉ biết bóng gió, than với các con: “Má tụi bây hết chăm con, giờ chuyển sang chăm cháu, đâu còn biết đến ai…”.
Phụ nữ, sau “gió heo may về”, rồi “mùa đông sang” thường lạnh giá, héo tàn, nhưng họ vẫn cần một bờ vai để tựa đầu khi mỏi cổ, một đôi tai lắng nghe những câu chuyện dài dòng của họ…Các ông chồng biết chiều vợ, chỉ cần tìm hiểu giúp đỡ vợ trong việc sử dụng thực phẩm thuốc men , quan tâm nâng đỡ tinh thần. Thế nhưng, hầu hết các bà vợ được hỏi điều cho biết các bà thường phải tự điều chỉnh để thích nghi. “Còn mấy ổng hả”, thôi ráng vui để các ổng khỏi…bực mình rồi mau già.
Theo VNE
Đớn đau danh phận
Anh vội vã đưa vợ con về chịu tang cha. Trước khi đi, anh bảo tôi "anh về trước, em thu xếp ra sau. Mọi người trong nhà, ai cũng biết em rồi, đừng ngại".
Tôi quen anh đã 5 năm. Anh bảo cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc, muốn kết bạn cùng người có hoàn cảnh như tôi. Chúng tôi rất tâm đầu ý hợp. Anh không chịu ly hôn, bảo sống vì các con. Tôi đánh giá tốt về anh, bởi anh là người cha có trách nhiệm, và cũng hết lòng với tôi. Dù đang lúc vui vầy bên vợ con, dù nửa đêm hay những buổi trưa nắng cháy trời, anh vẫn sẵn sàng đến theo yêu cầu của tôi.
Tôi về dự tang cha anh mà không chút ngại ngần, không sợ giáp mặt vợ con anh, vì tình cảm của chúng tôi ra sao, vợ anh thừa biết. Thời gian đầu quen biết nhau, tôi và vợ anh có lời qua tiếng lại trong điện thoại. Sau này, cô ấy im bặt. Tôi tin là cô ấy đã thất bại trong chuyện tình cảm với chồng, nên chẳng còn đoái hoài đến chúng tôi. Về phía gia đình, các chị anh không cấm cản tôi (mẹ anh đã mất từ lâu, ba anh bị tai biến nằm liệt nhiều năm liền), nên tôi càng tự tin, không chút ngại ngần khi xách gói lên xe.
Tôi bước vào nhà giữa lúc cả gia đình cúng cơm cho cha anh. Vợ con anh, cùng các anh, chị, các cháu, đang quỳ lạy trước bàn thờ. Vợ chồng anh mặc đồ tang, vì họ là con trai, con dâu của gia đình, những người còn lại chỉ vấn khăn tang. Thấy vậy, tôi "ấn tượng" ngay, và cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi bắt đầu nghĩ đến hai tiếng "danh phận", chuyện mà xưa nay tôi vẫn cho là không quan trọng, miễn chúng tôi yêu nhau thật lòng.
Đám tang đông đúc, tưởng chừng mọi con mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi bỗng nghe những tiếng xầm xì, rồi có kẻ phản đối tôi ngay phía sau lưng: vợ con người ta rành rành trước mặt, mà dám dẫn xác về đây, thật chẳng hiểu ra làm sao
Lúng túng, và thấy mình trở nên dư thừa, tôi vội vàng xuống bếp. Những người hàng xóm qua phụ nấu ăn, toàn người lạ. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về tôi. Tôi vội vã gật đầu chào mọi người, rồi vội vã tiến ra trước ngõ. Xong lễ cúng, anh ra đón tôi vào nhà, giới thiệu với mọi người tôi là bạn anh, rồi anh lại bận bịu tiếp khách, bận đáp lễ, thỉnh thoảng liếc cặp mắt "biết nói" để động viên tôi. Lẽ ra tôi xuống bếp phụ việc, nhưng vì biết vợ anh đang chỉ huy nấu nướng, nên tôi không thể. Trước mặt vợ, anh tỏ vẻ nhún nhường, họ chia sẻ việc gia đình một cách nhiệt tình, trách nhiệm, ngay cả tôi cũng phải thầm khen.
Xưa nay tôi kiêu hãnh với vợ anh. Tôi không hề nghĩ đến chuyện danh phận. Yêu là yêu, ràng buộc nhau bởi hai tiếng "danh phận" làm gì cho thêm khổ. Danh phận là phải gắn với gia đình nhà chồng, có trách nhiệm với từng thành viên, từng sự kiện. Tôi từng đổ vỡ, và bỗng sợ cái "danh phận" ấy. Nhưng giờ đây, khi thấy họ bên nhau lúc gia đình có việc hệ trọng, giữa họ hàng thân tộc, tôi mới thấm thía tin nhắn mà trước đây vợ anh từng gửi cho tôi: "Chồng mình muôn đời vẫn là chồng mình, và dù đi đâu, làm gì anh ấy vẫn là người chồng, người cha tốt. Chỉ những người trong cuộc như chúng tôi mới hiểu rõ về nhau hơn ai cả".
Ngay lúc nhạy cảm này, tôi cảm thấy anh ấy có dụng ý khi quen biết tôi. Anh ấy cần một đứa con trai, vì vợ anh không còn khả năng sinh đẻ. Ngôi nhà mà tôi và anh đang tạm sống, cũng là tài sản của riêng tôi. Tôi lo cho anh tất thảy mọi việc, từ vật chất đến tinh thần, trong khi vợ anh cứ dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giá như tôi đừng về dự tang cha anh, để khỏi phải nghĩ ngợi, đắn đo. Tôi lập tức trở về thành phố, không đủ can đảm để tiễn đưa cha anh một đoạn đường...
Theo VNE
Lý do vợ phải ngoại tình Anh hy vọng rồi có ngày người vợ hư hỏng của anh sẽ biết anh là người đàn ông, người chồng tốt nhất của chị. Cả bệnh viện - nơi anh Thành làm việc nhốn nháo khi hay tin Hoa bỏ anh để đi theo người đàn ông khác. Anh đã trở thành gà trống nuôi con từ hôm đó. Ai từng tiếp...