‘Vòng tròn bất tử’ không bao giờ bị lãng quên
Nhiệm vụ còn dang dở của các anh sẽ được các thế hệ nối tiếp thực hiện trong những điều kiện mới, để “Vòng tròn bất tử” không bao giờ bị lãng quên…
Trò chuyện với Tuần Việt Nam khi đang ở Đà Nẵng tối 12/3, chuẩn bị tham gia chương trình “Nghĩa tình Hoàng Sa, Trường Sa”, cựu binh Lê Hữu Thảo, người tham gia chỉ huy việc cắm cờ Tổ quốc trên đảo Gạc Ma chia sẻ, anh và đồng đội rất vui mừng, phấn khởi trước sự kiện này.
“Đó là sự tri ân, thể hiện tình cảm đạo lý uống nước nhớ nguồn, là sự động viên với thân nhân những liệt sĩ đã hi sinh cho Tổ quốc”, anh Thảo chia sẻ.
Cựu binh Lê Hữu Thảo (trái) xúc động tại Chương trình Nghĩa tình Hoàng Sa, Trường Sa ngày 13/3/2014. Ảnh: TPO
Mỗi năm dịp tháng 3 về, anh Thảo lại tất bật chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với những người đồng đội cũ, từng tham gia trận Hải chiến Gạc Ma năm nào. Các cựu binh trong trận Hải chiến còn sống trở về ngày đó, giờ ai cũng bận bịu mưu sinh. Gia đình các anh và các liệt sĩ hiện nay hầu như đều có những hoàn cảnh, điều kiện khó khăn khác nhau.
Những người lính xưa, nhiều năm nay, dù có khi chỉ là một nhóm nhỏ giữ được liên lạc với nhau, thì vào dịp này, vẫn tổ chức gặp mặt, cùng nhau thắp hương, ôn lại ký ức xưa, hỏi han hoàn cảnh cuộc sống hiện tại.
“Năm nay, tôi không ngừng liên lạc, động viên tất cả anh em, những ai được mời bằng mọi giá cố gắng bố trí để vào Đà Nẵng tham gia buổi gặp mặt. Tâm trạng chung của mọi người là rất phấn khởi, và đều cho biết, sẽ gắng hết sức để tham dự cho được chương trình lần này”, anh Thảo nói.
Người cựu binh Trường Sa bồi hồi, đây là năm thứ 2 chương trình tưởng niệm Hải chiến Trường Sa 1988 được tổ chức. Năm ngoái, phạm vi sự kiện hẹp hơn, song vẫn tạo ra tiếng vang và dấu ấn đáng kể.
“Rất hi vọng năm nay chương trình của Tổng liên đoàn Lao động tổ chức có quy mô lớn sẽ càng tạo được sức lan tỏa rộng rãi. Bởi đây là một hành động tri ân rất xứng đáng với tầm vóc lịch sử của sự kiện”, anh Thảo tâm sự.
Trong tâm nguyện những người lính như anh Thảo, tham gia trận chiến 26 năm về trước là việc làm của những người con nước Việt luôn đặt Tổ quốc trong tim mình. Các anh và thân nhân những người lính đã hi sinh tính mạng, xương máu cho đất nước chưa bao giờ nghĩ đến sự đền đáp. Bởi, tri ân hay hỗ trợ bao nhiêu mới là đủ cho những mất mát, đau thương đó.
“Tiền bạc, vật chất có lẽ chỉ là thứ nhất thời, trước mắt. Có những giá trị sẽ tồn tại lâu bền, trường tồn hơn nữa, và là điều chúng tôi mong mỏi nhiều hơn cả. Đó là, sự kiện lịch sử này được đưa vào SGK giảng dạy trong nhà trường, đi vào những bài thơ, câu hát… để thế hệ trẻ ghi nhớ và trân trọng”.
Trước mắt, theo anh Thảo, lời kêu gọi huy động xây dựng đền tưởng niệm 64 anh hùng Gạc Ma là một hành động rất ý nghĩa. Đây không chỉ là sự tri ân với những người đã ngã xuống, cống hiến phần máu thịt cho đất nước, mà còn là một thông điệp cho đồng bào, nhất là với lớp trẻ.
“Thể chế, giai đoạn lịch sử nào cũng cần lòng yêu nước, sự đoàn kết, vì vậy đều cần ghi nhận những người đã hi sinh, cống hiến cho đất nước, dân tộc. Có như vậy, lớp trẻ mới có định hướng để phấn đấu, học tập”.
Câu chuyện của những cựu binh như anh Lê Hữu Thảo kéo chúng ta về ký ức của 26 năm về trước, Trung Quốc đưa quân ra chiếm bãi đá Cô Lin, Len Đao và Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa. Những người lính công binh Việt Nam khi đó đang làm nhiệm vụ xây dựng các công trình trên quần đảo Trường Sa đã phải đối mặt với lực lượng vũ trang của Trung Quốc. Họ đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng bảo vệ đảo, giữ ngọn cờ Tổ quốc.
Video đang HOT
Thả vòng hoa tưởng niệm các liệt sĩ hi sinh tại Gạc Ma. Ảnh: T.T.D/ Tuổi trẻ
Tại Gạc Ma, các chiến sĩ công binh hải quân kết thành một vòng tròn xung quanh lá cờ Tổ quốc. Hình ảnh thiếu úy liệt sĩ Trần Văn Phương ngã xuống khi giành giật lá cờ Tổ quốc, và Anh hùng Quân đội Nguyễn Văn Lanh tay không chiến đấu để bảo vệ cờ, đã trở thành biểu tượng anh dũng trong công cuộc giữ gìn chủ quyền đất nước.
Máu của 64 liệt sĩ Trường Sa nhuộm đỏ nước biển Đông, nhưng những người anh hùng đó đã làm nên “ Vòng tròn bất tử” cho chủ quyền biển đảo Tổ quốc trường tồn.
Giờ đây, những đồng đội của các liệt sĩ Trường Sa, người còn, người mất song ký ức vẫn đậm và ý chí vẫn vững chắc như xưa. Từng là nhân chứng cho một sự kiện lịch sử đau thương trong quá khứ, nay họ trở về với công việc thường ngày, cần mẫn đổ mồ hôi trên mảnh đất quê hương để lao động kiếm sống.
Con của các liệt sĩ Trường Sa năm xưa nay đã trưởng thành. Con gái anh hùng liệt sĩ Trần Văn Phương đã là cán bộ của huyện đảo Trường Sa (tỉnh Khánh Hòa)… Họ luôn gắng hoàn thành nhiệm vụ như tâm nguyện của cha mình để lại.
Những đồng đội, những người con và tất cả Tổ quốc, nhân dân Việt Nam không quên các anh hùng liệt sĩ Trường Sa. Nhiệm vụ còn dang dở của các anh sẽ được các thế hệ nối tiếp thực hiện trong những điều kiện mới, để “Vòng tròn bất tử” không bao giờ bị lãng quên…
Nghĩa tình Hoàng Sa, Trường Sa là chương trình do Tổng liên đoàn Lao động VN vừa phát động. Mục đích của chương trình là vận động các cá nhân, tổ chức trong và ngoài nước ủng hộ nguồn lực xây đền tưởng niệm 64 chiến sĩ Hải quân nhân dân VN hi sinh trong trận Gạc Ma (14-3-1988), hỗ trợ gia đình của những người đã hi sinh trong hai trận chiến bảo vệ Hoàng Sa (1974) và Gạc Ma thuộc Trường Sa (1988). Vị trí xây đền dự kiến tại khoảnh đất từ sân bay Cam Ranh về Nha Trang, Khánh Hòa. Đây là vị trí nhìn ra biển Đông, nhìn ra Gạc Ma. Dự kiến, ngày 14/3, lễ phát động kêu gọi ủng hộ chương trình sẽ được tổ chức tại TP Đà Nẵng.
Mời độc giả đọc lại những bài viết về Hải chiến Trường Sa 1988 do nhà báo Hoàng Hường thực hiện năm 2011: Gặp những người lính trong trận hải chiến Trường Sa 1988 Chúng tôi tìm về tỉnh Quảng Bình, nơi tập trung nhiều cựu chiến binh tham gia vào trận đánh bi hùng này. Họ là những người trực tiếp chiến đấu cùng anh Phương và anh Lanh, và trên chuyến tàu HQ-604 anh hùng, để được nghe tường tận hơn những câu chuyện rơi nước mắt chưa từng được biết đến. Hải chiến 1988: bất tử trên đảo Gạc Ma (KỲ 2) Trong ký ức của anh Lê Thanh Miễn và Lê Văn Dũng, thuộc nhóm chiến sĩ chiến đấu trên đảo Gạc Ma, trận chiến dường như mới xảy ra hôm qua. Tưởng như hai anh mới vừa chứng kiến cảnh đồng đội là Trần Văn Phương và Nguyễn Văn Lanh tay không giành giật lá cờ tổ quốc với lính hải quân Trung Quốc, được vũ trang tận răng. Hải chiến Trường Sa 1988: cá mập (KỲ 3) Đạn pháo hay AK của Trung Quốc vẫn chưa phải đã hết. Các chiến sĩ còn phải đối diện với một điều khủng khiếp khác: cá mập. Hải chiến Trường Sa 1988: nhà tù Trung Quốc (KỲ 4) Tàu đi 3 ngày đêm đến đảo Hải Nam, Trung Quốc. Cả nhóm bị bịt mắt đưa đến một nơi khác. Hơn một ngày đêm sau các anh được biết mình đang ở bệnh viện. Tất cả được đưa vào thay quần áo và cân rồi lên bàn mổ.
Mời độc giả ghé thăm và đóng góp ý kiến cho Fanpage của Tuần Việt Nam.
Theo_VietNamNet
Tại sao Trung Quốc xâm lược các đảo của Việt Nam vào tháng 3.1988?
Từ đầu năm 1988, Trung Quốc đã sử dụng một lực lượng lớn hải quân gồm nhiều tàu chiến nhằm chiếm đóng một loạt đá ngầm thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam.
Cao trào của hành động xâm lược này diễn ra vào ngày 14.3.1988 khi biên đội gồm 6 tàu chiến, trong đó có 3 tàu hộ vệ có trang bị tên lửa và pháo 100 mm, của Trung Quốc đã bắn chìm và cháy 3 tàu vận tải của Việt Nam tại bãi đá ngầm Gạc Ma trong cụm đảo Sinh Tồn của Việt Nam.
Trong vụ thảm sát này, 64 binh sĩ Việt Nam đã anh dũng hy sinh. Sau đó Trung Quốc còn ngăn chặn không cho tàu mang cờ chữ thập đỏ ra cứu những người bị thương, bị nạn.
Điều phải lưu ý là đây là lần đầu tiên người Trung Quốc (lục địa) đặt chân đến Trường Sa. Trước đó, với tư cách quan phương, Trung Quốc chưa bao giờ có mặt ở vùng biển này.
Chỉ huy Tàu HQ505 Vũ Huy Lễ đã ra lệnh táo bạo lao tàu lên bãi ngầm ở đảo Cô Lin cắm cờ khẳng định chủ quyền Tổ quốc vào ngày 14.3.1988 - Ảnh: tư liệu
Đã một phần tư thế kỷ trôi qua, từ sự kiện 14.3.1988, có những điều cần phải nói rõ như sau:
Đầu tiên, ngay sau ngày 14.3.1988, thông qua hệ thống tuyên truyền khổng lồ của mình, Trung Quốc đã ngang nhiên bịa đặt trắng trợn với dư luận trong nước và quốc tế rằng: Các tàu Trung Quốc đang thả neo để yểm trợ cho tàu chở đoàn các nhà khoa học Liên Hiệp Quốc (LHQ) đi khảo sát khoa học tại Trường Sa thì bị các tàu chiến của Việt Nam tấn công. Vì thế hải quân Trung Quốc bắt buộc phải đánh trả tự vệ!
Sau đó thông qua người phát ngôn của Tổng thư ký, LHQ đã nói rõ: không hề có tàu của LHQ tổ chức khảo sát khoa học ở Trường Sa vào 3.1988!
Rõ là "cháy nhà ra mặt chuột" và chính quyền Trung Quốc đã "lấy thúng úp voi", đã "lấy thịt đè người" lại còn muốn lấy tay che mặt trời!
Đã không có tàu khảo sát khoa học của LHQ thì chắc chắn không có việc tàu chiến Việt Nam tấn công tàu Trung Quốc. Điều mà nhiều người đều biết đó là chuyện "ngậm máu phun người" là sở trường của các nhà cầm quyền Trung Quốc.
Lễ tưởng niệm các anh hùng, liệt sĩ đã hy sinh ngày 14.3.1988 tại Cam Ranh (Khánh Hòa) - Ảnh: tư liệu
Trước đó, năm 1962 Trung Quốc phát động chiến tranh biên giới với Ấn Độ và chiếm của Ấn Độ hàng nghìn km2 nhưng lại vu cáo Ấn Độ xâm lược Trung Quốc. Năm 1979, Trung Quốc tiếp tục đem 60 vạn quân xâm lược Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía Bắc. Sự việc rõ ràng như vậy nhưng cũng được họ tuyên truyền là "phản kích tự vệ quân Việt Nam xâm lược"!
Thứ hai, có một câu hỏi cần đặt ra là, tại sao Trung Quốc lại tiến hành đánh chiếm các đảo của Việt Nam tại Trường Sa vào tháng 3.1988?
Cuối 1987 đầu 1988 là thời kỳ Việt Nam rơi xuống điểm thấp nhất của cuộc khủng hoảng kinh tế - xã hội. Tình hình trong nước chồng chất khó khăn: kinh tế đình đốn, đời sống của đại đa số người dân cực kỳ vất vả.
Cũng trong thời điểm đó, Liên Xô cũng bắt đầu lâm vào khủng hoảng chính trị - xã hội. Bắc Kinh cúi mình trước Washington, tự nhận là "NATO phương Đông" để nhận được nguồn tài chính và công nghệ, kỹ thuật từ Mỹ và phương Tây để phục vụ cho mục tiêu hiện đại hóa. Trong bối cảnh ấy, Trung Quốc cũng đã câu kết với Mỹ và hầu hết các nước trong khu vực (trừ Lào và Campuchia) siết chặt vòng bao vây, cấm vận đối với Việt Nam.
Lợi dụng tình thế khó khăn đó của Việt Nam, Trung Quốc đánh chiếm một số đảo của Việt Nam tại Trường Sa phục vụ cho ý đồ lâu dài.
Trung Quốc cũng là bậc thầy trong việc lợi dụng thời điểm. Mặc dù đã đưa lực lượng ra Trường Sa và có những hoạt động đe dọa từ đầu năm 1988, nhưng thời điểm được Trung Quốc lựa chọn nổ súng rơi đúng vào 14.3.1988 cũng là thời điểm lễ tang Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Phạm Hùng được tổ chức tại Hà Nội! Một khi họ đã có dã tâm thì chuyện "tang gia bối rối" lại trở thành điều có thể lợi dụng được!
Độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc là tài sản lớn nhất, quý giá và quan trọng nhất của cả dân tộc - Ảnh: Chiến sĩ canh gác trên đảo Len Đao (quần đảo Trường Sa) - Ảnh: D.Đ.Minh
Câu chuyện xảy ra ngày 14.3.1988 tại Trường Sa đến nay vẫn còn nguyên ý nghĩa thời sự. Sự hy sinh của những người lính Việt Nam 25 năm trước là một lời nhắc nhở tới 90 triệu người đồng bào hôm nay, trước hết là những người có trọng trách với dân tộc, không bao giờ được quên những điều sau:
Một là, lòng tin phải được đặt đúng chỗ. Đối với Trung Quốc, điều quan trọng không phải là lời nói mà là hành động.
Hai là, cần phải hiểu về con đường mà Trung Quốc lựa chọn. Những toan tính và hành động của Trung Quốc liệu có phải là một quốc gia cộng sản đồng chí như họ từng miêu tả hay thực tế là chính sách dân tộc nước lớn vị kỷ?
Việc vô cớ đem quân đánh chiếm các đảo của một quốc gia láng giềng, bất kể quốc gia đó phát triển theo đường lối nào cũng là đi ngược lại những nguyên tắc sơ đẳng trong quan hệ quốc tế và phản bội đối với chủ nghĩa Marx - Lênin mà Trung Quốc từng sử dụng như một chiêu bài.
Phỏng vấn các chiến sĩ trên tàu 505, con tàu mặc dù đã bị quân Trung Quốc xâm lược bắn cháy vẫn lao lên đảo Cô Lin giữ đảo, khẳng định chủ quyền của Việt Nam.
Láng giềng là vĩnh viễn và không bao giờ thay đổi, trừ phi có một trận siêu động đất đẩy hai quốc gia ra xa nhau!
Việt Nam cần và mong muốn có một mối quan hệ hữu nghị, ổn định, lâu dài với Trung Quốc. Tuy nhiên quan hệ ấy cần được đặt trong sự tôn trọng lẫn nhau về nhiều mặt, đặc biệt là vấn đề "bất biến" là chủ quyền quốc gia, lợi ích dân tộc. Không tỉnh táo nhận thức được điều này, lệ thuộc vào những yếu tố "ứng vạn biến" như "mười sáu chữ", "bốn tốt" có thể dẫn đến những bước đi sai lầm mang lại hậu quả lớn cho quốc gia, dân tộc!
Chúng ta đã có được bài học đắt giá khi rơi vào cảnh bị cô lập trên trường quốc tế từ 1979-1990. Bài học ấy cùng với sự kiện 14.3.1988 mách bảo chúng ta rằng bị cô lập không đồng nghĩa với có độc lập, mà ngược lại, bị cô lập sẽ dẫn đến thảm họa, thậm chí mất cả độc lập và chủ quyền quốc gia.
Phía xa, trên góc trái ảnh là tàu chiến Trung Quốc luôn lượn lờ rình rập.
Các nhà sử học Việt Nam chân chính và những người Việt có lương tâm trong sáng sẽ còn mất nhiều thời gian và công sức nghiên cứu, mổ xẻ, soi xét sự kiện 14.3.1988 một cách khách quan để rút ra bài học bổ ích cho những người Việt hiện nay và các thế hệ mai sau.
Độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc không thuộc sở hữu riêng của riêng ai. Nó là tài sản lớn nhất, quý giá và quan trọng nhất của cả dân tộc.
Theo NTD
Vì sao chưa khởi tố vụ cán bộ điều tra bức cung ông Chấn? Theo thông tin từ gia đình ông Nguyễn Thanh Chấn, việc điều tra cá nhân nào có liên quan đến chuyện bức cung, nhục hình ông này vẫn đang được tiến hành. Ông Chấn (áo trắng) vui mừng sau khi được tạm tha Viện KSNDTC là cơ quan tiếp nhận tin báo bị bức cung Tháng 11/2013, sau khi ông Nguyễn Thanh Chấn...