Với tôi chị mới là người thứ ba!
Hôn nhân là chuyện 2 người. Nhưng tình yêu cũng là chuyện 2 người, chị và anh ấy có tình yêu không? Tôi và anh ấy thì có, vậy nên chị mới chính là kẻ thứ ba.
Thừa nhận đi, rõ ràng hai người chẳng còn yêu nhau!
Tôi biết vợ chồng chị lạnh nhạt nhau từ lâu.
Nếu không, anh ấy đã không tìm đến tôi, trong bộ dạng sầu thảm, va.n xi.n tôi ôm lấy anh ấy.
Nếu không, anh ấy đã không cần nhờ tôi đưa đến viện vì sốt siêu virus.
Nếu không, anh ấy đã không cười như một đứ.a tr.ẻ khi nhận được món quà sinh nhật tôi tặng.
Phải, chị là vợ anh ấy. Hôn nhân là chuyện 2 người. Nhưng tình yêu cũng là chuyện 2 người, chị và anh ấy có tình yêu không? Tôi và anh ấy thì có, vậy nên chị mới chính là kẻ thứ ba.
Chị à, tôi hiểu vì sao chị cố chấp giữ anh ấy lại dù chẳng còn mặn mà gì với nhau. Chị sĩ diện, chị sợ dư luận đàm tiếu, chị sợ cái danh “một đời chồng”, tôi hiểu. Nhưng ít ra chị nên có trách nhiệm, trách nhiệm cơ bản nhất của một người vợ là chăm lo sức khỏe của chồng. Vậy mà anh ấy ốm hàng tuần liền chị không hề hay biết. Chị có biết anh thường xuyên bỏ bữa sáng, có khi bận việc quên luôn bữa trưa để đến chiều tối thì gần như lả đi vì đói không? Đàn ông đâu giỏi tự chăm sóc cho bản thân. Đó là thiên chức của người phụ nữ, mà đây chị còn là một người vợ nữa.
Video đang HOT
Tôi biết chị nhiều việc, tôi biết chị là người có năng lực, quyền cao chức trọng, cái gì về chị cũng xuất chúng. Nhưng là người phụ nữ, gia đình mới là thứ nên đặt lên trên hết. Chẳng phải tôi dạy đời chị đâu nhưng tôi thà cứ ngu ngơ một chút, ít giỏi giang một chút để làm công việc bình thường, hàng ngày lo đủ 3 đứa cho chồng cho con và sống yên bình như vậy mãi mãi.
Sống với người vợ lạnh lùng như chị, chẳng trách mà anh ấy tìm đến người khác. Tôi cũng là phụ nữ, tôi từng yêu, tôi biết phản bội trong tình yêu đa.u đớ.n như thế nào. Nhưng vốn dĩ giữa hai người đâu còn tình yêu. Anh ấy chẳng phản bội gì chị hết. Có chăng chỉ đi ngược lại cái tờ đăng ký kết hôn vốn chỉ là lý thuyết ràng buộc hai con người mà thôi. Còn tôi thấy, chị cũng đang phản bội, cái phản bội về nghĩa vụ và trách nhiệm với nhau – giữa một người vợ với một người chồng đấy, cả về lý thuyết lẫn thực hành. Dù hai người còn bên nhau chỉ trên danh nghĩa nhưng “diễn” cũng phải “diễn” cho tròn vai chị à.
Những lời chị nhiếc móc tôi, tôi chẳng bận tâm đâu. Vì tôi biết rõ bản chất chị là con người thế nào. Tôi không việc gì phải xót cho chị cũng không cần phải thấy xấu hổ vì bản thân. Tôi yêu và được yêu, chúng tôi mang lại hạnh phúc cho nhau, có gì mà xấu hổ chứ? Còn chị – người thứ ba ạ, phải tôi sẽ luôn gọi chị như thế, chị nhân danh thứ hôn nhân rách nát mà chị cố chấp giữ lấy để cản trở chồng chị có hạnh phúc mới, như vậy chị còn ác hơn tôi. Anh ấy cũng một thời “đầu gối tay ấp” với chị, một thời yêu thương chị thật lòng, và đây là kết quả anh ấy nhận được ư? Chẳng qua vì anh hiền lành, nể vợ lâu nay, lại còn mang ơn với nhà vợ nên đành nhắm mắt sống cho qua ngày nhưng giờ anh ấy có tôi rồi, tôi sẽ không trơ mắt ra nhìn người đàn ông mình yêu thương bị đày đọa đâu.
Chị đừng mang hai đứ.a tr.ẻ ra làm bình phong. Trẻ con cũng biết hết chuyện người lớn đấy. Chúng biết bố mẹ lãnh đạm với nhau không khí nhà cửa như thế nào. Chúng biết mỗi đêm anh ôm gối sang nằm cạnh chẳng phải để bảo vệ khỏi “ông ba bị” như cách anh xoa dịu chúng đau. Sự cố chấp của chị vốn dĩ chẳng mang lại điều tốt đẹp cho ai cả.
Buông tha cho anh ấy đi, thưa chị! Như thế cũng là tự tạo cơ hội cho mình đấy!
Tôi từng thất bại trong tình yêu, mất niềm tin vào tình yêu nhưng nhờ anh tôi mới lấy lại cho mình cảm giác này. Đối với tôi, tình yêu này quý giá hơn tất thảy, vậy nên tôi sẽ không buông tay ra đâu, dù chị có nói gì đi chăng nữa.
Chị ạ. Đời người ngắn ngủi lắm. Sống mà cứ phải bận tâm đến cái nhìn của người khác chĩa về mình thế nào thì thời gian đâu mà sống thực sự hả chị? Chị hãy cởi bỏ bộ dạng chỉn chu đến khô cứng ấy đi. Gần 40 tuổ.i rồi, cơ hội tìm một cuộc sống mới chẳng nhiều nhưng nó đáng để mạo hiểm chị ạ!
Theo Blogtamsu
Người ta vẫn bảo có không giữ mất đừng tìm, vậy nên anh đừng tìm em nữa
Em không muốn yêu lại kẻ đã phản bội tình yêu của mình. Người ta vẫn bảo có không giữ mất đừng tìm, vậy nên anh đừng tìm em nữa.
Anh à! Từ ngày em đi anh vẫn khỏe chứ, anh và cô gái cùng công ty giờ sao rồi. Còn em, em vẫn ổn, em đã đến Sài Gòn nơi có những người luôn yêu thương chào đón em, chắc anh bất ngờ lắm khi em lại bỏ Hà nội đi mà không một lời từ biệt đúng không anh?
Em và anh yêu nhau cũng được gần 4 năm rồi anh nhỉ, em còn nhớ lúc đó em học năm nhất còn anh năm 2. Anh cứ lén nhìn em rồi mỗi giờ tan học anh chờ ở hành lang và tặng em một bông hoa hồng. Nửa năm sau, em đã gật đầu đồng ý yêu anh và mình đã có một tình yêu thật đẹp đẽ.
Tình yêu của chúng ta đã từng thật hạnh phúc anh nhỉ (Ảnh minh họa)
Đôi khi nghĩ lại em vẫn mỉm cười hạnh phúc, em nhớ về những kỷ niệm êm đềm đã có, nhớ lúc hai đứa đội mưa đi về, những lúc trốn học đi uống trà đá hay lúc hai đứa rủ nhau đi ăn trộm xoài trong bệnh viện bị bảo vệ đuổi làm hai đứa vừa chạy vừa cười sặc sụa.
Tình yêu mình đẹp đấy chứ anh nhỉ, rồi khi em năm cuối bận bịu với thi cử còn anh thì xin việc đi làm. Mỗi tối đi làm anh vẫn hay mua hoa quả sang bồi bổ cho em rồi xoa đầu em và bảo: "Vợ lo mà học cho tốt, cấm trốn học đi chơi đấy". Em cười xòa và cũng xoa lại đầu anh: "Chồng đi làm cấm tòm tem em nào nhá, chờ vợ ra trường ta cưới chồng nhé".
Hai đứa vừa ăn hoa quả vừa trêu nhau vui vẻ, nhưng chỉ được mấy tháng đầu, còn thời gian sau anh kêu bận, anh ít thăm em hơn, tin nhắn cũng thưa dần. Em hụt hẫng nhưng tự dặn lòng phải cảm thông để anh còn kiế.m tiề.n sau này còn cưới em chứ, thế là em lao vào học để quên đi sự cô đơn và nỗi nhớ anh.
Mỗi lần em kêu nhớ anh, yêu anh thì anh lại lảng tránh qua việc khác, em thấy nhói đau trong lòng. Em cố gợi lại chuyện cũ để anh nhớ tới những ký ước ngọt ngào của hai đứa để thấy yêu em hơn nhưng anh gạt phăng đi và bảo, chuyện cũ rồi em nhắc lại làm gì, em lo học cho tốt đi.
Em thấy đau, đau lắm anh à. Một hôm em chán học nên đi lang thang cho khuây khỏa, em thấy có cái cái đẹp nên em mua cho anh rồi hào hứng tới công ty anh. Em định làm anh bất ngờ, rồi nhân tiện nhìn anh xíu rồi về, nhưng rồi sao nhỉ. Lúc đang lóng ngóng qua đường, em thấy anh tay trong tay với một cô gái nào đấy.
Hai người rủ nhau đi ăn trưa, em đi theo anh, hai người đi xa công ty một đoạn, nhìn qua cửa kính của cửa hàng em thấy anh véo mũi và hôn cô ấy lên má. Em cầm xe không vững nữa, chiếc áo em mua cho anh rơi tuột xuống đường, em loạng choạng đi về nhà mà em không nhớ rõ là em đã về bằng cách nào.
Người ta vẫn bảo có không giữ mất đừng tìm, vậy nên anh đừng tìm em nữa (Ảnh minh họa)
Còn tuần nữa em thi mà tâm trạng rối bời quá, anh vẫn động viên em thi tốt. Em chỉ cười khẩy, em thấy nực cười là sao anh không nói lời chia tay hay anh đang thương hại em và lo em không thi được.
Thi xong, em kéo va li ra đi và để lại cho anh bức thư với vẻn vẹn 1 dòng chữ: "Chúc anh và cô ấy hạnh phúc, thời gian qua anh đã thương hại như thế đủ rồi" và bên cạnh đó là cuốn nhật ký về tình yêu 4 năm qua của hai đứa. Em trả lại anh tất cả.
Anh không thấy em thì vội vã đi tìm, anh gọi điện nhắn tin và cầu xin em tha thứ, anh nói đó chỉ là chút say nắng. Em đi rồi anh mới bừng tỉnh anh yêu em như thế nào.
Níu kéo làm gì nữa hả anh, khi có em anh không biết giữ, giờ em bỏ đi rồi thì anh giữ lại làm gì. Em yêu anh nhiều lắm, nhưng là anh của trước đây, còn anh bây giờ có lẽ em không đủ vị tha để giữ lại. Em không muốn yêu lại kẻ đã phản bội tình yêu của mình. Người ta vẫn bảo có không giữ mất đừng tìm, vậy nên anh đừng tìm em nữa.
Theo Blogtamsu
7 điều đơn giản giúp bạn "đọc vị" tính cách của anh ấy Cách cười đùa, nhân vật chàng thích hay cách ăn mặc của chàng sẽ giúp bạn hiểu thêm rất nhiều về tính cách mà chàng chưa hé mở. Bạn mới quen một anh chàng và cảm thấy anh ta khá ổn. Nhưng thời gian hai người tìm hiểu nhau chưa đủ nhiều để chàng gợi mở nhiều hơn với bạn về con người...