Với em, phụ nữ phải đứng được trên đôi chân mình
Em cao 1m54, nặng 52kg, nhóm máu O. Em là người biết quan tâm, chia sẻ với người khác nên hy vọng anh cũng là người như vậy.
Nếu chúng ta không tìm được nhau, anh sẽ ế và em cũng ế. Thế nên khi viết bài này, em hy vọng mình sẽ tìm được nhau, cùng nhau thoát ế. Em cũng mong có đôi lúc anh ích kỷ với người khác giới ngoài em bởi sống hơn 30 năm, tiếp xúc với đủ loại người từ phạm nhân đến người thành đạt, em biết đàn ông mà ga lăng quá sẽ hút hồn chị em. Mà em không thể cả ngày nắm tay anh được vì em còn công việc, còn những mối quan hệ, nỗi lo lắng phải lo.
Với em, phụ nữ phải độc lập, phải đứng được trên đôi chân của mình. Bởi cuộc sống này, không phải lúc nào cũng màu hồng và không phải lúc nào anh cũng ở bên em, che chở, bao bọc em được. Phải không anh?
Em hy vọng sẽ sớm tìm được anh trong năm nay để hoàn thành mục tiêu duy nhất của năm: lấy chồng. Những năm rồi, em đã hoàn thành được các mục tiêu mình đặt ra: thêm một bằng đại học, thêm một chứng chỉ, khởi đầu của một nghề em thích. Vậy nên anh hãy mau mau tìm ra em nhé, người đàn ông có trái tim ấm và cái đầu lạnh. Anh, người giống em cả trình độ, có công việc ổn định, có thể nuôi các con của chúng ta sau này (em thì em tự nuôi được, nuôi tốt là khác vì em một năm cũng đôi lần đi du lịch trong và ngoài nước, có khoản tiết kiệm lúc ốm đau). Còn nếu anh không xuất hiện, anh cứ ế đi, em sẽ tìm người khác thay anh yêu thương em.
Theo vnexpress.net
Tâm sự đắng lòng của trai quê yêu gái phố con nhà giàu
Bạn gái tôi tính đỏng đảnh, rất hay có những hành động, lời nói có lỗi với tôi. Mỗi lần như vậy, cô ấy lại ca điệp khúc rằng cô ấy đã hy sinh các cơ hội tốt với những người đàn ông Hà Nội giàu có để yêu một trai nhà quê như tôi.
Ba năm không phải thời gian ngắn với một mối tình, không ít để hiểu nhau. Vậy mà cô ấy vẫn không bỏ được cái thói kiêu căng, nghĩ rằng tôi phải may mắn lắm mới yêu được cô ấy,
Bạn gái tôi là con gái nhà giàu đất thủ đô, còn tôi xuất thân từ một gia đình bình thường ở Thái Bình. Đó là điểm chênh nhau duy nhất giữa chúng tôi. Tôi cũng đẹp trai, trông không có vẻ quê mùa, trình độ cũng ổn, nói chung ai cũng nói là đẹp đôi. Ấy thế nhưng không hiểu sao, bạn gái tôi vẫn luôn có ý nghĩ rằng cô ấy phải rất tuyệt vời mới dám yêu một trai tỉnh lẻ, và tôi nên ghi nhớ điều đó để cư xử phải đạo với cô ấy.
Tôi rất khó chịu khi cô ấy nói về "dân nhà quê", "bọn nhà quê" bằng một giọng xem thường, dĩ nhiên là nói về người khác, không liên quan đến tôi, nhưng vẫn khiến tôi chạnh lòng lắm. Tôi đã góp ý nhiều lần với bạn gái, rằng quê hay tỉnh đâu phải là cái để phân định giá trị con người, rằng em nói như thế anh rất tự ái, vì anh cũng nhà quê đây, có phải em khinh anh nhà quê không xứng với em thì để anh biết mà liệu... Cô ấy có vẻ không hài lòng, nhưng vì không muốn xung khắc nên cũng đồng ý. Đồng ý miệng vậy thôi, chứ cô ấy vẫn không bỏ được cái thói đó.
Bạn gái tôi tính đỏng đảnh, nên rất hay có những hành động, lời nói có lỗi với tôi. Mỗi lần như vậy, tôi giận, cô ấy lại bảo tôi phải bỏ qua ngay mới xứng đáng với tình yêu của cô ấy, rằng cô ấy đã hy sinh các cơ hội tốt với những người đàn ông Hà Nội giàu có để yêu một trai nhà quê như tôi. Nói thật, nghe những lời đó, tôi chỉ muốn bỏ luôn chứ đừng nói là chỉ giận dỗi bình thường. Tôi nói thẳng cho cô ấy biết, nhưng cô ấy không hiểu, lại khóc lóc mắng chửi tôi là đứa nhỏ nhen, hẹp hòi, không biết điều...
Tôi rất chán ngán và mệt mỏi, cảm thấy không được tôn trọng, cảm thấy danh dự thường xuyên bị thử thách. Tôi nghĩ đến tương lai khi tính đến cưới hỏi, cô ấy lại chê bố mẹ chồng nhà quê, nhà chồng quê mùa... thì chắc tôi không chấp nhận nổi. Nhưng chẳng lẽ lại vì chuyện này mà chia tay?
AN TRÍ
Theo tienphong.vn
Bán hết cả nhà, vẫn chưa đủ trả nợ cho chồng Chồng cờ bạc, thua lỗ, rồi vay nặng lãi rồi bỏ đi. Tôi phải bán cả nhà mà vẫn chưa đủ trả nợ cho anh... Ảnh minh họa Hai vợ chồng tôi trước làm cùng công ty, quen biết rồi làm đám cưới. Cưới xong, tôi vẫn làm việc ở đó, còn chồng thì bỏ việc đi buôn. Tôi nói anh không nên...