Vợ vừa đi họp lớp cũ về đã lôi chồng ra ‘thưởng nóng’ và đòi ‘1 thằng cu’
Bất ngờ thay ngay khi đi họp lớp cũ về vợ lập tức lôi chồng lên giường rồi cười nham hiểm: – ” Nay vợ thưởng nóng cho chồng nhé?”…
Trước nay vợ anh có một cái tính vô cùng khó ưa đó chính là khi đã quyết định điều gì khó có thể thay đổi được cô ấy. Chưa bao giờ anh có thể làm điều gì nếu cô vợ đã muốn. Ngày xưa yêu nhau cũng hơn 2 năm anh đòi cưới, vợ anh tuyên bố luôn 1 năm nữa mới cưới nếu không thì thôi. Anh cũng phải chịu thua đợi cô ấy cho cô ấy chơi thêm 1 năm nữa.
Sau này cưới nhau về, anh muốn vợ chồng có con sớm vì kinh tế cũng ổn định. Vậy mà vợ nằng nặc đòi 2 năm sau mới có con. Biết vợ muốn phấn đấu cho sự nghiệp lại càng rõ hơn rằng vợ vẫn còn muốn chơi thêm vài năm nữa. Bao lần tính lừa vợ để vợ không uống thuố.c hoặc chọc thủng ba.o ca.o s.u như mấy câu chuyện mà anh đã nghe kể. Chỉ có điều vợ anh thì tinh tường lắm nên chẳng thể nào mà gạt cô ấy được.
Choáng nhất có lẽ chính là lúc cô ấy đi họp lớp đại học về. Thời gian đó vợ chồng vẫn quen gần gũi nhau, nhưng cũng cả tuần rồi cô vợ cho anh nhịn chỉ vì đang bận làm việc với công việc. Vậy mà bất ngờ thay ngay khi đi họp lớp cũ về vợ lập tức lôi chồng lên giường rồi cười nham hiểm:
- Nay vợ thưởng nóng cho chồng nhé?
- Ơ, chồng làm gì có lỗi à mà thưởng nóng thế? – anh cũng tinh nghịch trả lời, cô vợ hơi hờn dỗi:
- Không thích thì thôi vậy.
- Sao lại nói là thôi, ai lại thôi bao giờ chứ.
- Thật hả?
- Vậy chiến đấu thôi vợ nhỉ? – Đúng đoạn cao trào nhất cô vợ tỉnh bơ nói với chồng:
- Mình làm lấy thằng cu đi anh nhỉ.
Video đang HOT
- Nay vợ má.u thế à?
- Thì vợ thấy muốn có thằng cu thôi. Chồng không thích à?
- Có chứ, chồng thích lắm luôn ý.
(Ảnh minh họa)
Thế là hai vợ chồng hùng hục lao vào nhau với hi vọng có thể có được một thằng cu thật. Nằm thở phì phò rồi anh mới hỏi vợ:
- Tại sao nay vợ lại đòi thằng cu. Trước giờ vợ cứ giữ không chịu đẻ nhất định đòi 2 năm nữa cơ mà.
- Tại nay vợ đi họp lớp ý mấy đứa nó bế con theo cả rồi. Nhìn bọn trẻ con yêu không chịu được. Đứa nào cũng bảo vợ đẻ đi chứ không để lâu không tốt già khó đẻ. Với cả vợ thích có con rồi.
- Không tin được vợ cũng có lúc thay đổi cơ đấy.
- Chồng không tin vợ à?
- Có tin chứ. Giờ vợ chồng mình ngủ đi nhé mai còn dậy chồng đưa vợ đi chơi.
- Khéo nịnh lắm nhé.
- Thì vợ sắp sinh cho chồng thằng cu rồi phải chiều vợ chứ.
Cô vợ dụi người vào anh chồng rồi thỏ thẻ lời yêu thương. Anh cũng thế, cả hai đã ôm nhau ngủ cho đến tận sáng. Vậy là mọi chuyện có thể ổn định rồi ngay khi cô vợ đồng ý có em bé.
Sự thay đổi của phụ nữ có thể khó tin đến thế sao? Chỉ trong một chốc 1 lát hoặc đơn giản là đi gặp một vài người bạn mà kéo theo được suy nghĩ của cô ấy khác hẳn. Mơ màng ngủ anh chộm nghĩ: Đáng lẽ ra mình nên để vợ gặp bạn bè, đi họp lớp từ lâu mới phải. Nếu như anh nghĩ ra điều đó sớm hơn thì anh đã không mất công mất sức suốt cả năm qua rồi.
Dù gì thì ít nhất giờ vợ cũng đã thay đổi. Anh chỉ hi vọng sau này gia đình mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như hiện tại mà thôi. Có những cuộc hôn nhân kéo dài hạnh phúc được cũng chỉ vì đứa con là cầu nối. Nhưng mà, anh có thể tin tưởng người vợ của mình không khi trong cái lúc anh đang hạnh phúc đó thì có tin nhắn lạ đến máy vợ với nội dung: “Đêm nay em tuyệt lắm”.
Mọi thứ trong anh sụp đổ. Từ hạnh phúc chỉ vài phút trước mà sau đó vài phút đã phải nghĩ lại. Chẳng nhẽ vợ anh đã phản bội anh trong lúc đi họp lớp đại học. Còn anh thì ngây thơ tin rằng vợ đi họp lớp về lại hào hứng thưởng nóng mình và đòi ngay 1 thằng cu. Anh nên làm gì với vợ mình đây, thật sự giờ phút này mọi thứ trong anh rối tung hết cả lên rồi. Cô ấy lừa dối anh, anh phải làm sao. Giữ im lặng chờ cơ hội vạch tội hay rằng sẽ bỏ qua cho vợ mình lần này?
Cứ đán.h v.ợ ở trong mức độ cho phép... là được!
Giận, giận lắm! Khinh, khinh lắm! Vậy mà tôi chẳng dám khuyên em bỏ cái thằng chồng cục súc của em đi. Thực ra, tôi cũng hèn lắm!
Đau lòng thay khi phải chấp nhận một sự thật rằng, dường như xã hội càng phát triển, người ta chẳng thể giữ nổi bình tĩnh khi có chuyện gì đó xảy ra. Bạo lực lại là cách nhanh nhất để giải quyết bực bội trong tâm hồn. Hay là chỉ riêng nơi tôi sống, mọi người đối xử với nhau vô tình như vậy?
Bạn bè tôi, những người được tiếp thu nhiều kiến thức mới, mọi sự tiên tiến của khoa học. Những người đồng tuổ.i với bố mẹ tôi, hay chính cả những đứa em sinh sau tôi cả gần chục năm. Tất cả họ đều nghĩ, bạo lực gia đình là một điều gì đó có thể chấp nhận được trong một mức độ cho phép. Chỉ mình tôi không nghĩ vậy?
Vợ của bạn thân chồng tôi, em bị đán.h đã trở thành đều đặn như kỳ kinh mỗi tháng. Chẳng cần biết ai đúng ai sai, em bị táng khi dám to tiếng cãi lại chồng. Hết lần này đến lượt khác, cứ vợ chồng cãi nhau, em thâm tím mặt mày, mình mẩy rồi lại gọi điện cho tôi khóc thút thít. Giận, giận lắm! Khinh, khinh lắm! Vậy mà tôi chẳng dám khuyên em bỏ cái thằng chồng cục súc của em đi. Thực ra, tôi cũng hèn lắm!
Có lúc tôi được kể cho nghe một chị bán thịt lợn mà tôi quen, chị cũng bị chồng đán.h như cơm bữa. Đán.h bầm mắt, sưng húp chị đeo kính đen đi bán thịt lợn. Bình thường rồi lại tháo kính ra. Lúc đầu, dân chợ lại tưởng chị đau mắt, cũng hỏi thăm này nọ. Dần rồi quen, người ta cũng biết, chẳng ai thèm hỏi. Chỉ riêng tôi không hiểu, sao chị vẫn sống như thế để chịu đựng những trận đòn?
Xung quanh tôi, ai ai cùng nghĩ rằng bạo lực gia đình là một điều gì đó có thể chấp nhận được trong một mức độ cho phép (ảnh minh họa)
Rồi đến lượt tôi bị chồng đán.h. Tôi đã cảm nhận được sự nhụ.c nh.ã, tổn thương, tuyệ.t vọn.g đến cùng cực của một người vợ. Chính người mà mình tin tưởng giao phó cuộc đời lại trở thành quyết định sai lầm lớn nhất, nghĩ đến lại thấy sao mà hối hận. Tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết nhưng cách giải quyết bằng bạo lực lại thể hiện rõ ràng nhất sự bất lực của con người.
Quyết định không tha thứ cho chồng và ôm con tránh khỏi những trận đòn không có điểm kết thúc, tôi bị đàm tiếu, sỉ vả nhiều hơn là thông cảm. Cuộc đời này, chính ra người ta có thể hiểu cho hoàn cảnh của nhau nhưng để thông cảm thì không hề đơn giản. Nếu thông cảm thì đã chẳng đàm tiếu, nếu thông cảm thì đã chẳng di đi di lại để nỗi đau lại càng nhức nhối.
Chính những đa.u đớ.n, những vất vả mà tôi phải trải qua một mình, đã giúp tôi mạnh mẽ hơn. Những phút yếu đuối, tôi chỉ có thể dặn lòng, phải vững vàng tâm thế, sống như hôm nay chính là ngày cuối cùng của cuộc đời. Cũng chính những điều đó đã làm tôi chẳng dám khuyên những người phụ nữ khác hãy b.ỏ chồn.g khi bị đối xử thậm tệ. Tôi chẳng thể giúp họ xoa dịu nỗi đau vì chính tôi cũng đang tự mình phải làm điều đó.
Đến bây giờ, nhìn lại những gì đã trải qua, tôi còn không thể hiểu, rốt cuộc, lấy chồng tốt hơn hay không lấy chồng tốt hơn? Phải chăng, năm tháng thanh xuân, chúng ta đã yêu vội vã, cưới nhau vội vã để khi vấp phải những trách nhiệm trong cuộc sống hôn nhân, vô tình chúng ta lạc bước, hành động sai lầm.
Chính tôi, lúc nào cũng hoang mang với lựa chọn của chính mình. Lúc thì tự tin rằng mình đã làm đúng, bước chân ra khỏi cuộc sống mà ngày nào cũng phải nhăn nhó, cằn nhằn. Lúc tôi lại tự vấn lòng mình xem mình làm thế có khi lại sai thì sao?
Do ta sống sai thời điểm hay là do ta chưa chọn đúng một nửa của cuộc đời mình?
Bảo Linh
Tình cũ mời tới dự đám cưới, tôi biết làm sao đây Tôi khao khát có gì đó mới mẻ hơn, bình dị hơn, không coi tôi là tiểu thư lá ngọc cành vàng mà theo đuổi, yêu tôi vì tôi là chính tôi chứ không phải vì tôi là con gái của một gia đình bề thế. Chia tay anh đã 2 năm, nhưng với tôi những cảm giác bên anh vẫn còn như...