Vợ vừa đi chợ về bị mảnh thủy tinh cắm vào chân, chồng ngồi trên ghế mặt tỉnh bơ buông câu sốc óc
Vì quá căm phẫn chồng, tôi ném thẳng đồ ăn ra sàn nhà.
Vợ chồng tôi có quá nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống. Chẳng phải là những chuyện đao to búa lớn vĩ mô gì mà lại xuất phát từ điều nhỏ nhặt. Có lẽ nguồn cơn là bởi nếp sống, cách giáo dục của gia đình. Nhà tôi hướng con cái đến những thứ rất chuẩn mực, thiết thực, thậm chí con cái lớn cả rồi mà ông bà vẫn thường xuyên góp ý nghiêm khắc.
Ngược lại, chồng tôi sống với sự bay bổng, lúc nào tâm hồn cũng “treo ngược lên cành cây”. Tất nhiên anh vẫn đi làm kiếm tiền nuôi gia đình và là trụ cột chính trong cái nhà này. Nhưng ngoài giờ công sở, chồng tôi có rất nhiều thú vui quá đà. Nếu chỉ dừng lại ở mức độ đam mê nhẹ nhàng thôi thì không sao, đằng này chồng tôi như một kẻ cuồng dại vì những thứ đó.
Nếu ngày xưa không phải vì yêu, có lẽ chẳng bao giờ tôi nghĩ mình sẽ lấy người đàn ông như vậy.
Chồng tôi có 3 thú vui làm tôi thấy phiền vô cùng. Một là mê đồng hồ. Anh có hẳn một tủ chuyên trưng bày rất nhiều loại đồng hồ xịn. Đó cũng chính là thế giới bất khả xâm phạm của anh. Từng có lần tôi nói đùa “Bây giờ bán hết chỗ đồng hồ này chắc được giá phết nhỉ?” thì chồng đã gắt lên và nói tôi vô duyên. Từ đó đến giờ tôi không động chạm gì vào khu vực ấy cua anh.
Thú vui thứ hai của chồng tôi là mê chơi tennis. Thể thao thì tốt cho sức khỏe song đây lại là một bộ môn đắt đỏ. Chồng tôi bảo phải chơi những môn như thế này mới có động lực kiếm tiền. Từ ngày lấy nhau, tôi nói thẳng, anh ấy chơi tennis bao lâu cũng được miễn đừng để ảnh hưởng tới tiền đưa vợ hàng tháng. May sao chồng tôi chơi thể thao nên cơ thể cũng rắn chắc, quyến rũ.
Video đang HOT
Ảnh minh hoạ.
Thú vui cuối cùng chính là điều tôi ức chế nhất: Nuôi cá. Anh ấy có tới 2 bể cá trong nhà, một to một nhỏ. Bể to thì không nói vì nó cố định ở một góc tường. Nhưng với bể nhỏ, chồng tôi như dành toàn bộ tâm huyết vào đây. Nếu anh ấy sạch sẽ, giữ vệ sinh chung chẳng sao cả. Đằng này, chồng tôi rất bừa bộn, mà người phải dọn dẹp luôn luôn là tôi. Dăm bữa nửa tháng, khi cá trong bể nhỏ chết, chồng tôi lại mua cá mới về, làm nước bắn tung tóe khắp sàn. Sàn nhà bằng gỗ, tôi thấy không nên nuôi cá. Chưa kể mùi rất tanh. Hiện tại, chúng tôi chưa có con, nhưng nếu chồng tôi quá mải mê với thú vui thì tôi cũng khó lòng thoải mái để sinh nở.
Hôm trước, trời vừa nóng bức, cộng thêm mùi cá rất gớm, tôi có nặng lời với chồng và bảo nếu anh không dừng việc chăm sóc bể cá nhỏ này, tôi sẽ về nhà ngoại. Tưởng rằng với thái độ cương quyết của tôi, chồng sẽ nghe lời. Nào ngờ, anh ấy đã làm một chuyện hết sức quá đáng.
Mới chỉ ngày hôm qua thôi, lúc tôi đi chợ về, vừa bước chân vào nhà thì đã dẫm phải một mảnh thủy tinh. Tôi kêu rất to vì bàn chân mình đang rỉ máu. Trong khi đó, chồng ngồi ở trên ghế xem ti vi chẳng mảy may tôi có bị làm sao hay không. Anh nói bằng giọng cực khó chịu: “Em đau đúng không, cũng giống như anh đau lòng khi em luôn gạt hết những điều làm anh vui vẻ”. Vì cơn tức quá lớn nên tôi ném thẳng đồ ăn ra sàn nhà rồi vào nhà vệ sinh rửa vết thương.
Tôi là vợ anh ấy mà người đàn ông này chẳng hề thương xót, nỡ lòng để hẳn mảnh thủy tinh ra “dằn mặt” như vậy. Tôi ấm ức từ hôm qua đến giờ, không chịu nấu nướng gì nữa. Chồng tôi gọi đồ ăn bên ngoài, có vào xin lỗi song tôi nín bặt. Với kiểu chồng như thế, mọi ngôn từ đều là vô nghĩa. Hôm nay cuối tuần, tôi về nhà ngoại một mình. Đến lúc ra khỏi cửa, tôi thấy vết máu trên sàn để từ ngày hôm qua đến nay chưa ai dọn. Lòng tôi lại thêm một lần nữa nhói đau. Tôi sợ rằng nếu mình không nói được chồng, sau này tôi sẽ mất cái uy trong mắt anh ta. Dần dần, vợ chồng tôi sẽ chẳng còn hòa thuận nữa, vậy kéo dài cuộc hôn nhân để làm gì…
Mẹ chồng giả vờ đau chân để ở lại thành phố, tôi giận tím người nhưng lòng đầy thương cảm khi biết sự thật phía sau
Nghĩ mẹ chồng đang đau ốm, tôi không nỡ để bà về quê. Vậy mà hôm ấy, tận mắt tôi thấy bà đi lại bình thường, không hề đau nhức.
Tôi chắc chắn trên đời này, có rất ít người muốn sống chung với mẹ chồng. Bản thân tôi cũng thích độc lập tự do. Vì thế trước khi kết hôn, tôi đã nói rõ ràng quan điểm với chồng rằng tôi sẽ không bao giờ sống chung với mẹ anh.
Quả thật thời gian đầu, chúng tôi có ra ở riêng, nhưng chưa đầy một năm thì bố chồng qua đời. Sau chuyện này, chúng tôi đón mẹ chồng về sống một vài tháng, chủ yếu để bà vực dậy tinh thần. Tôi dự tính khi nào mẹ chồng nguôi ngoai sẽ để bà về nhà, cuối tuần cả gia đình sẽ quây quần tụ họp.
Có mẹ chồng sống cùng, tôi không phải đụng tay vào việc nhà và bếp núc. Buổi chiều về đến nhà, cơm nước đã nóng hổi, con cái cũng thơm tho sạch sẽ, tôi chỉ việc ngồi vào bàn ăn cơm. Có điều nói đi cũng phải nói lại. Hai thế hệ chung sống nên có nhiều điểm khác biệt.
Chiều hôm sau khi tôi đi làm về đã thấy chân mẹ chồng băng bó. (Ảnh minh họa)
Cuối tuần chúng tôi vẫn thường ngủ nướng. Còn mẹ chồng tôi thì quen nếp sống của mình, sáng nào bà cũng dậy từ 6 giờ kém rồi mở tivi tập thể dục. Chưa kể bà hay mất ngủ nên tối xem phim đến 11-12 giờ mà mở loa rất to. Tôi có nói với mẹ chồng vài lần, nhưng chỉ được vài ngày, bà lại tiếp tục nếp sống cũ.
Hai tuần trước, thấy mẹ chồng đã ổn định, tôi bày tỏ nguyện vọng muốn đưa bà về nhà. Hôm ấy bà vui vẻ lắm, còn soạn đồ đến tối muộn. Chiều hôm sau khi tôi đi làm về đã thấy chân mẹ chồng băng bó. Bà bảo đang đi thì vấp ngã. Chồng tôi đưa đi khám, bác sĩ nói bà trật chân. Thấy mẹ như vậy, tôi không đành lòng để bà về.
Mấy ngày nay, mẹ chồng tôi vẫn chân thấp chân cao, đi lại khó khăn dù đã tháo băng được mấy ngày rồi, tôi sốt ruột bảo đưa đi khám lại, vậy mà bà nhất quyết không chịu đi. Thế rồi sáng hôm qua tôi đi làm được nửa đường thì sực nhớ để quên điện thoại ở nhà. Vừa bấm chuông, tôi đã thấy mẹ chồng đi phăm phăm ra mở cửa.
Biết chuyện mình giả đau chân bại lộ, mẹ chồng mới nói thật. Rằng bà và chồng tôi cùng nhau dựng lên màn kịch này. Ở với con cháu lâu nay, mẹ không còn muốn về nhà nữa. Nghe mẹ chồng nói, bản thân tôi cũng thấy chạnh lòng. Chỉ là sợ sống lâu ngày sẽ nảy sinh mâu thuẫn đến lúc đó khó sống chung lắm. Mọi người cho tôi xin kinh nghiệm với.
(Xin giấu tên)
Dẫn bạn gái ra mắt và mẹ rủ đi chợ cùng, vừa quay về bà chỉ tay đuổi đi luôn Khánh lập tức chất vấn mẹ tôi gay gắt, nếu bà không đưa ra được lý do thì cô ấy sẽ không bỏ qua. Đến khi mẹ kể rõ đầu đuôi mọi chuyện mà chính tôi cũng phải ngẩn ngơ, không biết bào chữa cho bạn gái thế nào. Hôm vừa rồi tôi đã dẫn cô bạn gái tên Khánh về ra mắt....