Vợ và bố mẹ vợ quỳ suốt đêm ở hành lang của nhà tôi để xin tha thứ
Để xin tôi tha thứ, em còn bảo cả ông bà ngoại đến nhà quỳ suốt đêm ở hành lang xin lỗi tôi. Song vì quá ghê tởm người đàn bà gối ấp tay kề lại trở nên đổ đốn vậy nên tôi kiên quyết ly hôn.
Đêm ấy, tôi nhất quyết không chịu mở cửa phòng ngủ để vợ có thể vào thanh minh cũng như gặp con hay xin tha thứ (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ cũ là bạn thanh mai trúc mã. Hai gia đình chúng tôi gần nhau, chỉ cách nhau vài ba cái nhà. Lớn lên với nhau, chúng tôi dần yêu nhau lúc nào không hay. Tình yêu đó khiến ai cũng ngưỡng mộ vì nó kéo tới 10 năm rồi mới kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc. Khi ấy, tôi 28, còn em 26 tuổi.
Cưới nhau, chúng tôi được gia đình hai bên cho một số tiền. Cộng với số tiền mừng cưới của hai đứa cũng đủ cho chúng tôi xây một căn nhà nhỏ ở thị trấn để tiện đi làm. Vì công việc ổn định rồi nên chúng tôi quyết định có con ngay.
Tôi và vợ cũ là bạn thanh mai trúc mã (Ảnh minh họa)
Cũng phải nói thêm để mọi người hay, vợ cũ của tôi trước khi sa ngã là một người vợ tuyệt vời. Em làm kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu với mức lương cũng tương đối. Vợ chồng chúng tôi đã từng rất hạnh phúc bên nhau. Tôi đưa vợ đi làm, đón vợ về, chở vợ đi chợ… chúng tôi dính nhau như sam.
Em rất hiền, nói gì cũng dạ, thưa, rồi một anh, hai anh rất tình cảm. Chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau lấy một lần. Đi làm mệt mỏi nhưng chỉ cần tôi muốn ăn gì, em cũng mua về nấu cho tôi ăn. Sinh nhật tôi, em nấu những món tôi thích, đặt bánh kem, mua tặng tôi cái áo sợ mi rất đẹp. Có thể nói tôi đã rất mãn nguyện trong cuộc sống hôn nhân.
Tôi cũng không phải dạng đàn ông lười biếng, chỉ biết để vợ hầu hạ. Bởi nếu tôi là một con người như thế thì chắc em cũng không thương yêu tôi như vậy. Tôi cũng phụ vợ việc nhà, em nấu ăn thì tôi lau nhà, em dọn cơm ăn thì tôi rửa bát, giặt đồ… Chúng tôi chia sẻ công việc với nhau.
Khi em mang thai, toàn bộ việc nhà tôi làm hết. Chỉ nấu ăn là em nấu vì tôi nấu rất tệ. Rồi sữa bầu cho em cũng tôi pha hàng đêm. Tôi còn săn lùng các đĩa nhạc dành riêng cho bà bầu và mở cho em nghe mỗi tối. Ai cũng khen tôi là người chồng tốt và đến giờ tôi vẫn tự nhận mình như thế. Vậy mà chẳng hiểu sao, em lại có thể phản bội tôi một cách trắng trợn.
Khi em sinh con được 6 tháng, chúng tôi buộc phải thuê giúp việc trông con để em đi làm trở lại. Em vốn dĩ rất xinh đẹp, nay lại càng đẹp hơn. Người ta nói “gái một con trông mòn con mắt” không phải không có lý. Em đẹp, lại không bị phát phì sau sinh nên em diện những bộ váy áo bó sát rất hợp và quyến rũ.
Nhưng từ khi đi làm lại, tôi còn thấy em thay đổi rất nhiều. Em không còn nhẹ nhàng với tôi nữa mà hay cáu gắt, nạt nộ tôi. Thậm chí, em chẳng thích bế con mà toàn giao cho cô giúp việc và tôi bế. Tối, em vắt sữa cho con bú chứ chẳng chịu cho con ti trực tiếp. Nóng mặt, xót con, tôi lên tiếng thì em bảo em sợ hư ngực, diện quần áo sẽ xấu đi. Em còn nói, có đứa bé chẳng bú mẹ vẫn lớn như thổi.
Thấy vợ thay đổi, tôi cũng tìm hiểu. Tôi không trách vợ nữa mà nhẹ nhàng chăm sóc, động viên, kéo vợ gần con hơn. Nhưng mọi nỗ lực của tôi gần như không có kết quả. Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn, vấn đề cũng chỉ xoay quanh con nhỏ.
Em tỏ ra rất vô trách nhiệm với con. Vài lần, tôi đang nghiên cứu tài liệu, con khóc, em mặc nhiên nằm đắp mặt nạ và kêu tôi dỗ con. Con bệnh, tôi tất tả đưa con vào viện, gọi điện cho em thì em bảo em đang bận tiếp khách hàng với sếp. Tôi dần chán nản cô vợ xinh đẹp của mình.
Thế rồi em đi tiếp khách nhiều hơn, có đêm là về nhà trong trạng thái say xỉn, chẳng biết trời đất là gì. Thấy vậy, tôi bực mình bảo em nghỉ làm để tôi xin chỗ khác, chứ làm kế toán gì mà phải đi tiếp khách hoài như vậy. Nhưng em bù lu bù loa lên, cho rằng tôi ích kỉ chỉ biết đến bản thân mình. Em đẹp nhất công ty mới được đặc cách đi tiếp khách cùng sếp để có cơ hội tiến thân hơn. Người khác còn muốn không được.
Cuộc sống của chúng tôi cứ như vậy cho đến khi con tôi được 2 tuổi. Lúc này tôi gửi con đi học. Nhưng người lo cho con chỉ có mình tôi, vợ tôi chẳng đả động đến đến con. Con tôi cũng chỉ quấn lấy bố chứ chẳng chịu gần mẹ. Có khi em đi công tác tận một tuần mới về, ôm nó hôn nó khóc toáng lên, lấy tay đẩy mặt mẹ ra. Tôi nhìn cảnh đó mà muốn chảy nước mắt.
Một ngày em nói đi công tác tỉnh 2 ngày. Bởi thế, tôi lại dành nhiều thời gian cho con. Ngay sáng em đi thì tối ấy tôi chở con ra công viên ở ngoại thành cách đó 7km chơi thì phát hiện ra bí mật động trời. Đang dừng đèn đỏ, tôi thấy vợ ở phía bên đường bước xuống từ ô tô, ôm eo một lão già, giống như sếp của em, vào khách sạn. Dù em bịt kín mặt nhưng vợ mình thì sao tôi nhìn nhầm được.
Nhìn thấy cảnh này, tôi nhấc điện thoại gọi ngay cho vợ. Người đàn bà bịt kín mặt ở cửa khách sạn kia đã bắt máy. Em vẫn nói rằng em đang tiếp khách và sắp về khách sạn để nghỉ ngơi. Em còn nói, bố con tôi ở đâu mà thấy có tiếng còi xe inh ỏi.
Quá sốc và thất vọng trước sự trơ tráo của người vợ lăng loàn. Tôi quát lên trong điện thoại: “Em đang ở đâu thì cứ đứng ở nguyên đó, 1 phút nữa anh và con sẽ chỗ em”. Trong khi vợ tôi tỏ vẻ kinh ngạc hỏi tôi sao lại nói vậy thì tôi đã lao xe đến trước mặt em. Thấy chồng con lao đến, em ra sức ngụy biện. Tôi chỉ nói: “Thì ra bấy lâu nay cô toàn đi công tác kiểu này à? Tiếp khách hàng mà tối phải vào khách sạn thế này ư?” rồi phóng xe đi.
Sau sự việc bị bại lộ ấy, vợ tôi ra sức cầu xin tôi tha thứ. Đêm ấy, tôi nhất quyết không chịu mở cửa phòng ngủ để vợ có thể vào thanh minh cũng như gặp con. Vợ tôi đã quỳ suốt đêm ở ngoài hành lang để tỏ lòng thành hối cải. Không làm tôi đổi ý, em còn bảo cả ông bà ngoại đến quỳ suốt đêm xin lỗi tôi. Song vì quá kinh tởm người đàn bà gối ấp tay kề với tôi lại trở nên đổ đốn như vâyh nên tôi kiên quyết ly hôn.
Tôi nghĩ rằng, khi người đàn bà đã thay lòng thì họ chẳng còn nghĩ đến chồng con nữa đâu. Anh cho họ cơ hội chính là cho mình cơ hội để… đau thêm lần nữa. Tôi đã dũng cảm từ bỏ người vợ ấy của mình và sống cuộc sống của một gà trống nuôi con đây. Trong khi tôi chưa bao giờ ân hận về quyết định không tha thứ cho người vợ lăng loàn của mình thì người nhà tôi cứ một mực mắng tôi quyết định vội vàng để thằng bé không có mẹ? Nhưng tôi cần gì con trai có một người mẹ tồi tệ như thế chứ? Tôi quyết vậy là đúng phải không mọi người?
Theo Afamily
Tối nay, anh ấy ngủ ở nhà của tôi!
"Anh ấy ngủ ở nhà tôi. Còn đây là số máy của tôi - người yêu của anh ấy". Tin nhắn từ số máy lạ nhanh chóng phản hồi.
Video đang HOT
Tiếng chuông tin nhắn làm cô giật mình tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ đã 12 giờ đêm, hơi lạnh ban đêm khiến cô khẽ rùng mình. Thì ra cô đã ngủ quên trên ghế từ lúc nào. Nửa đêm rồi anh vẫn chưa về, cô hơi sốt ruột. Mà hình như vừa rồi tiếng chuông tin nhắn đã đánh thức cô dậy. Vậy là cô vớ vội chiếc điện thoại trên bàn, tin nhắn từ một số máy lạ: "Em ngủ đi nhé, trời mưa nên anh ngủ lại nhà bạn".
"Anh ngủ lại nhà ai? Tại sao không về nhà? Mà số của ai đây, sao không dùng máy anh nhắn tin?" - Cô vội vàng nhắn lại cho anh. Từ ngày lấy nhau đến giờ có bao giờ anh đi qua đêm đâu. Linh tính mách bảo cô có chuyện không hay.
"Anh ấy ngủ ở nhà tôi. Còn đây là số máy của tôi - người yêu của anh ấy". Tin nhắn từ số máy lạ nhanh chóng phản hồi.
Cô sững sờ đọc tin nhắn. Có lẽ ai đó nhầm máy chăng, cô nghĩ vậy và gọi cho chồng.
"A lô, anh đang ở đâu mà chưa về?"
"A lô, tôi là người vừa nhắn tin cho chị đây. Anh ấy đang đi tắm, chị có muốn đến đây kiểm chứng không, tôi gửi địa chỉ cho chị" - Nghe máy là giọng một người con gái, có lẽ cô ta còn rất trẻ. Cô không còn nghe những gì cô gái kia nói nữa, cô lặng lẽ cúp máy, như vậy là đủ hiểu. Cô và anh đã đi đến cuối con đường duyên phận.
***
"Anh yêu em, cả đời này sẽ yêu mình em thôi" - Anh thủ thỉ với cô trong đêm tân hôn.
"Xạo, sau này em già đi chắc anh sẽ chán đấy, lúc đó đừng có ân hận nhé" - Cô cười khúc khích rồi rúc đầu vào lòng anh. Cảm giác thật bình yên, ngọt ngào làm sao.
"Anh yêu em, cả đời này sẽ yêu mình em thôi" - Anh thủ thỉ với cô trong đêm tân hôn.(ảnh minh họa)
"Anh thề ..." - Chẳng để anh nói hết câu, cô vội che miệng anh lại. Cô không muốn tình yêu quá nặng nề bởi những lời thề thốt. Yêu là tự đáy lòng mình, chứ không phải là trách nhiệm bởi một lời hứa hẹn nào đó.
"Sau này anh muốn có mấy đứa con" - Cô tựa lồng ngực anh âu yếm hỏi.
"Anh muốn ba đứa. Con trai đầu lòng để làm anh cả, nó sẽ giống anh, che chở cho mẹ và các em. Đứa thứ hai là con gái, nó sẽ lém lỉnh đáng yêu như mẹ nó. Hơn nữa con gái thì em tha hồ mà sai vặt nhé" - Anh véo mũi cô cười sung sướng khi nghĩ đến cảnh đứa con gái nhỏ xíu khệ nệ ôm đồ lại cho mẹ nấu cơm.
"Ghét ghê, anh cũng sẽ sai vặt nó chứ đâu mình em. Mà đứa thứ ba thì sao?" - Cô tò mò ngước nhìn chồng. Vẻ mặt anh trông thật gian.
"À, đứa thứ ba thì trai hay gái cũng được, nó chắc chắn sẽ rất dễ thương. Nó sẽ là đại ca của cả gia đình mình đấy. Nếu là con trai anh sẽ cho con đi học đàn, còn con gái sẽ cho đi học võ. Ôi cục cưng của anh". Anh thầm tưởng tượng đến đứa nhóc thứ 3 và cười khà khà. Cô nhìn vẻ mặt vừa hạnh phúc, vừa giảo hoạt của anh mà cũng phải bật cười. Cô sẽ sinh cho anh 3 đứa con, để xem lúc ấy anh còn cười được như lúc này không.
Niềm hạnh phúc như vỡ òa khi cô có thai sau vài tháng cưới nhau. Anh nâng niu cô như trứng mỏng. Anh mua sách báo, lên mạng tìm hiểu về cách chăm sóc phụ nữ mang thai, về tâm lý của phụ nữ khi mang thai. Anh muốn con anh chào đời trong tình yêu của cả bố lẫn mẹ. Anh cũng học cách nấu những món ăn bổ dưỡng cho bà bầu. Đi làm về, anh phụ trách việc nhà cửa để cô được nghỉ ngơi. Những công việc đó sao có thể làm khó anh, cô còn vất vả mệt nhọc hơn anh nhiều. Nhìn anh tất bận với mọi việc như vậy mà vẫn luôn vui vẻ trò chuyện với cô, cô nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất khi có anh.
Nhưng niềm hạnh phúc đó chẳng được bao lâu, cô mất đứa con khi mới được hơn 2 tháng. Theo bác sĩ thì cơ thể cô có một chất nào đó đào thải đứa bé ra khỏi mẹ. Bác sĩ nói về sau cô cũng rất khó có con. Có lẽ phải chờ đợi một phép màu cho anh và cô. Cô khóc, anh cũng khóc. Những giọt nước mắt mất mát đau thương. Anh càng thương cô nhiều hơn trước. Có bất hạnh nào đau đớn hơn là người phụ nữ không được làm mẹ.
Suốt 7 năm, vợ chồng cô chờ đợi một phép màu, nhưng nó mãi vẫn chẳng xuất hiện. Niềm tin, sự mong mỏi trong cô và anh đều như đốm lửa sắp tàn. Lập lòe nhưng vẫn cố giữ lấy chút đốm tàn, để chờ đợi một ngày nó bùng lên. Đã có những lúc cô nghĩ rằng, có lẽ cô nên giải thoát cho anh. Cô không được làm mẹ, chẳng lẽ cũng bắt anh cả đời không được làm cha. Cuộc hôn nhân vốn dĩ như mơ giờ trở nên ảm đảm lặng lẽ. Đôi khi cô lại thấy ngột ngạt đến khó chịu trong chính ngôi nhà của mình. Bởi anh chẳng hề trách móc, anh vẫn cứ im lặng ở đó chờ đợi cùng cô. Nhưng cô không biết cô và anh chờ đợi đến bao giờ, và liệu ánh sáng sẽ xuất hiện hay phải chờ đợi đến cuối đời mà vẫn cô độc.
Đêm đêm cô bất chợt tỉnh giấc, sờ sang bên cạnh thấy lạnh ngắt. Lặng lẽ ra phòng khách thấy anh đang đốt thuốc ngoài ban công. Dáng vẻ cô độc của anh làm tim cô quặn thắt. Cô thấy mình như tội nhân gây nên sự cô độc kia. Nếu không lấy người vợ như cô, có lẽ giờ này anh đã có một gia đình như mơ với 3 đứa con xinh xắn đáng yêu. Anh cứ lặng lẽ đứng đó đốt thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Cuối cùng anh cũng quay vào nhà. Ánh mắt anh bối rối khi bắt gặp cô đứng bất động giữa phòng khách. Anh lại gần khẽ mắng: "Sao em không gọi anh, đứng đây lâu mỏi hết chân rồi này". Rồi anh bế cô vào phòng ngủ, vỗ về cô như vỗ về đứa bé gái đang hoảng loạn: "Nhắm mắt vào ngủ đi em, trời sắp sáng rồi đó".
Cô nghe theo lời anh, nhắm mắt lại cố đưa mình vào trạng thái im lìm. Nhưng đầu óc cứ như u mê, chẳng ngủ sâu được. Đôi khi cô lại giật mình, nước mắt rơi đầm đìa vì một giấc mơ nào đó. Trong giấc mơ cô thấy mình được làm mẹ, được ôm đứa con đỏ hỏn vào lòng cưng nựng nó. Cô khóc khi nghe tiếng khóc của con, cô khóc sung sướng vì cuối cùng đã được làm mẹ. Nhưng khi giật mình tỉnh giấc, thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ chân thực đến nỗi cô cảm nhận được cả làn da non mềm của đứa trẻ ấy. Có tiếng anh mở cửa phòng: "Em dậy rồi à, sao không ngủ thêm chút nữa đi. Anh đang làm bữa sáng, một chút nữa là xong thôi."
Vẫn cứ ân cần, cưng chiều cô hết mực. Anh như vậy làm sao cô nỡ buông tay anh ra đây? (ảnh minh họa)
Nhìn dáng người đàn ông đeo tạp dề khuất sau cánh cửa, cô bật khóc. Vì sao hơn 7 năm qua anh vẫn cứ như thế. Vẫn cứ ân cần, cưng chiều cô hết mực. Anh như vậy làm sao cô nỡ buông tay anh ra đây?
***
Gần đây thấy anh hay trầm ngâm hơn trước, cô nghĩ là do cuối năm công việc nhiều khiến anh mệt mỏi. Cô không nghĩ anh đã có người phụ nữ khác. Cũng phải thôi, anh đã lặng lẽ nắm tay cô hơn 7 năm qua chờ đợi điều kì diệu rồi. Giờ đã đến lúc anh phải buông tay cô để đi tìm thứ hạnh phúc thực sự của mình. Hạnh phúc của gia đình cô thật mong manh làm sao.
Cả đêm qua từ sau cuộc gọi của cô gái kia, cô đã ngồi bất động đến sáng. Anh trở về nhà trong bộ dạng lúng túng nhìn cô: "Em dậy sớm thế, sao ngồi ngoài này lạnh thế".
Cô ngước lên nhìn anh, vẻ mệt mỏi hốc hác khiến anh giật mình. Có phải vì chuyện đêm qua anh không về mà cô trở nên như vậy? Anh hối hận vô cùng, cảm giác tội lỗi làm anh khó chịu. Anh đi nhanh lại bên cạnh cô, anh còn đang không biết giải thích với cô về chuyện đêm qua không về nhà như thế nào thì nghe giọng cô rất nhẹ: "Mình ly hôn anh nhé. Cả đêm qua em đã suy nghĩ rồi, em muốn ly hôn".
"Anh ... Anh xin lỗi chuyện hôm qua không về nhà. Anh nhậu ở nhà thằng bạn, say quá mấy thằng ngủ gục luôn ở đó. Em giận anh chuyện đó lắm hả. Thôi đừng giận anh nữa, sau này anh sẽ không vậy đâu" - Anh nói dối cô, vẫn nghĩ cô đòi chia tay vì giận chuyện đêm qua anh không về nhà.
"Không, không phải em giận anh. Anh làm gì sai em cũng không trách giận anh. Hơn 7 năm qua anh đã ở bên cạnh em, em thấy hạnh phúc lắm rồi. Nhưng giờ có anh ở bên cạnh, em thấy bức bối mệt mỏi lắm, em không muốn sống với anh nữa". Cô cũng không muốn nhắc đến chuyện người con gái kia để làm anh khó xử.
"Em có gì không hài lòng thì nói với anh. Chúng mình đã hứa là phải thắng thắn với nhau mọi chuyện cơ mà. Nếu em đang bực bội với anh về chuyện gì đó thì chiều đi làm về anh đưa em qua nhà bà ngoại, em có thể ở bên đó mấy hôm cho khuây khỏa. Khi nào hết giận anh thì về nhà em nhé.". Anh ôm lấy cô, vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Anh đều làm vậy mỗi khi dỗ dành cô.
Vậy là cô chuyển về nhà mẹ đẻ ở. Buổi trưa cô tranh thủ về nhà xếp đồ đạc và gọi taxi mang đến nhà mẹ. Cô không muốn để anh đưa đi, có khi lần tới cô và anh sẽ gặp nhau ở tòa. Cô không muốn lần cuối cùng chia tay sẽ rơi nước mắt trước anh. Rồi có ngày anh sẽ quên cô, như vậy hãy để hình ảnh cuối cùng trong anh là người con gái đỏng đảnh hờn dỗi còn hơn là những giọt nước mắt chia ly. Bộ ảnh cưới, ảnh chụp chung của hai vợ chồng, những món quà anh tặng cô, cô tặng anh,.. cô đều mang đi hết. Cô không muốn để lại hình bóng của mình trong căn nhà này. Tất cả những gì thuộc về cô thì hãy biến mất, có như vậy anh mới có thể đón nhận hạnh phúc mới một cách trọn vẹn. Thứ duy nhất của mình cô để lại đó là chiếc nhẫn cưới và tờ đơn ly hôn đã kí sẵn. Chẳng cần một lời chia tay hay từ biệt nào, nhìn hai vật ấy anh sẽ hiểu ra tất cả.
Cô về nhà mẹ để được một tuần. Nhiều lần anh tìm đến công ty, đến nhà mẹ cô nhưng cô từ chối không gặp. Rồi anh cũng đón đợi cô ở cổng công ty sau giờ tan sở. Vẻ mặt hốc hác của anh làm cô muốn khóc, có lẽ cả tuần nay anh không cạo râu rồi. Nhìn thấy cô, đôi mắt đỏ hằn do mất ngủ của anh vụt sáng. Anh chạy lại cầm tay cô, vẻ mặt gần như van nài: "Nói chuyện với anh, chỉ một chút thôi".
"Vâng, anh sang quán nước bên kia đường trước đi. Em đi lấy xe rồi qua" - Cô không nỡ từ chối anh. Cả tuần qua cứ mỗi khi ai nói có người tìm gặp cô là cô lại khóc. Cô vừa muốn vừa sợ gặp anh, sợ sự yếu đuối của mình sẽ làm đổ vỡ quyết tâm kia, sợ anh thấy được sự nhớ nhung, ghen tuông trong mắt cô. Cô chưa thực sự đủ sức để đối mặt với anh lúc đó. Nhưng giờ đây, nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương trước mặt. Anh tiều tụy đến đau lòng, cô làm sao có thể từ chối anh đây.
"Anh vẫn ổn chứ" - Cô mở đầu câu chuyện. Mới có một tuần không gặp mà giữa họ đã có sự gượng gạo vô hình.
"Em nhìn anh thấy có ổn không? Còn em, em có hay bị mất ngủ nữa không?" - Cô không nghĩ anh sẽ hỏi han về giấc ngủ của cô chứ không phải về tờ đơn ly hôn kia.
"Em ổn, em không bị mất ngủ nữa, ngủ rất ngon từ tối đến sáng. Em đã viết đơn ly hôn rồi, anh ký đi rồi gửi cho em nhé" - Cô chủ động nói về chuyện ly hôn. Anh muốn gặp cô có lẽ cũng vì chuyện này.
"Việc đó để sau đi. Anh biết hôm anh không về nhà đó, cô ấy đã nói chuyện với em. Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi em vì đã nói dối. Xin lỗi em vì anh đã có một thời gian yếu lòng, anh đã phản bội em. Anh không tìm em để xin tha thứ, nhưng anh muốn nói với em một điều duy nhất, người anh yêu là em" - Anh nói một hơi dài rồi nhìn thẳng vào mắt cô. Anh kiên định, khác hẳn vẻ mặt lúng túng bối rối của buổi sáng hôm đó.
"Giờ nói chuyện đó có ý nghĩa gì nữa hả anh? Chúng mình hết duyên phận rồi. Ngay đến một đứa con để gắn bó vợ chồng với nhau, chúng mình cũng không có được. Vậy thì tại sao cứ phải níu kéo cuộc hôn nhân này? Quay lại với nhau để làm gì, để ngày ngày mỏi mòn chờ đợi sao? Anh không nhận thấy sự chờ đợi ấy đã dần mòn giết chết tình yêu của hai đứa sao? Em chỉ thấy sự cô đơn, sự mệt mỏi khi sống trong ngôi nhà ấy thôi" - Cô bình thản nói với anh như nói về chuyện của một người khác vậy. Lúc này cô thấy bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cô cứ nghĩ mình gặp anh sẽ khóc lóc, nhưng không. Mắt cô ráo hoảnh, tim cô dường như cũng không thấy đau đớn nữa. Có lẽ cô đã quyết tâm lắm rồi, mọi chuyện nên chấm dứt tại thời điểm này sẽ không còn đau nữa, không còn cảm giác mặc cảm tội lỗi dày vò nữa.
"Dù em có nói sao thì anh vẫn chờ. Anh vẫn là chồng em, anh sẽ chờ đến khi nào mọi nút thắt trong lòng em được tháo gỡ" - Anh vẫn kiên định với ý kiến của mình.
"Anh chờ em cũng vô ích thôi. Cái điều kỳ diệu kia sẽ không bao giờ đến, và em cũng sẽ không bao giờ trở về là em trước đây. Anh làm vậy là tự hành hạ mình thôi. Khi nào anh nghĩ thông suốt thì ký đơn và gửi cho em nhé. Chúc anh sau này sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình. Chào anh" - Cô lặng lẽ đứng dậy ra về.
***
Hai tháng sau...
Cô dường như đã quen với cuộc sống không có anh. Cũng may có gia đình ở bên cạnh, cô thấy phần nào bớt cô đơn. Đôi khi trên đường, cô cảm giác có đôi mắt đang dõi theo mình, cô biết đó là anh. Những lúc ấy cô thầm xót xa cho mình, cho anh. Vì lẽ gì mà cô và anh lại có kết thúc như thế này? Giá như sau khi chia tay, anh sống vui vẻ bên người mới thì cô đã không đau như vậy. Giờ cô chẳng thấy cảm giác ghen tuông dằn vặt mình. Không phải vì đã hết yêu anh, mà vì vẫn còn yêu anh rất nhiều nên mỗi khi nhớ tới vẻ mặt ưu thương của anh cô lại thấy xót xa.
Cô lao vào công việc, ngoài gia đình thì công việc là điều cô bận tâm nhất. Cô xác định cả đời mình sẽ ở vậy. Vì thế cần phấn đấu sự nghiệp vững vàng, cô sẽ xin một đứa con nuôi và chăm sóc nó thật tốt. Suy nghĩ đó làm cuộc sống của cô vui hơn, có ý nghĩa hơn. Chắc vì làm việc mà dạo này cô gầy và xanh xao. Mẹ làm đủ món tẩm bổ cho con gái nhưng cô không ăn được mấy. Đôi lần mẹ giục cô đi khám bệnh xem có bị suy nhược cơ thể không nhưng cô lần lữa mãi chẳng chịu đi. Cô biết mình chẳng làm sao cả, chỉ là thời gian vừa rồi quá mệt mỏi nên mới vậy. Giờ mọi chuyện kết thúc rồi, ít bữa nữa ăn ngủ tốt lại sức ngay mà.
Hôm nay cô về sớm hơn mọi ngày. Cái cảm giác nôn nao như bị cảm nắng làm cô khó chịu nên xin phép nghỉ sớm. Về đến nhà cô nằm bệt trên giường. Mẹ lo lắng pha cho cô cốc nước cam nhưng vừa đưa vào miệng cô ói ra hết. Nằm trên giường cô lại nhớ đến anh. Ngày trước khi cô bị mệt, anh cũng hay pha nước cam rồi bón từng thìa cho cô uống. Giờ thì cũng là nước cam, nhưng là mẹ pha, và cô không thể uống được vì quá mệt. Cô khóc rồi nằm thiếp đi lúc nào không hay. Mãi đến khi có người khẽ lay lay cô mới giật mình tỉnh giấc: "Mẹ, bây giờ là mấy giờ rồi ạ, con ngủ quên mất".
"8 giờ tối rồi. Con ngủ hơn 4 tiếng rồi đấy. Dậy rửa mặt thay đồ đi rồi ăn cháo. Mẹ hầm cháo cho con này". Mẹ dịu dàng nâng người cô dậy.
Nhìn hai vạch hồng đậm trên chiếc que thử mà cô nhảy lên sung sướng. Cô ôm chầm lấy mẹ, khóc khóc cười cười: "Mẹ ơi, con có thai rồi. Con mừng quá mẹ ơi, vậy là con con nó đến với con rồi". (ảnh minh họa)
"Vâng, con cũng thấy đói bụng rồi". Cô nũng nịu cười với mẹ rồi với tay mở nắp tô cháo ra. Mùi cháo làm bụng cô lộn lạo, không phải cảm giác đói mà là cảm giác muốn ói. Cô bịt mồm chạy vội vào nhà tắm và ói ra toàn nước. Mẹ cô thấy vậy cũng chạy vào theo, đỡ cô ngồi xuống rồi lấy nước cho cô xúc miệng
"Mẹ, mẹ nấu cháo với gì vậy, sao con ngửi mùi này ghê cổ quá" - Cô nhăn nhó đón cốc nước từ mẹ. Cái mùi từ tô cháo vẫn làm cô ngây ngấy.
"Mẹ nấu cháo tim cật con vẫn thích ăn mà. Tim họ mới mổ lợn lúc chiều vẫn tươi ngon lắm" - Mẹ cô ngửi tô cháo. Bà thấy tô cháo rất thơm, có mùi gì khiến cô ghê cổ đâu nhỉ. Một ý nghĩ thoáng vụt lên trong đầu bà, hay là... Đúng rồi, biểu hiện của cô giống hệt lúc bà mang thai mấy đứa con. Có lẽ nào.... Nét mặt bà thoáng vui mừng: "Tháng này con đã có chưa?".
"Có gì ạ? ... À, hình như chưa ạ". Cô chợt nhìn vẻ mặt vui mừng của mẹ rồi nhớ đến tháng này mình chưa có, mà tháng trước mình cũng không có. Vì chuyện kia mà cô cũng chẳng để ý đến chuyện này. Giờ ngẫm lại, thì những biểu hiện của cô cũng giống lần mang thai trước lắm. Có lẽ nào cô đã có thai? Không chần chừ thêm, cô chạy ra đầu phố mua que thử. Nếu đúng như cô có thai thì ông trời thực sự vẫn còn thương cô.
Nhìn hai vạch hồng đậm trên chiếc que thử mà cô nhảy lên sung sướng. Cô ôm chầm lấy mẹ, khóc khóc cười cười: "Mẹ ơi, con có thai rồi. Con mừng quá mẹ ơi, vậy là con con nó đến với con rồi".
Mẹ khẽ vỗ nhè nhẹ lên vai cô: "Sắp làm mẹ rồi còn như trẻ con. Mà con đừng có nhảy lên như thế. Mấy tháng đầu này phải biết giữ gìn nghe chưa. Để mai mẹ đưa con đi khám".
Cả đêm đó cô nằm thì thầm với đứa bé trong bụng. Đêm đó cô cầm điện thoại, bấm số của anh đến mấy chục lần rồi lại xóa đi. Đêm đó cô có giấc ngủ ngon kể từ mấy năm nay rồi.
Nghe bác sĩ nói em bé được gần 3 tháng và phát triển rất khỏe mạnh làm cô bật khóc. Cuối cùng thì ông trời cũng thương cô, cho cô một niềm an ủi lớn nhất cuộc đời.
***
"Cốc, cốc, cốc". Tiếng gõ cửa làm cô giật mình. Cứ nghĩ là mẹ nên cô vọng ra: "Mẹ vào đi ạ".
Cô vẫn cắm cúi viết nhật kí cho con yêu, cô muốn sau này con ra đời sẽ biết được mẹ nó hạnh phúc như thế nào khi có nó. Mãi lúc sau vẫn thấy im lặng, cô vừa cười vừa quay đầu ra phía cửa: "Sao hôm nay bà ngoại tiết kiệm lời nói thế?". Nụ cười của cô sững lại khi bắt gặp cái nhìn trầm ấm của anh.
"Là anh sao? Sao anh vào được đây?"
"Ừ, anh đây. Là mẹ cho anh vào". Mẹ cô thỉnh thoảng vẫn thấy anh quanh quẩn ở cổng nhà, nhìn lên phòng cô. Bà biết anh vẫn còn yêu cô, cô cũng rất yêu anh. Giờ cô lại có thai rồi, còn điều gì để ngăn cản hai người làm lành.
"Mẹ nói chúng mình có con rồi, có thật không em? Anh sắp được làm bố rồi phải không em?" - Anh hỏi cô với vẻ mặt háo hức mong chờ.
"Ai bảo con của anh chứ, con của em thôi" - Cô vẫn còn giận hờn anh. Đâu dễ dàng nói làm lành là làm lành nhanh như vậy. Mặc dù trong thâm tâm cô, cô rất yêu và nhớ anh. Nhưng lời đã nói ra rồi, đơn ly hôn cũng đã viết rồi. Làm sao chỉ vì đứa con xuất hiện mà lại như không có chuyện gì.
"Vợ vẫn giận anh à? Vợ giận anh cũng được, nhưng không được buồn nghe chưa. Sẽ ảnh hưởng đến con đấy". Anh lại gần ôm lấy cô, mặc kệ cô phản kháng, giãy dụa.
"Anh làm trò gì thế, buông em ra. Ai là vợ anh chứ, em kí đơn ly hôn rồi. Giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa". - Cô cố thoát ra vòng tay anh, nhưng càng cố anh lại càng ôm cô chặt hơn.
"Anh chưa kí, anh cũng chưa bao giờ từng nói là ly hôn. Đó là lúc em nóng giận em nói vậy, anh không coi đó là lời thật lòng. Vả lại, mẹ bảo em rất hay nhớ anh và khóc nhè. Còn nói không làm vợ anh nữa không?"
"Anh....". Cô chưa kịp nói gì nữa thì đã bị anh chặn đứng bằng một nụ hôn. Nụ hôn có giận hờn, có nước mắt của cô, có sự hối lỗi của anh, và cả hạnh phúc vì đứa con chưa chào đời.
Rất lâu sau anh buông cô ra, nhìn cô chân thành: "Về nhà với anh nhé. Gái lớn đi lấy chồng rồi, vẫn về nhà nhõng nhẽo mẹ sao được. Em không thương mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi mà còn phải chăm sóc em đấy. Về nhà để anh chuộc lỗi với mẹ con em nhé".
Cô nhìn anh không nói được gì. Cô ngượng ngùng nghĩ đến mẹ vẫn phải chăm sóc mình, nhìn người đàn ông yêu thương suốt bao năm qua đang chờ đợi cô một cái gật đầu. Và ngay cả trái tim cô, nó cũng đang gào thét với cô rằng: "Đồng ý quay về đi, mấy tháng qua tôi đau khổ với cô lắm rồi". Cô gật đầu nhè nhẹ với anh, cô lấy tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, miệng chu lên: "Rồi anh sẽ biết tay em, cứ chờ xem". Anh ôm cô cười hạnh phúc. Vậy là cuối cùng hạnh phúc thực sự đã đến với anh và cô. Con đường duyên nợ của họ tưởng chừng đã kết thúc, hóa ra đấy mới là bắt đầu ở một khúc cua khác. Anh tin con đường đó sẽ kéo dài mãi mãi, đến hết cuộc đời của họ.
Theo Afamily
Không bao giờ quên nổi những bữa cơm tối ác mộng với chồng Bữa cơm tối đáng lẽ là thời điểm đoàn viên vui vầy sau ngày làm việc vất vả thì ở nhà tôi, nó chẳng khác gì cơn ác mộng. ảnh minh họa Vợ chồng tôi công việc bận bịu, thường xuyên đi từ sáng đến tối muộn mới về nhà. Chưa kể, càng về cuối năm, công việc của anh càng nhiều và...