Vợ trẻ đẹp lại ngoan hiền mà chồng vẫn “xé rào” đi cặp bồ với gái nhà hàng
Rõ là chồng cô sướng không biết đường hưởng, gia đình thì có của ăn của để, vợ trẻ đẹp, ngoan nết, hai vợ chồng cô có việc làm cho thu nhập ổn định, vậy mà còn dở chứng bồ bịch, trai gái nhậu nhẹt đêm ngày thì đúng là hết thuốc chữa.
Ảnh minh hoạ: Internet
Theo ý của tôi cô nên bình tĩnh, cân nhắc cho kĩ xem liệu cô còn đủ tình yêu dành cho chồng sau khi chứng kiến sự việc không tốt đẹp gì mà cô kể trong câu chuyện Tiền nhà “đội nón” theo chồng đi nhổ tóc bạc … giải rượu không?
Suy nghĩ thật nghiêm túc, thật thấu đáo rồi hãy đưa ra quyết định cô nhé. Hôn nhân là việc đại sự không thể xem thường, quyết ẩu rồi sau có muốn thay đổi cũng khó đấy cô ạ. Nếu một mình cô không đủ tỉnh táo để đưa ra giải pháp cho hạnh phúc của đời mình, thì cô cứ mạnh dạn tìm sự giúp đỡ của bố mẹ đôi bên. Tin rằng bố, mẹ của cô và chồng đều là những người tốt, họ sẽ có ý kiến đóng góp để cô lựa chọn.
Tuy vậy đây là chuyện của vợ chồng cô, bố mẹ có góp ý cũng chỉ là người ngoài cuộc, do vậy tốt nhất cô nên tìm dịp mà ngồi lại với chồng, làm rõ nguyên nhân và cùng nhau tìm biện pháp khắc phục. Chuyện khéo mấy mà bình tâm để tháo gỡ thì cũng có kết quả như mình mong muốn đấy cô ạ. Mong cô nghị lực, sáng suốt để sớm ổn định cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cho mình. Chia sẻ cùng cô.
Theo AN TRÍ/Tienphong
Bật khóc trước lý do 10 năm bị chồng hành hạ mẹ vẫn không dám ly hôn
Bao nhiêu năm nay tôi vẫn tự hỏi, sao khổ như vậy mà mẹ vẫn không dám vùng lên, vẫn cam chịu những trận đòn roi từ bố. Để rồi, khi biết được lý do, tôi chỉ biết ôm mẹ mà khóc.
Video đang HOT
Không biết đã bao lần trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ, nếu ngày đó mẹ không sinh ra tôi, nếu không có tôi thì có lẽ mẹ đã không phải sống cuộc sống tủi cực như vậy.
Tôi sinh ra trong một gia đình có cha và mẹ. Vì bố tôi muốn mẹ tập trung chăm sóc cửa nhà nên mẹ tôi không đi làm mà ở nhà lo chuyện bếp núc. Tuổi thơ tôi cũng như những đứa trẻ khác, được sống trong vòng tay cha mẹ, cho đến ngày tôi học lớp 8.
Hồi ấy tôi thấy bố hay về muộn hơn, nhiều khi đi mấy ngày chẳng về nhà. Tôi hỏi thì mẹ chỉ bảo, công việc của bố thay đổi nên giờ bố sẽ hay phải đi công tác hơn. Rồi bố mẹ tôi ít nói chuyện với nhau hơn. Mỗi lần hai người đang to tiếng cãi cọ gì đó, thấy tôi là bố mẹ lại mỗi người quay đi một nơi, không nói nữa.
Ngày ấy tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng, người lớn thật phức tạp, chắc là bố mẹ giận dỗi nhau mà thôi. Cho đến một ngày, cô giáo ốm, được nghỉ học nên tôi về nhà sớm hơn bình thường. Vừa bước vào, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ ở trong bếp cùng tiếng quát tháo của bố.
Vừa bước vào, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ ở trong bếp cùng tiếng quát tháo của bố. (Ảnh minh họa)
Tôi chết lặng đứng sau bức tường. Bố tôi quát mẹ và nói rằng mẹ không có quyền can thiệp vào cuộc đời của bố, không được quyền biết bố đi đâu làm gì. Bố còn tát mẹ một cú như trời giáng trước khi quay đi. Tôi sợ hãi chạy lên phòng khóc thút thít.
Người tôi vừa nhìn thấy là bố tôi sao? Vì sao bố lại đánh mẹ như vậy?
Tối hôm ấy, bữa cơm vẫn diễn ra như bình thường như mọi khi. Bố mẹ tôi không nói chuyện với nhau mà chỉ hỏi tôi chuyện học hành, trường lớp. Mẹ vẫn gắp thức ăn ngon cho tôi với cái nhìn đầy âu yếm. Tôi cảm giác như chuyện mình nhìn thấy lúc chiều như không phải là thực.
Sau buổi chiều ngày hôm ấy, tôi hay để ý đến bố mẹ hơn. Một hôm, đêm khát nước tôi xuống nhà thì thấy mẹ đang ngồi khóc ở phòng khách. Tôi chạy đến bên mẹ, hỏi mẹ nhưng mẹ không nói gì, chỉ nói mẹ không sao. Sau hôm ấy, bố tôi cả tuần trời không về nhà.
Đến năm cuối cấp 3, những chuyện đòn roi của mẹ tôi mới trở nên công khai. Bố tôi uống rượu nhiều hơn. Mỗi lần bố tôi về muộn là hơi rượu lại nồng nặng nhà. Vừa về đến nhà, bố đã quát tháo ầm ĩ, rồi đánh chửi mẹ tôi thậm tệ.
Tôi lao vào ôm bố, không cho bố đánh mẹ thì bố đánh cả tôi. Thấy vậy, mẹ tôi lại quỳ xuống cầu xin bố đừng đánh tôi. Tôi ghét bố. Lúc ấy tôi chỉ ước ông không phải là bố của tôi.
Tôi ghét bố. Lúc ấy tôi chỉ ước ông không phải là bố của tôi. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi đỗ đại học, nhận giấy báo kết quả, mẹ tôi mừng lắm. Mẹ khóc rồi bảo mẹ tự hào về tôi. "Con là động lực duy nhất để mẹ sống trên cõi đời này". Câu nói ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Mỗi lúc chán nản, muốn buông xuôi mọi thứ, nghĩ đến câu nói của mẹ tôi lại tự động viên mình phải cố gắng, mạnh mẽ lên.
Những ngày lên thành phố học đại học, ít ở nhà nên tôi cũng vô tâm không nhớ đến chuyện của mẹ nhiều. Cho đến đợt nghỉ lễ vừa rồi, tôi quyết định về nhà nguyên cả dịp nghỉ lễ. Những ký ức, mùi rượu và những trận đòn roi của mẹ lại trở về.
Bố tôi lại trở về với mùi rượu nồng nặc. Tôi lao vào đẩy bố ra khi định xông tới đánh mẹ tôi. Giờ tôi đã lớn, không còn là đứa bé như năm lớp 8 ngày nào nên người cũng khỏe hơn. Không đánh được, bố tôi bực lắm nhưng cũng không làm được gì.
Những ký ức, mùi rượu và những trận đòn roi của mẹ lại trở về. (Ảnh minh họa)
Đêm ấy tôi nằm với mẹ, hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc. Tôi hỏi mẹ những ngày tôi đi học xa nhà, mẹ vẫn âm thầm hứng chịu những trận đòn từ người chồng nát rượu sao. Tôi hỏi mẹ sao mẹ không li hôn khi cuộc hôn nhân này từ bao lâu đã không còn hạnh phúc.
"Mẹ khổ cũng không sao. Mẹ chịu được mà. Ước mong lớn nhất cả đời này của mẹ là được nhìn thấy con lấy chồng, sống hạnh phúc. Giờ bố mẹ ly hôn, nhỡ nhà người ta nhìn vào lại đánh giá con thì sao. Mẹ không sao đâu. Con đừng lo cho mẹ".
Tôi càng khóc to hơn. Tôi ước gì một lần mẹ dám sống vì mình, dám thoát khỏi cuộc hôn nhân tủi hổ này. Ước gì, mẹ có thể sống vì mình hơn.
Theo Nguyetha/Eva
Bồ "hóa đá" khi biết bị vợ cũ của chàng chơi xỏ, tưởng "hốt được hàng hiếm" nào ngờ... Đồng minh của chị ta trong mưu kế này không ai khác chính là chàng... "Em ơi, chị xin em, xin em trả lại anh ấy cho chị và con. Chị không thể mất người chồng tuyệt vời như thế, con chị không thể mất người bố mẫu mực nhường ấy... Anh ấy đã yêu thương và đối xử tốt với chị biết...