Vợ trẻ chưa cưới bỗng dưng bị mắc chứng mãn kinh
Tôi và Lan (người yêu của tôi) cùng quê Phú Thọ xuống Hà Nội đi học rồi đi làm. Lan là em gái của bạn tôi nên ngoài tình yêu với Lan tôi còn có trách nhiệm như một người anh vậy.
Cô ấy đã mắc chứng mãn kinh khi mới 25 tuổi. Ảnh minh họa
Tôi và Lan yêu nhau đã hơn ba năm. Cô ấy kém tôi 4 tuổi. Tôi không giấu diếm chuyện chúng tôi đã quan hệ trước hôn nhân. Chúng tôi dự định cuối năm sẽ tổ chức đám cưới nên gần năm nay Lan đã dọn về sống chung với tôi.
Cả hai chúng tôi đều xác định đi đến hôn nhân nên chuyện sống thử không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Cách đây hai năm, Lan đã có thai một lần. Tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện để giải quyết vì lúc đó hoàn cảnh chưa cho phép chúng tôi làm đám cưới.
Từ sau đợt đó, lúc nào tôi cũng chăm lo cho sức khỏe của Lan vì sợ cô ấy bị ảnh hưởng tâm lý cũng như sinh lý khi phá thai. Tôi tự tin rằng mình là người đàn ông có trách nhiệm.
Chuyện ăn cơm trước kẻng của chúng tôi diễn ra thường xuyên nên chu kỳ con gái của Lan tôi cũng phải nắm rất rõ.
Lúc nào tôi cũng hỏi han Lan rất kỹ vì sợ có thai. Thực ra, tôi nghĩ đã là người yêu và xác định là vợ chồng trong tương lai thì cũng cần nắm rõ điều này.
Từ ngày chuyển về sống chung với tôi, tự nhiên chu kỳ của cô ấy không còn nữa. Hàng tháng, Lan không phải ôm bụng vì ngày đèn đỏ. Tháng đầu, hai đứa nghĩ có thai nên đã dùng que thử nhưng chỉ có một vạch.
Tôi đã đưa Lan đi siêu âm nhưng bác sĩ bảo không có dấu hiệu của mang thai, buồng trứng và tử cung bình thường và khuyên chúng tôi về nhà chờ đợi.
Tôi nhớ, bà bác sĩ nói có thể do môi trường hoặc tâm lý nên chậm kinh, rối loạn chu kỳ. Nếu chu kỳ bình thường là 30 ngày thì sau đó nó sẽ quay về trạng thái như xưa.
Video đang HOT
Cả tôi và Lan đều hồi hộp chờ nhưng một tháng, hai tháng rồi đến bốn năm tháng kinh nguyệt vẫn không có trở lại. Lan có nhờ mẹ mua thuốc điều kinh nhưng uống bao nhiêu cũng không thấy có hiệu quả gì
Tháng trước, Lan về quê mẹ cô ấy đã đưa đi bắt mạch. Bác sĩ bảo Lan mắc chứng bế kinh. Tôi còn chưa hiểu bế kinh là gì thì Lan đã khóc lóc nói rằng: cô ấy bị bệnh này chẳng khác nào chứng mãn kinh ở phụ nữ 50 tuổi. Sau này cô ấy không còn cơ hội có thai cũng như việc chiều chồng là không thể.
Tôi nghe nhưng không tin lắm nên lên mạng tìm tài liệu về bệnh bế kinh ở phụ nữ trẻ và đúng như những điều cô ấy nói.
Mặc dù rất yêu Lan nhưng không hiểu sao tay tôi lại run lên, mắt tôi cay cay khi đọc những thông tin về căn bệnh này. Rất nhiều người nói chứng bế kinh có thể gây ra vô sinh và ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuyện sinh hoạt vợ chồng ở người phụ nữ.
Tôi muốn đưa Lan đến bệnh viện khám nhưng vì tự ti nên cô ấy không đồng ý và liên tục đòi chia tay với tôi.
Đến giờ tôi mới nhớ lại những tháng ngày sống cùng nhau chuyện ấy của chúng tôi không còn như thời điểm trước nữa. Ngày trước, hai đứa không ở cùng nhau, mỗi lần gặp nhau chúng tôi như con thiêu thân. Còn lúc sống chung, lúc nào Lan cũng khéo từ chối tôi cho rằng mệt.
Tôi không nghĩ ra lại cho rằng do ở gần nhau nên chuyện ấy nhàm chán. Bây giờ tôi lờ mờ hiểu là do chứng mãn kinh nên cô ấy không màng gì nữa.
Từ khi biết người yêu của mình bị bệnh tôi cũng thấy bối rối không biết nên làm thế nào. Nếu chia tay Lan tôi thấy mình là thằng tồi, còn biết Lan bị bệnh đó mà vẫn lấy thì tôi có bị cười là hâm.
Tôi nghĩ có thể đây là hậu quả của lần phá thai trước. Nhưng tôi không biết làm thế nào để đưa Lan đến bệnh viện được bây giờ. Liệu bệnh này có chữa được không nữa.
Theo VNE
Chửa hoang thì sao?
Quá tam ba bận rồi, cầu xin đừng có lần thứ tư... Hồi trước người ta nói tuổi Ngọ lận đận, tôi không tin. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao suốt ngày tôi cứ lồng lên, khổ sở vì đàn ông như vậy...
Chửa hoang thì đã sao? Điều đó chỉ nói lên rằng phía sau người đàn bà và đứa con trong bụng cô ta là một gã đàn ông vô trách nhiệm, hèn mạt. "Cô đừng có mơ. Định lấy cái bầu ra để bắt chúng tôi làm con tin à? Xin lỗi nghen, tôi mà nói một tiếng, người ta còng đầu mấy mẹ con cô vì cái tội tống tiền người lương thiện". Mẹ Vinh đã nói như vậy khi tôi muối mặt đến gặp bà.
Năm đó tôi 17 tuổi và đang học lớp 11. Sau khi ba tôi làm ăn thất bại, bị tai biến nằm một chỗ thì gia đình tôi lụn bại. Mẹ và các anh chị tôi phải ra đường làm đủ thứ công việc để kiếm miếng ăn. Chỉ có tôi là còn được tới trường. Nhưng thử hỏi, làm sao tôi có thể yên tâm học hành khi ngày ngày thấy người cha bệnh tật nằm bất động như một cái xác chết? Làm sao tôi có thể yên tâm đến trường khi ngày đói nhiều hơn bữa no? Làm sao tôi có thể yên tâm đến trường khi sự khốn khó vây quanh không phút giây nào rời bỏ?...
Tôi gặp Vinh lúc đó. Thật sự tôi cũng không biết tình yêu là gì. Điều tôi thấy rõ nhất là có Vinh tôi được ăn ngon, mặc đẹp; cha mẹ và các anh chị của tôi cũng được no đủ hơn bằng sự cung phụng của gã công tử con giám đốc một công ty XNK nổi tiếng. Tất nhiên, tôi cũng phải cho lại anh ta một thứ gì để "có qua có lại mới toại lòng nhau".
Và cái thứ tôi có, còn gì khác hơn tấm thân trinh trắng của một cô gái đang độ xuân thì? Tôi cho Vinh nhưng tôi cũng cảm thấy sung sướng vì điều đó thì cũng không thể nói là thiệt thòi. Thoạt đầu là mỗi tuần tôi xin nghỉ học một ngày để theo Vinh ra Long Hải, Vũng Tàu; có khi không đi đâu cả mà ở ngay Sài Gòn. Vinh thuê một khách sạn ở ngoại thành và giam tôi ở đó suốt đêm ngày.
Dần dần, mỗi tuần hai ngày. Điều bận tâm duy nhất của tôi lúc đó là vắt óc để nghỉ ra lý do xin nghỉ học. Nhưng trí óc của con người ta đâu phải vô hạn? Tôi nghĩ mãi không ra lý do, đành bỏ luôn, không xin phép. Kết quả là ban giám hiệu mời mẹ tôi vô. Mẹ tôi chỉ biết khóc chứ còn có thể nói được gì vì bà cũng biết những ngày tôi nghỉ học, tôi ở đâu, làm gì...
Giữa học kỳ hai năm lớp 11, tôi bị đuổi học. Có hề gì? Tôi bây giờ đã có xe máy xịn, quần áo đẹp, nhẫn kim cương lấp lóa trên tay. Tôi đã quen với những bữa ăn ê hề thịt cá. Như vậy thì cần gì cái mớ chữ nghĩa vớ vẩn ấy? Tôi đã có mọi thứ mà cần chi học hành. Hơn nữa, tôi cũng đã có thai với Vinh, muốn tiếp tục đi học cũng không được. Nhà trường đuổi tôi chính là làm ơn cho tôi.
"Anh đưa em về ra mắt ba mẹ xin phép cưới đi, nếu không mai mốt bụng to lên, mặc áo cưới không đẹp"- tôi bảo Vinh. Anh ta trợn mắt: "Cái gì? Phải bỏ đi chớ cưới xin gì? Mai anh đưa em vô Từ Dũ". Tôi trừng mắt ngó Vinh: "Anh nói thiệt hay đùa vậy? Sao lại phá?". Vinh nhăn mặt: "Bà già anh khó lắm, nếu biết có bầu trước, đời nào bả chịu cưới".
Đúng là tôi đã sai lầm khi khai thật với bà là tôi đã có thai. Sau một hồi chửi mắng, bà vứt cho tôi cọc tiền: "Cầm lấy giải quyết cái của nợ đó đi". Tôi vẫn cố vớt vát: "Thế... nếu con phá thai thì bác có cho tụi con cưới không?". "Dứt khoát không. Cái thứ con gái, con đứa mới nứt mắt thấy trai đã tươm tướp, ai mà dám rước về?"- bà nói và tiếp tục dúi cọc tiền vào tay tôi. Tôi còn lẳng nhẳng chưa chịu về thì bà đã quát lên, đẩy tôi đi: "Về đi, đừng có ở đây làm ô uế nhà tôi".
Thú thật, lúc đó tôi chỉ muốn đâm đầu vô đâu đó hoặc nhảy xuống con kênh Tham Lương đen ngòm để chết quách cho xong. Thế nhưng, chỉ nghĩ thôi chớ tôi làm gì có đủ gan để thực hiện.
Tôi đẻ non, thằng nhỏ chỉ có 2,3 ký, suốt ngày đau ốm vặt vẹo. Vinh chu cấp tiền nuôi con nhưng nhất quyết không cho khai sinh họ của anh ta. Chính vì vậy, thằng nhỏ mang họ mẹ. Nó lớn lên trong sự ghẻ lạnh của bên nội, sự cay đắng của nhà ngoại. Tôi muốn con lớn lên như một đứa trẻ bình thường nên quyết định dọn về Bảo Lộc sinh sống. Ở đó sẽ không có ai quấy rầy mẹ con tôi.
Thằng Tuấn 8 tuổi, tôi gặp Sỹ. Lần này tình yêu của tôi không còn bồng bột như xưa. Tôi đã có đủ lý trí để suy xét thiệt hơn. Tôi chọn Sỹ vì anh không câu nệ tôi đã một lần đò. Anh yêu tôi thật lòng và muốn cùng tôi chung sống suốt đời. Tôi theo anh về nhà ra mắt gia đình. Mẹ anh chê tôi "đàn bà con gái mà gò má cao quá". Tuy vậy bà vẫn bằng lòng cho chúng tôi cưới nhau.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi đã viết thiệp cưới và bắt đầu đi mời bạn bè. Thế nhưng, một trong những lần đi đó, Sỹ đã nhậu cùng bạn bè và bị lạc tay lái rơi xuống vực trên đường trở về. Trời ơi, sao số tôi khổ vậy? Mẹ anh ôm xác con gào lên: "Mẹ đã nói rồi mà không chịu nghe. Cái thứ đàn bà con gái gò má sát phu như vậy, lấy nó thì sớm muộn gì con cũng chết. Con ơi là con...". Nhìn bà, tôi thấy lòng đau như xát muối.
Chôn cất Sỹ xong, tôi phát hiện mình đã có bầu. Âu đó cũng là số phận. Anh mất đi nhưng vẫn còn để lại cho tôi một kỷ vật quý giá, dù để sinh ra và nuôi nấng kỷ vật ấy, tôi đã bị không biết bao nhiêu điều tiếng.
Bây giờ, khi nỗi đau đã chìm vào dĩ vãng, hai đứa con tôi đã lớn thì tôi lại gặp Lân. Mối tình này đến rất nhanh, chỉ sau 3 lần chúng tôi gặp gỡ. Lân nói với tôi: "Chúng mình không còn trẻ nữa, kén chọn làm gì". Rút kinh nghiệm hai lần trước, lần này tôi nhất quyết giữ gìn. Tôi bảo Lân nếu thật sự yêu và tôn trọng tôi thì hãy cố gắng chờ đến sau ngày cưới. Anh vui vẻ bằng lòng.
Hỡi ôi, sau ngày cưới và nhiều ngày nữa, tôi vẫn không được đón nhận niềm hạnh phúc vợ chồng. Nói ra thì có thể mọi người không tin và sẽ bảo, sao trên đời có người xui xẻo như vậy? Đúng là tôi xui xẻo khi lần này đã cố giữ gìn điều tốt đẹp nhất cho một người... không phải đàn ông. Anh bảo anh có bệnh và mong tôi thông cảm, giấu kín dùm.
Nếu như không có hai đứa con, có lẽ tôi chẳng thiết sống làm gì. Tôi không chịu nổi những ngày tháng bị giày vò bởi khát khao, ham muốn rất ư chính đáng của một người đàn bà. Tôi thèm khát đàn ông. Có gì sai đâu? Tất cả phụ nữ trên thế gian này đều thèm khát đàn ông kia mà!
Và bây giờ thì tôi lại phát hiện mình mang thai. Chủ nhân của cái bào thai là anh bạn đồng nghiệp. Chuyện của hai chúng tôi rất tốt đẹp, nếu không nói là tuyệt vời. Tôi nghĩ, nếu như anh không phải đã có một người vợ và hai đứa con thì mọi thứ sẽ tuyệt vời hơn.
Nhưng có sao đâu, tôi quen rồi. Mấy hôm trước vợ anh ta đến tìm tôi. Chị ta chỉ vào cái bụng đã lùm lùm đội áo của tôi xỉa xói: "Đồ chửa hoang, đồ đàn bà hư thúi".
Tôi cười: "Chửa hoang thì đã sao?". Rồi tôi gầm lên, nắm áo chị ta đẩy dúi dụi: "Cút đi! Về mà giữ chồng mày đi". Chị ta vừa lùi, vừa chửi vang vọng cả xóm. Tôi mặc kệ.
Hôm sau vô công ty, tôi thấy mặt anh ta xanh như đít nhái thì biết ngay là đã bị con chằn cái hành hình. Hừm, cái lũ đàn ông, đúng là... Tôi gọi anh ta lại gần: "Anh không dính dáng gì tới cái bầu của tôi, nghe rõ chưa". Tôi thấy mắt anh ta sáng lên.
Còn tôi thì bầm gan tím ruột. Trời ạ, lần này tôi lại mang tiếng chửa hoang... Quá tam ba bận rồi, cầu xin đừng có lần thứ tư... Hồi trước người ta nói tuổi Ngọ lận đận, tôi không tin. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao suốt ngày tôi cứ lồng lên, khổ sở vì đàn ông như vậy...
Theo VNE
Chẳng lẽ khi yêu người ta ngu si, đần độn như vậy sao? Tôi không phủ nhận là mình có máu đào hoa bởi suy cho cùng, đàn ông mà không có chuyện đó thì người ta sẽ bảo mình ái nam, ái nữ. Nhưng lần này, cái máu ấy nó đang làm cho tôi lên bờ xuống ruộng. Đúng hơn là tôi bị sét đánh. Lưỡi tầm sét này không giống bất cứ cái nào...