Vợ tranh thủ vừa đi học, vừa cặp bồ
Lúc ấy, tôi chỉ muốn nhảy bổ vào trong phòng xem họ làm cái trò mèo mả với nhau mà chân không nhích được. Chỉ cảm thấy sao mà nhục nhã ê chề đến thế.
ảnh minh họa
Tôi với vợ yêu nhau từ thời còn làm chung cho một quán ăn nhanh thời Đại học. Sau 3 năm tìm hiểu cuối cùng chúng tôi cũng quyết định đến với nhau bằng một đám cưới được tổ chức vào 8 tháng năm ngoái.
Những ngày tháng hai vợ chồng quấn quýt mặn nồng chẳng được bao lâu thì cô ấy nhận được quyết định của cơ quan cho đi Hà Nội học tu nghiệp để trở về làm cán bộ nguồn.
Hồi ấy vì cũng chưa bầu bí gì nên tôi cũng vui vẻ cho vợ đi học. Bởi lẽ tôi nghĩ, giờ chúng tôi còn trẻ cứ tập trung phát triển sự nghiệp trước cũng tốt. Hôm cô ấy xuống Hà Nội, tôi còn đưa cô ấy đi. Hai vợ chồng cũng bịn rịn mãi tôi mới ra về được.
Khoảng thời gian đầu cô ấy mới đi học,(vì quê xa nên không phải cuối tuần nào cô ấy cũng có thể về được) nên 2 vợ chồng ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện cho nhau. Nhưng sau đó khoảng 3 tháng thì những cuộc gọi, những tin nhắn cũng thưa dần. Phần vì cả 2 đều bận, phần vì đều đã quen cảm giác thiếu vợ nên tôi cũng không thường xuyên hỏi thăm cô ấy nhiều như trước. Còn cô ấy thì bảo dạo này phải thi cử nhiều nên cũng không thể hỏi thăm tôi thường xuyên.
Cách đây 2 tuần, cô ấy được nghỉ khá dài nên về thăm nhà. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi đi học cô ấy mới về nhà. Những tưởng sẽ là những kỉ niệm đẹp khi 2 vợ chồng lâu ngày xa cách gặp lại. Nhưng tôi không thể ngờ, cô ấy thay đổi một cách chóng mặt. Người vợ mà trước kia tôi biết là cô gái nhu mì, chưa biết đến son phấn một lần.
Video đang HOT
Vậy mà khi đón vợ ở ngoài bến xe, tôi suýt không nhận ra vợ mình. Cô ấy thay đổi hoàn toàn vẻ bề ngoài. Tóc làm xoăn, nhuộm đỏ. Mặt thì bôi son, trát phấn không thiếu chỗ nào. Cô gái mà ngày xưa tôi biết bảo không đi được giày cao gót vì đau chân và cảm thấy kỳ kỳ, giờ đã biết làm đỏm với váy ngắn và đôi giày cao ngất ngưởng.
Ban đầu, tôi cứ tưởng em thay đổi là vì tôi, là vì muốn cho tôi bất ngờ, nhưng chẳng phải. Ai đời, vợ chồng xa nhau mấy tháng mà mỗi khi tôi muốn gần gũi vợ là cô ấy lại tìm cách lảng tránh, kêu mệt mỏi. Nhiều lúc tôi cảm nhận được rằng cô ấy chỉ làm cho qua chuyện, để được yên thân chứ chẳng hề có cảm xúc gì.
Tối nào, cô ấy cũng ôm rịt lấy cái điện thoại. Rồi nhắn tin cho ai đó với vẻ mặt rất vui vẻ, hạnh phúc. Tôi hỏi nhắn cho ai thì cô ấy bảo nhắn cho mấy chị cùng phòng trọ, mấy chị đấy trêu chắc về nhà được chồng chiều lắm… Thực sự, tôi cũng chả tin những lời cô ấy nói chút nào. Có lúc tôi lấy điện thoại vợ kiểm tra nhưng cô ấy đặt mật khẩu. Tôi thử hết những mật khẩu mà tôi biết cũng chẳng vào nổi.
Lúc ấy, tôi cũng muốn hỏi thẳng vợ rồi nhưng sợ cô ấy lại cho rằng tôi là thằng đàn ông hay ghen linh tinh nên tôi thôi.
Lần ấy, khi cô ấy quay trở lại trường tôi cũng giả vờ vui vẻ tiễn cô ấy đi. Nhưng ngay sau đó tôi cũng bắt chuyến xe kế tiếp để xem cô ấy làm gì dưới trường. Ngồi trên xe, lòng tôi cứ như có lửa đốt, tôi chỉ mong sao những gì tôi suy nghĩ chỉ là vớ vẩn.
Vậy mà ngay sau khi vừa bước chân xuống đến bến xe Mỹ Đình, tôi đã nhìn thấy cô ấy đang đứng chờ và một gã đàn ông trung tuổi đến đón cô ấy bằng xe ô tô. Vừa nhìn thấy hắn ta, là cô ấy cười tít mắt rồi vòng qua tay ôm ấp.
Tôi thuê vội xe ôm chạy theo dấu chiếc xe ấy thì thấy họ đi vào một khách sạn. Lúc ấy, tôi chỉ muốn nhảy bổ vào trong phòng xem họ làm cái trò “mèo mả gà đồng” gì với nhau mà chân không nhích được. Chỉ cảm thấy sao mà nhục nhã ê chề đến thế. Tôi gọi điện cho cô ấy, thì cô ấy bảo vừa đi xe bị say nên mệt quá, đang nằm nghỉ ở nhà trọ. Khi nào đỡ mệt sẽ gọi lại cho tôi.
Khi nghe những lời ây, tôi biết vợ mình không sửa đổi được nữa rồi. Tôi nhắn cho cô ấy cái tin địa chỉ nhà nghỉ mà cô ấy đang ở và bảo cô ấy về nhà gấp.
Hôm đó, cô ấy khóc như mưa như gió, cầu xin tôi tha thứ. Cô ấy còn bảo sẽ cắt đứt toàn bộ với người kia, thậm chí sẽ xin rút học để trở về nhà.
Dù vẫn còn yêu vợ, nhưng tôi không thể chịu được cái cảnh cô ấy cắm sừng vào đầu mình. Giờ tôi phải làm gì? Các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Con dâu thích đẻ
Cuối tuần gia đình anh con trai về chơi, cô con dâu hí hửng tiết lộ chuẩn bị bỏ "kế hoạch" để sinh thêm đứa nữa: "Phải cố kiếm đứa con gái cho nó tình cảm, gần mẹ, chứ hai thằng giặc chán chết". Bà đi xuống bếp mới khẽ buông tiếng thở dài.
Ngày con dâu sinh thằng cháu đích tôn, khỏi phải tả ông bà mừng thế nào. Bốn tháng nó ở cữ là ngần ấy ngày bà cất công phục dịch, cơm bưng nước rót...
Đến khi nó trở lại thành phố công tác bà bùi ngùi tạm biệt ông để theo chúng. Ông ở nhà một mình ăn uống thất thường thiếu người bầu bạn sớm hôm nên sức khỏe cứ đuối dần, rồi bệnh cao huyết áp được dịp tác oai tác quái. Thằng bé được hơn tuổi, sau lần ông phải vào viện cấp cứu thì bà ngỏ ý khuyên chúng thuê người hoặc cho con đi học để bà còn về chăm ông. Song chúng bàn nhau cai sữa thằng bé rồi cho về với bà luôn. Bà nhận lời vì thương các con còn ở trọ vất vả, thôi đỡ chúng một tay, để chúng còn tập trung làm kinh tế, kiếm lấy căn nhà mà trú mưa...
Có đứa cháu vàng bạc ở cùng cũng khuây khỏa, vui cửa vui nhà tuy nhiên bà đến phát ốm bởi thằng bé nghịch ngợm mò mẫm khắp nơi nên chẳng thể rời mắt. Cứ phải theo sát nó từng bước cho đến khi nó lên giường đi ngủ. Quay cuồng săn sóc một già một trẻ bà cảm nhận rõ sức lực mình đang yếu mòn dần đi, nhưng vẫn phải cố.
Nuôi nó lên ba tuổi, bụ bẫm thông minh thực sự là kỳ công lớn của ông bà. Bởi bố mẹ nó ỷ ông bà có lương hưu nên tiền gửi tháng có tháng không, tháng may ra về được hai lần hú hí, dí dủm với con một tí rồi lại vội lên đường, có biết gì về những vất vả nuôi con. Những khi nó mọc răng, tiêm phòng hay ốm sốt, còn bình thường vẫn sợ cháu nóng, lạnh nên bà luôn phải choàng dậy sờ tay chân và lưng nó thành ra nhiều đêm mất ngủ...
Ông bà hệt cặp vợ chồng bận con mọn, cha già con cọc, như bị khóa chân, muốn đi chơi, thăm viếng ai đó mà không tài nào thu xếp được mà đi.
Niềm vui con cháu giờ thực sự như là gánh nặng.
Đến khi thằng bé được hơn ba tuổi thì chúng đón về cho đi học, để lại cho ông bà khoảng chông chênh phải lâu sau mới có thể hồi phục. Giai đoạn vất vả cực nhọc nhất thì ông bà hứng cả rồi, giờ chúng nuôi nhàn tênh, con dâu còn hỉ hả với bạn "nuôi con đơn giản" bà nghe mà ấm ức. Nhất là khi con dâu bụng lại lùm lùm nói: "Phải đẻ tiếp thôi cho nó có anh có em".
Lịch sử lặp lại, bà lại xách đứa cháu hơn tuổi về nuôi, lần này bà đã mang cảm giác mình không tải nổi, xương khớp thì cứ ngày một rệu rã, có lần bế nhấc thằng bé mà không tài nào đứng lên, ông nhìn thấy lại tập tễnh ra đỡ cho.
Thi thoảng ông bà ca cẩm về bệnh tuổi già mà chúng vô tư lờ đi. Rồi còn "cao tay" hơn khi thê thảm kể lể "Bọn con đang lo trả nợ mua chung cư, phải làm cật lực kiếm tiền. Mà mang đi gửi thương lắm, họ chẳng có tình thương và trách nhiệm đâu, chẳng gì bằng ông bà ruột thịt, thôi thì bọn con cố gắng dù có thương nhớ nó lắm nhưng vẫn phải nén ở trong lòng..."
Bà đành im lặng. Chúng đã có lời nhờ, thoái thác sao đành.
Để rồi đứa này cũng hơn ba tuổi thì chúng đón về. Bà còn chưa kịp thở, giờ nó lại có ý định tiếp tục quàng thêm cái ách nữa, cứ nghĩ đến những tháng ngày như bị "cầm tù" bà lại thấy bất an, bà thấy mình như thế là quá "ngược đãi" bản thân để rồi đánh đổi lại là sự ích kỷ của con cái, khiến chúng chưa hiểu được rằng nuôi một đứa trẻ nên người đâu đơn giản, đâu phải chỉ là chăm bẵm cho ăn, còn phải dạy dỗ, đầu tư tiền bạc, dành nhiều thời gian cho nó...
Bà bàn với ông lần tới chúng về bà sẽ nói hết, không thể vì cả nể mà làm khổ cả hai cái thân già. Nếu nó quyết đẻ thêm thì nhớ tính việc thuê người, bố mẹ già rồi, đã sức cùng lực kiệt.
Theo VNE
Đường xưa lối cũ Mùa thu khai trường, đường phượng bay vàng úa. Đường xa tít tắp, mùa hạ rót nắng chói chang, mùa đông lao xao lá đổ, mùa xuân chúm chím cúc vàng. Đường cũ đến trường đã bao mùa nằm đợi bước chân. Tháng năm không ở lại, tôi bây giờ mãi xa. Thuở nhỏ, tôi đến trường bằng chiếc xe cup của ba....