Vợ tôi đã đánh đổi sinh mệnh của mình chỉ để sinh con
Tôi vui sướng đón vợ về nhà mà chẳng ngờ, chỉ sau 2 ngày được ấp con trong lòng là cô ấy đã vội đột ngột rời xa bố con tôi.
Hôm nay khi đọc tâm sự của bạn Phạm Hùng “Sinh xong, vợ tôi một mực từ chối gần con vì chê con xấu”, cũng như nhiều bạn đọc khác, tôi bức xúc quá thể. Thật sự vợ anh không biết có bị mắc chứng trầm cảm sau sinh không mà ứng xử với con tồi quá. Theo tôi biết thì trẻ con, đứa nào mới sinh ra mặt mũi chẳng nhăn nhúm. Ban đầu có thể bé kém sắc hơn một số bé khác. Nhưng cứ một tháng trở đi, con sẽ xinh đẹp như thiên thần thôi. Con sinh ra khỏe mạnh, không dị tật đã là hạnh phúc lắm rồi. Bạn nên khuyên nhủ vợ mình đừng suy nghĩ vớ vẩn, nhất là quá coi trọng hình thức nữa.
Đọc tâm sự của bạn mà tôi lại nhớ đến hiện tại của mình. Tôi cũng đang ôm con trai trong lòng đây nhưng nỗi đau mất vợ thì vẫn còn mãi. Từ ngày vợ tôi ra đi đến nay mới 9 tháng nhưng những khoảng trống sau ngày ra đi của vợ thì vẫn không sao khỏa lấp được. Mỗi khi nghĩ đến con, tôi lại quyết bảo vệ, chăm sóc con chu đáo. Bởi vì con trai nhỏ của tôi chính là do vợ tôi tình nguyệt chết để giữ cho con hình hài này.
Tôi và vợ kết hôn được hơn 1 năm thì vợ tôi qua đời sau khi sinh con. Với tôi, đây là cuộc hôn nhân đầu tiên. Còn với vợ tôi, tôi là chồng thứ 2 của cô ấy. Nghe vợ tôi kể, cô ấy và chồng cũ ly hôn chỉ vì cô ấy bị nhà chồng cũ không ưa do mắc bệnh tim, thiếu sức sống. Còn chồng cô ấy ngoại tình vì luôn nghĩ, cô ấy bị bệnh tim thì không thể có con được. Coi thường một người vợ không trọn vẹn như thế nên anh ta thường hùa cùng với gia đình không tôn trọng, nói xấu cô ấy đủ điều.
Tôi vui sướng đón vợ về nhà mà chẳng ngờ, chỉ sau 2 ngày được nằm cạnh con trai mới sinh
được ấp con trong lòng, vợ tôi đã vội đột ngột rời xa bố con tôi (Ảnh minh họa)
6 tháng kết hôn với người chồng thứ nhất, không chịu được cảnh sống cay nghiệt chẳng khác nào địa ngục nên tự cô ấy đã tự chìa đơn ly hôn và ra khỏi nhà chồng. Ngay sau đó, chồng cũ của cô ấy đã làm đám cưới với một phụ nữ khác. Còn cô ấy về nhà ngoại rồi lên thành phố đi làm để nguôi ngoai quá khứ. Từ đó, vợ tôi chẳng bao giờ dám mơ về một tình yêu cũng như hạnh phúc gia đình nữa. Cô ấy mất niềm tin vào đàn ông và hôn nhân. Hơn nữa, cô ấy tự ti rất nhiều vào bệnh tật của mình.
Chính những ngày tháng này, tôi đã gặp vợ tôi qua một cuộc gặp tình cờ trên đường. Dù em cũng không xinh đẹp song chẳng hiểu sao tôi cứ bị em cuốn hút. Và bằng mọi cách, tôi đã moi được số điện thoại của em. Cứ hàng ngày vào hỏi han, tâm sự, bóng gió với em, tôi càng yêu quý em hơn. Em là cô gái rất khiêm nhường, tâm lý và khá kiên quyết, dứt khoát.
Khi tôi ngỏ lời yêu em, em bối rối thật lâu và từ chối trong xúc động. Tôi hỏi em tại sao lại từ chối tôi trong khi thái độ của em lại hoàn toàn khác. Em mới thẳng thắn kể cho tôi nghe về cuộc hôn nhân đầu dang dở của mình. Em cũng thú nhận nhiều năm nay em bị suy tim. Bác sĩ cũng cảnh báo em sẽ nguy hiểm đến tính mạng nếu như sinh con. Vì thế, lấy em khả năng có con là không thể nên em không thể đón nhận tình yêu của tôi được.
Song tôi vẫn kiên quyết bảo em, nếu không thể sinh con thì hai đứa có thể xin con nuôi. Tôi sẽ không bao giờ hắt hủi, chì chiết em về khiếm khuyết này. Và bằng tình yêu, tôi đã thuyết phục được em đồng ý làm đám cưới.
Sau cưới, mỗi lần vợ chồng gần gũi, tôi luôn chủ động tránh thai bằng bao cao su. Em biết tôi lo cho sức khỏe của em nên nhiều lúc giận tôi lắm. Em bảo em muốn có con với tôi cho dù đã được cảnh báo nguy hiểm nếu mang bầu và sinh con. Nhưng tôi nhất định không chịu.
Video đang HOT
song người tính không bằng trời tính, 5 tháng sau kết hôn, vợ tôi bất chợt có bầu. Em thì vui mừng khôn xiết nhưng tôi thì lo cho em lắm. Nhiều lần tôi bắt em phải đi viện bỏ con. Nhưng đã trên dưới 6-7 lần, tôi đưa vợ đến cổng viện thì cô ấy nằng nặc đòi quay về nhà. Có lần, sắp bước lên bàn làm thủ thuật thì cô ấy lại kiên quyết đi ra.
Trong chuyện này cũng có một phần lỗi rất lớn của tôi. Chính tôi đã nhu nhược để vợ lần lữa sinh con ra. Qua nhiều ngày mang bầu nặng nhọc, cuối cùng vợ tôi cũng sinh con tại bệnh viện khi thai mới ở tuần thứ 34. Ngay lần sinh này, dù được các bác sĩ tận tình giúp đỡ nhưng tính mạng của vợ tôi “ngàn cân treo sợi tóc” và hết sức nguy kịch. Vì thế khi con tôi chào đời, tôi phải trông cậy hết vào sự giúp đỡ chăm nom của những người thân.
Vợ tôi mất, con tôi không có mẹ, đó là lỗi tại tôi hết phải không? (Ảnh minh họa)
O viện được 10 ngày thì vợ tôi cũng vượt qua được tình trạng nguy kịch. Tôi vui sướng đón vợ về nhà mà chẳng ngờ, chỉ sau 2 ngày được nằm cạnh con trai mới sinh, được ấp con trong lòng, vợ tôi đã vội đột ngột rời xa bố con tôi.
Từ ngày vợ mất, bản thân tôi không ngậm ngùi với cảnh gà trống nuôi con do được nội ngoại giúp đỡ, hỗ trợ nhiều. Song mỗi lúc nhìn con thơ, tôi cứ thương đến thắt lòng cho người vợ bạc mệnh và cả đứa con trai đã được đánh đổi bằng tính mạng của vợ tôi. Tôi là người chồng không ra gì, là người cha không ra gì phải không mọi người. Vợ tôi mất, con tôi không có mẹ, đó là lỗi tại tôi hết phải không?
Theo Ngoisao
Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy!
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. Tuy không nói ra nhưng trong lòng tôi rất mãn nguyện. Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ thất bại trong những "ca" như thế này. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy!
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?"- có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy? Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy!
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn. Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Chắc là chẳng có mấy người.
Sau cuộc nói chuyện với vợ Tuấn, tôi bức bối quá nên nói với chị sếp: "Theo chị thì em có nên tiếp tục chiếm giữ người đàn ông đó không?". Chị sếp mở to mắt nhìn tôi: "Em vừa nói cái gì?". "Ý em là em có nên xúi Tuấn ly dị để cưới em hay không? Em đã nói chuyện với vợ anh ấy...".
Rồi tôi kể cho chị sếp nghe câu chuyện mà tôi đã giấu chị hơn 1 năm qua. Nghe xong, chị nhìn tôi lom lom: "Cô thật quá đáng. Sướng ích gì mà giật chồng người ta như vậy? Gia đình người ta đang êm ấm, cô lại muốn phá tan là sao? Chị ấy hiền lành, chớ không thì cô ăn axit rồi. Không thấy báo đăng nhan nhản hằng ngày à? Dừng lại đi".
Cứ tưởng kể ra để được chị chia sẻ cho nhẹ lòng, nào ngờ chị nói như tạt nước sôi vô mặt. Bực quá, tôi sẵng giọng: "Giật chồng chớ có phải giết người đâu mà làm dữ vậy?". Nói rồi tôi bỏ ra khỏi phòng chị sếp với tâm trạng chới với, hoang mang, không định hướng.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?"- giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi? Bất giác, tôi lặp lại những lời đã nói với chị sếp: "Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em".
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Chồng ngố trên giường Khốn khổ vì đêm tân hôn, chồng thủ thỉ: "Bây giờ làm thế nào nhỉ, em chỉ giúp anh với..." Chốn phòng the, người đàn ông thường được biết đến với vai trò "dẫn dắt" cuộc "yêu", tuy nhiên không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra theo vai trò như vậy. Đôi khi những người vợ lại phải trở thành người...