Vợ tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt vì tôi đấy!
Vợ lấy về để thương yêu, săn sóc chứ không phải để hành hạ. Làm vợ khóc thì đừng cưới vợ làm gì!
Vâng! Tôi bám váy vợ nhưng vợ tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt vì tôi đấy các ông ạ. (Ảnh minh họa)
Trước khi đưa ra quan điểm này, xin nói trước, tôi là một người đàn ông, hiện tại dù đã sống với vợ hơn 7 năm, tôi vẫn tự tin ngẩng mặt nói rằng mình đã làm đúng với quan điểm bản thân.
Là đàn ông nhưng tôi có rất ít bạn bè. Nếu có bạn, tôi chủ yếu cũng là những bà nội trợ. Mọi người đừng nghĩ tôi thuộc giới tính thứ ba, có lý do để tôi phát ngôn như thế.
Thật tình tôi viết bài này khi trong tâm trạng rất bực tức mấy tên đồng môn ngày xưa của mình. Chẳng là hơn hai mươi năm mới gặp nhau nên tôi phá lệ xin vợ đi nhậu một hôm. Lúc tôi gọi điện nỉ nôi em thì một tên đã nói: “Vợ mày chứ có phải bà la sát đâu mà mày sợ quá thế?”.
Rồi đang nhậu, vợ tôi gọi điện. Mấy ông bảo “Mày tắt điện thoại đi, sợ vợ hơn sợ cọp, có đáng mặt đàn ông không?”. Lúc mấy ông còn chén chú chén anh thì tôi xin phép về (sau khi đã trả tiền). Lại thêm một ông lớn tiếng: “Bạn bè mấy chục năm gặp lại, mày cứ bám váy vợ thế thì khi nào lớn được?”. Vâng! Tôi bám váy vợ nhưng vợ tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt vì tôi đấy các ông ạ.
Đàn ông làm vợ khóc thì chỉ là thằng đàn ông hèn. Vì sao ư? Nhiều người đàn ông cứ thấy vợ sẵn sàng ở nhà đợi cơm, sẵn sàng dọn dẹp nhà cửa là nghĩ rằng đó là nhiệm vụ của cô ấy. Các ông cứ khăng khăng gia trưởng rằng “đàn ông phải làm việc lớn”. Việc lớn của các ông là ra ngoài kiếm tiền về vứt cho vợ vài đồng theo kiểu &’bố thí’ mà cứ tưởng mình tài giỏi. Sau đó các ông tự cho mình cái quyền được giải stress bằng việc nhậu nhẹt, chơi bời quán xá. Vợ các ông lúc ấy đang nghĩ gì, đang làm gì đố các ông biết được.
Video đang HOT
Nhưng tôi – một thằng mà các ông gọi là bám váy vợ – thì tôi quá hiểu. Vợ tôi và vợ các ông cũng đều phải đi làm ngày 8 tiếng, có khi còn hơn thế. Nhưng khi về đến nhà, các cô ấy còn chẳng kịp cởi bộ váy trên người, chẳng kịp tẩy lớp trang điểm mà lao thẳng vào bếp đeo tạp dề hoặc chẳng ngại ngần bế con của các ông. Rồi mấy tiếng sau là một cuộc vật lộn với lũ trẻ, với cơm nước, với nhà cửa và với cả các ông. Tôi không đành lòng nhìn vợ tất tả khổ sở như thế. Vợ lấy về để thương yêu, săn sóc chứ không phải để hành hạ.
Rồi có ông sẽ biện hộ: “Vợ tao không đi làm, vợ tao ở nhà ăn bám tiền tao đấy? Vậy tao nhậu thì nó có quyền gì mà lớn tiếng?” Vậy xin hỏi ai chịu đau đớn sinh con, chăm sóc con cho các ông? Ai chăm sóc cha mẹ các ông? Ai hầu hạ các ông mỗi khi các ông say chẳng biết đường về? Ai khóc cạn nước mắt mỗi đêm đợi chồng về trong thấp thỏm lo âu? Đáp lại, các ông tự cho mình cái quyền được đi chơi, cái quyền làm “bá chủ thiên hạ”. Và cả cái quyền được làm vợ khóc. Các ông có biết, lấy vợ về là để làm cô ấy cười, cô ấy hạnh phúc chứ không phải làm cô ấy khóc cạn nước mắt trong đau khổ, chịu đựng.
Lấy vợ về là để làm cô ấy cười chứ không phải làm cô ấy khóc cạn nước mắt trong đau khổ, chịu đựng. (Ảnh minh họa)
Mấy ông bạn tôi còn nói rằng lâu lâu đi nhậu, về vợ cằn nhằn cứ cho thẳng vài bạt tai là câm miệng. Khóc thì cứ khóc. Sáng hôm sau tỉnh rượu tính sau. Tôi nghe phát chán, phát ngán đến mức phải lên tiếng. Các ông ôm ai ngủ mỗi đêm? Các ông mặc quần áo sạch sẽ là nhờ ai? Sau này các ông bệnh hoạn, ai gồng gánh chăm sóc? Mấy thằng bạn nhậu ấy à, nó đến liếc nhìn, hỏi vài câu, tặng cho cân đường hộp sữa rồi về. Ai sẽ ở lại cạnh bên để chăm mấy ông? Chỉ có vợ con các ông thôi. Giờ khỏe mạnh cứ chiến hữu này chiến hữu nọ đi nhé, đến lúc hoạn nạn mới biết ai thương mình nhiều nhất nhé.
Xin chốt, trên đây chỉ là vài lời của một “tên đàn ông bám váy vợ”. Nhưng vợ tôi, cô ấy luôn xinh đẹp rạng ngời, nụ cười tươi rói. Ai khen cô ấy trẻ đẹp, cô ấy đều nói: “Nhờ anh xã em ấy ạ”. Thế đấy, mấy ông bạn thân yêu, mấy tên đàn ông tự cho mình cái quyền làm vợ khóc thì nên suy nghĩ lại nhé. Làm vợ khóc thì đừng cưới vợ làm gì!
Theo Afamily
Khi lòng không còn đau và nước mắt không còn rơi bởi những điều không hạnh phúc...
Khi con người ta đã quen với sự cô đơn bởi vì tuyệt vọng và tổn thương quá sâu sắc, thì người ta không cần tình yêu thương nữa. Và khi anh quay trở về, thì em đã quen với sự cô đơn mất rồi.
Nắng mai soi nhè nhẹ bên những cánh hoa trước sân nhà, sương con vươn đâu đó, long lanh như những giọt nước mắt của hoa sau một đêm lạnh lẽo. Em tự nhìn vào gương, hỏi lòng, đêm qua em có khóc hay không? À, hình như là nhiều đêm rồi, em không còn khóc nữa... đó là em đã quên, hay là lòng em đã lạnh? Em không biết nữa.
Ngày anh đi, mùa đông còn chưa kịp tan biến, mưa thỉnh thoảng vẫn lất phất rơi, lạnh lẽo và ảm đạm. Em cứ ngỡ rằng mùa đông trong em chắc sẽ không bao giờ hết và ánh nắng mai chắc cũng lâu lắm mới về lại. Anh đi, bỏ lại em với căn nhà trống vắng... từ trong ra ngoài... có tiếng gió thổi qua, hay tiếng mưa ghé lại, em lại nhìn về phía cửa, rồi lặng im trong những hy vọng.
Anh sẽ về thôi, về với em như những ngày mình mới yêu nhau, nắm chặt tay em trong mỗi đêm giá lạnh và khẽ hôn lên trán em mỗi sáng bình minh về. Anh sẽ về, về với những kỉ niệm sâu đậm của chúng ta, về để lại quan tâm và chăm sóc em mỗi ngày... nhẹ nhàng che lên vai em chiếc áo ấm khi ban công lộng gió đêm về và khẽ ôm em từ phía sau rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm. Anh sẽ về thôi, vì những nỗi nhớ về em đang cồn cào trong tim anh, vì anh biết em đang nhớ mong và đang đợi chờ...
Nhưng ngày ngày cứ thế trôi đi, anh vẫn không về bên em như những lần cãi vã trước đó nữa. Không về bên em nói câu xin lỗi ân cần, anh không về để nhẹ nhàng bảo em hãy tha thứ cho anh lần nữa, bởi vì những mỏi mệt đã làm cho cả anh và cả em cảm thấy xa vời với hai từ hạnh phúc. Mỗi ngày xa anh, là mỗi đêm đợi chờ một tiếng bước chân quen thuộc, một dòng tin nhắn hỏi han, hay một lá thư trước cửa nhà... mà cái em nhận được, chỉ là sự im lặng đến nao lòng... như thầm chấp nhận việc chia ly.
Anh có nhớ không, ngày mới yêu nhau, những cuộc hẹn hò em vẫn đứng cuối đường đợi anh đến. Có đôi khi em đợi lâu rất lâu, hờn dỗi... nhưng sự thật là, em vẫn ở nguyên đấy, đợi anh cho những cuộc hẹn khác và anh vẫn luôn để em đợi như vậy. Anh có nhớ không, những ngày mình không gặp nhau, em đã đợi tin nhắn của anh suốt mấy tiếng đồng hồ, có khi đợi cả một đêm mà em ngây thơ tin rằng anh đang bận. Rồi sau khi em biết ra lúc ấy anh đang bên người khác, thì em vẫn đợi từ anh một dòng tin nhắn xin lỗi và giải thích.
Sau này, khi chúng ta về cùng một nhà, bữa cơm trưa, cơm tối, em vẫn ngồi đấy đợi anh mỗi ngày, đợi anh về hâm nóng mâm cơm, đợi anh về sưởi ấm căn nhà nhỏ. Rồi những đêm khuya anh vui chơi miệt mài ở những chốn náo nhiệt và mới mẻ, em vẫn sẵn gối chăn đợi anh đến rạng sáng tìm về trong men say chếch choáng. Em đã quen với sự chờ đợi vô tận, chờ đợi với nỗi hy vọng và thất vọng liên tiếp, chờ đợi với những tủi hờn xen lẫn đớn đau. Để sau tất cả, anh chắc cũng chẳng nhớ gì.
Em cũng là một người con gái trong vô số những cô gái khác trên đời này. Là một cô người yêu giống như bao cô người yêu khác trên thế giới này. Và anh, cũng như nhiều người đàn ông khác, nhẫn tâm để người con gái yêu mình đợi chờ mình trong khi mình đang đam mê vào bao thú vui mới mẻ. Anh không trân trọng những điều anh đang có, trong đó có cả em. Nên khi em bảo anh đi, anh sẽ đi mà không cần ngoảnh đầu lại để xem em đang như thế nào. Nước mắt em, rơi xuống không đếm hết bao nhiêu lần vì anh... Vì tình yêu em dành cho anh quá nhiều, nhiều đến mức mù quáng và ngu ngốc.
Nhưng anh có biết không, khi con người ta đã quen với sự cô đơn bởi vì tuyệt vọng và tổn thương quá sâu sắc, thì người ta không cần tình yêu thương nữa. Và khi anh quay trở về, thì em đã quen với sự cô đơn mất rồi. Một mình em, muốn đi chơi lúc mấy giờ cũng được, muốn ăn cơm khi nào cũng được, ngủ lúc nào cũng được... không đợi chờ ai, không trông ngóng ai.
Thật tốt biết bao! Một mình em, tha hồ ngồi cả buổi chat chít với bạn bè, tha hồ la cà khắp nơi trong thành phố, không đợi tin nhắn của ai, cũng không vội về nhà nấu cơm trưa, cơm tối. Một mình em, xinh xắn và vui tươi, có hàng trăm mối quan hệ để em chọn lựa... em hà cớ gì phải mãi nhớ về anh. Một mình em, thật vui biết bao.
Đã đến lúc anh nhận ra những gì cần trân trọng, không có gì nhiều đâu, chỉ có mỗi mình em thôi đấy - là điều duy nhất khiến anh ân hận và nuối tiếc khi đánh mất. Đã đến lúc, anh là người đợi chờ em, là người khóc vì em và sẽ là người dành tình yêu nhiều cho em. Nhưng anh có biết không, những việc nên làm thì cần phải làm đúng thời điểm, nếu đã quá muộn màng thì tất cả sẽ trở thành vô nghĩa cả thôi.
Sáng nay, nắng nhuộm vàng tất cả. Em gấp lại những tấm hình xưa cũ, cất kí ức về anh ở một nơi sâu thẳm trong tâm hồn. Em nhận ra, thanh thản sau chia tay không phải là quên đi người cũ, mà là khi lòng mình không còn hận, không còn hối tiếc vì điều gì nữa, là khi lòng không còn đau và nước mắt không còn rơi khi kể lại những điều không hạnh phúc. Là khi em xem anh như một cơn mưa rào mà tuổi thanh xuân muốn một lần được ướt đẫm. Là khi em mỉm cười với chính mình trong gương và nhận ra mình vẫn đang còn nhiều thanh xuân ở phía trước...
Thanh Tuyen Vo
26 triệu chồng giấu ở trong bọc nilon và giọt nước mắt ân hận của cô vợ nóng như lửa Thì ra anh âm thầm lập quỹ đen là vì muốn chị được nhàn hạ cho bằng bạn bè. Nước mắt chị dàn dụa khi nhìn anh và đọc những dòng chữ về kế hoạch của anh dành cho vợ. Chị tần ngần trước trước hàng thịt, phải đắn đo mãi mới dám bước vào để mua một miếng thịt. Đã lâu rồi,...