Vô tình lướt qua cuộc đời nhau!
Hãy coi như cuộc tình này giống như ta đi trên đường, bất chợt gặp nhau, đứng lại trò chuyện, rồi đi.
Ngồi ngẫm lại chuyện tình mình, em có cảm giác mọi thứ đi qua như một giấc mơ. Có lẽ ngay từ ngày anh đến đã là một sự lạc lối nên ngày hôm nay, khi anh cất bước ra đi, em không cố níu kéo anh cho kì được.
Em đồng ý đứng phía sau, lặng nhìn anh bước sang một con đường khác. Em học cách coi như em và anh chỉ gặp nhau trên đường như bao người xa lạ rồi cứ thế lướt qua nhau…
Ngay từ đầu chúng ta đã không hợp nhau, mọi người cũng không tin em và anh có thể tạo thành một cặp. Chính điều đó là động lực khiến em và anh yêu nhau nhiều hơn. Đôi khi tình yêu đó không hẳn xuất phát từ con tim mà từ sự đấu tranh của lí trí. Em và anh cứ cố gắng chứng minh để mọi người thấy, chúng ta hoàn toàn có thể yêu nhau, yêu chân thành là khác mà không cần nhìn lại xem, trái tim mình có còn thấy rung động hay không?
Phải thừa nhận rằng em và anh vốn dĩ không thuộc về nhau. Người ta nói trong tình yêu sự khác biệt vẫn có thể dung hòa song điều đó không đúng với chúng ta. Tính cách có thể khác nhau nhưng hai bên phải nghĩ cho nhau mới có thể duy trì tình yêu đó dài lâu được. Còn ở đây, giống như chỉ mình em mê mải chạy theo anh. Anh chưa từng một lần thử nghĩ cho em, thử đứng ở vị trí của em mà toan tính. Anh luôn làm những điều mà anh muốn và vì sợ mất anh mà em cứ thế sống theo những gì anh muốn.
Em chưa bao giờ trách cứ anh, ngay cả ngày hôm nay cũng vậy. Em không cảm thấy mình thiệt thòi và đau khổ khi yêu anh bởi vì trong lúc đó, em chỉ luôn thấy mình may mắn và hạnh phúc. Em thấy nhẹ nhàng khi chia tay anh như thế. Nếu như tình yêu này không thể cứu vãn được nữa, mọi việc nhất định phải diễn ra theo cách ấy thì em sẽ bình thản để đối diện. Em không muốn dày vò anh, không muốn hạ thấp mình vì một thứ tình cảm đã không còn tồn tại nữa.
Thôi thì chúng ta đừng tiếc nuối, đừng dằn vặt, làm khổ nhau thêm nữa. Tình yêu một khi đã không còn thì đành buông tay. Đâu phải chỉ em mới biết đau, em tin, anh cũng cảm thấy hụt hẫng khi chấm dứt một mối tình nhiều năm đến như vậy. Mọi người có thể sẽ ngạc nhiên rồi bàn tán nhưng hãy sống cho cuộc đời của mình anh ạ. Câu chuyện của chúng ta rồi một ngày sẽ chìm vào quên lãng. Giống như tình yêu của hai ta tới một ngày hóa hư vô.
Em chấp nhận chia tay anh mà không một lời oán thán (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lẽ ra tình yêu này phải kết thúc sớm hơn nhưng cả em và anh đều sợ “người ngoài”. Anh sợ bị gọi là kẻ phụ tình, còn em sợ sẽ chẳng có cơ hội tìm thấy hạnh phúc sau khi chia tay anh. Chúng ta tự ràng buộc nhau bởi những áp lực vô hình và mỗi ngày tự làm cho nhau mệt mỏi, đau khổ. Rõ ràng ngày hôm nay, khi chúng ta quyết định chia tay, cả anh và em đều thấy nhẹ nhàng, thanh thản hơn.
Hãy coi như cuộc tình này giống như ta đi trên đường, bất chợt gặp nhau, đứng lại trò chuyện, một vài tiếng cười, một vài câu trách cứ, có niềm vui, cũng có nỗi buồn. Sau đó hai ta lại tiếp tục bước về phía trước và không cùng một hướng. Hãy coi như chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ của định mệnh mà thôi. Mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi mà
Theo Khampha
'Cô đã quá cũ nát rồi!'
Chắc giờ này anh đang hoan hỉ bên cô dâu mới của mình? Còn tôi đang đa.u đớ.n sau ca tiểu phẫu để bỏ đi đứa con của kẻ phụ tình là anh.
Con tôi có tội gì khi không được sinh ra trên đời này, tội của nó chỉ là có người cha bội bạc như anh.
3 năm trước tôi chỉ là con bé nhà quê lên thành phố học gặp được anh, kẻ trai thành phố đào hoa con nhà giàu. Mất gần một năm anh kiên trì theo đuổi, tôi trở thành bạn gái của anh. Khi đó trong mắt tôi, anh là chàng trai tuyệt vời, có lẽ khi yêu người ta nhìn cái gì cũng đẹp cho nên tôi đã không nhận ra bộ mặt thật của anh. Có lẽ anh che giấu quá giỏi nên 3 năm sau tôi mới sáng mắt ra.
Suốt 3 năm qua, tôi cứ tưởng mình là nàng lọ lem gặp được hoàng tử trong mơ. Anh săn sóc tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, chu cấp cho tôi ăn học đàng hoàng. Sau khi yêu nhau được gần 1 năm, anh thuê nhà cho tôi ở để tiện chăm sóc tôi. Tôi đã đưa anh về giới thiệu với gia đình, bố mẹ tôi rất ưng anh. Không ưng sao được khi thấy anh rất yêu chiều tôi, công việc của anh ổn định, gia đình anh khá giả. Bố mẹ anh tuy giàu có nhưng cũng không khinh khỉnh hay ghét bỏ tôi, hai bác tỏ ra khá thân thiết mỗi khi anh đưa tôi về nhà chơi.
Từng ấy điều đã đủ làm cho con bé ngây ngô như tôi ảo mộng về một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai. Rồi tôi có thai, tôi cũng hơi lo lắng vì mình còn gần 2 năm nữa mới ra trường. Anh cũng không muốn có con lúc này, khi đó anh nói anh không ép tôi b.ỏ co.n đi, nhưng anh đưa ra những khó khăn nếu chúng tôi cưới nhau lúc đó: tôi còn đang đi học sẽ phải ngưng trệ một thời gian dài sinh con, anh vừa được đề bạt lên làm phó giám đốc, áp lực công việc rất nhiều sợ không chăm sóc mẹ con tôi được chu đáo, rồi bố mẹ tôi ở dưới quê sẽ mang tiếng con đang đi học dở chừng thì phải bỏ để lấy chồng.... Quả thực những điều anh nói là những điều tôi lo lắng, vì thế tôi đã quyết định bỏ đứ.a b.é đi.
Nhìn kĩ lại thì nó giống thiệp cưới, lòng tôi lại càng hoan hỉ hơn. Có lẽ là mẫu thiệp cưới cho đám cưới của chúng tôi và món quà tặng tôi là đám cưới mà anh đang âm thầm chuẩn bị. (ảnh minh họa)
Lúc đó anh vẫn ân cần bên cạnh tôi, và lời lẽ anh đưa ra quá thuyết phục nên tôi đã không nhận ra bộ mặt hèn hạ vô trách nhiệm của anh. Sau đó chúng tôi lại vẫn tiếp tục cuộc sống già nhân ngãi, trẻ vợ chồng. Anh vẫn đi làm phấn đấu cho sự nghiệp, tuy ít gặp tôi hơn nhưng vẫn rất chu đáo. Tôi vẫn vô tư là cô sinh viên với tình yêu đẹp, mà tôi đâu ngờ thời gian đó anh cũng qua lại với người phụ nữ khác.
Thời gian này tôi chuẩn bị ra trường, tôi quyết định sẽ có con để cho anh bất ngờ lớn. Vì bình thường anh hay nói rất thích em bé nên khi nào cưới muốn có con luôn. Giờ tôi đã sắp ra trường, chúng tôi cũng cần phải chuẩn bị cho đám cưới như mơ của mình. Ngày tôi tốt nghiệp cũng là ngày tôi biết mình có thai. Tôi hân hoan khi nghĩ rằng mình sắp được làm vợ anh, làm mẹ của của con anh.
Hôm đó tôi chuẩn bị bữa tối thật lãng mạn với những món anh thích. Tôi hồi hộp chờ anh đến, anh nói sẽ có quà mừng tôi tốt nghiệp, và tôi cũng sẽ dành cho anh món quà lớn là tờ siêu âm thai được 5 tuần tuổ.i. Tôi hình dung vẻ mặt hân hoan của anh khi biết tin mình sắp được làm bố, chắc chắn sẽ không lo lắng như lần trước nữa. Phải rồi, lần này có gì phải lo. Sự nghiệp của anh đã vững chắc, tôi cũng ra trường và cả hai gia đình đang mong chờ một đám cưới. Anh đến, trên tay là một hộp quà nhỏ cùng một phong bì đỏ. Tôi nghĩ đó chắc là thiệp chúc mừng những lời yêu thương có cánh anh dành cho tôi.
Nhìn kĩ lại thì nó giống thiệp cưới, lòng tôi lại càng hoan hỉ hơn. Có lẽ là mẫu thiệp cưới cho đám cưới của chúng tôi và món quà tặng tôi là đám cưới mà anh đang âm thầm chuẩn bị. Chắc là vậy rồi vì dạo này anh cứ kêu bận suốt, cũng ít đến gặp tôi. Tôi cười ngây ngô với suy nghĩ của mình cho đến khi anh lên tiếng: "Chúc mừng em đã tốt nghiệp, tặng em. Đây có lẽ là món quà cuối cùng anh có thể tặng em. Anh sẽ lấy vợ, hôm đó mời em đến chung vui với vợ chồng anh". Tai tôi như ù đi, có cái gì sai ở đây, hình như tôi nghe nhầm rồi "Anh đừng đùa thế em không thích, hôm nay đâu phải ngày Cá tháng tư".
Anh ta nói đúng, tôi có tư cách gì mà trả thù, đối với anh ta tôi chỉ giống loại gái bao mà thôi. Chỉ thương con tôi, đứ.a b.é bị chối bỏ khi còn chưa thành hình hài. (ảnh minh họa)
"Anh không đùa, là sự thật. Anh không còn yêu em nữa, anh sẽ lấy người con gái anh yêu. Anh và cô ấy đã đăng kí, đám cưới được chuẩn bị xong hết rồi, em không tin thì hãy xem thiệp mời đi".
Tôi không còn nghe thấy gì nữa, cũng không biết anh đi từ khi nào nữa. Bữa tối lãng mạn cùng tờ giấy khám thai trên bàn như con dao sắc nhọn đâ.m vào tim tôi. Tôi không biết mình làm cách nào lết vào được giường. Thế là hết, tất cả đều hết, tình yêu và đám cưới của tôi giờ lại thành của người khác. Sao tôi lại có ngày hôm nay? Khóc lóc chán rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau dậy, mọi chuyện tối qua hình như chỉ là giấc mơ, đúng rồi chỉ là một giấc mơ đáng sợ. Tôi gọi vội cho anh nhưng anh tắt máy. Ra phòng khách nhìn bàn ăn vẫn còn nguyên, thì ra không phải là mơ, là sự thật, anh bỏ mẹ con tôi rồi. Tôi sẽ đi tìm gặp anh, tôi phải nói với anh về cái thai, có khi anh sẽ nghĩ lại. Đến nhà anh không có ai ở nhà, đến công ty người ta nói anh họp không gặp tôi được. Tôi phải ngồi chờ ở cổng công ty anh đến tối anh mới tay trong tay đi ra cùng một cô gái khá trẻ đẹp. Nhìn thấy tôi mặt anh biến sắc, anh nói gì đó mà cô gái đi ra xe trước.
"Chúng ta đã kết thúc rồi, cô còn tới tìm tôi làm gì?"
"Em có thai rồi, vì con anh hãy nghĩ lại đi. Anh vẫn còn yêu em đúng không, anh rất thích chúng mình có con đúng không?"
"Cô lầm rồi, cô đã quá cũ nát, tôi chán ngấy cô rồi. Còn đứa con, cô bỏ nó đi, trước đây bỏ được thì bây giờ cũng bỏ được thôi."
Tôi không ngờ anh có thể thốt ra những lời tuyệt tình như vậy, người đàn ông tôi yêu và tin tưởng có thể bạc tình đến vậy. Giờ tôi sáng mắt rồi, tôi mù mắt bao năm nay yêu thương một kẻ bội bạc nhẫn tâm, đến đứa con anh còn nhẫn tâm vậy thì tôi còn hi vọng gì. Tự nhiên tôi muốn tung hê tất cả mọi thứ, tôi đau khổ thì anh ta đừng hòng nhận được hạnh phúc.
"Anh cứ lấy vợ đi, cô ta sẽ nghĩ gì khi biết anh là kẻ bội bạc nhẫn tâm đây."
"Cô dọa tôi à, nói cho cô hay, cô ấy đã biết hết mọi chuyện của chúng ta. Cô thử làm gì tổn hại danh dự tôi xem, tôi sẽ để cho bố mẹ họ hàng cô ở quê thấy bao năm qua cô sống như loại gái làm tiề.n, xem lúc đó cô báo hiếu cho bố mẹ cô bằng cách nào". Anh đi mất để lại cho tôi sự s.ỉ nhụ.c và lời đ.e dọ.a.
Anh ta nói đúng, tôi có tư cách gì mà trả thù, đối với anh ta tôi chỉ giống loại gái bao mà thôi. Chỉ thương con tôi, đứ.a b.é bị chối bỏ khi còn chưa thành hình hài. Hai lần tôi giế.t co.n, tôi nhẫn tâm khác gì kẻ sở khanh kia đâu. Cầu mong cho con tôi được đầu thai vào một gia đình tử tế, được cha mẹ thương yêu. Cầu mong ông trời có mắt, để quả báo những kẻ nhẫn tâm như anh, như tôi.
Theo VNE
Không gì khổ như lấy chồng đần Chồng tôi kém cỏi, việc nhà thì vụng về, tối ngày chỉ thích nằm gác chân xem ti vi rồi ngủ quên ngáy o o. Hơn 10 năm sống với chồng là ngần ấy năm tôi có cảm giác như sống cùng một cái bóng trong nhà. Ngoại trừ cái tính: "hiền hiền, lành lành", chồng tôi gần như không có một tiếng...