Vợ tìm bồ cho chồng để đuổi chồng ra khỏi nhà
Câu chuyện thật mà như đùa này chính là số phận trớ trêu của tôi. Người vợ hơn 20 năm mòn mỏi đợi chồng về, rồi lại muốn anh ta biến mất ngay tức khắc.
ảnh minh họa
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết lên mục Tâm sự của một tờ báo, thế mà hôm nay, tôi ngồi đây, cố đánh máy ra những thứ này, với mong muốn mình nhẹ lòng hơn. Hoàn cảnh sống hiện tại khiến tôi cảm giác mình có thể hóa điên ngay lập tức.
Hơn 20 năm trước, tôi là một cô gái có nhan sắc, thậm chí nhiều người còn bảo tôi thuộc hàng hoa khôi trong trường thời bấy giờ. Xinh đẹp, gia đình lại khá giả, nên tôi không thiếu những người săn đón. Trong đó có người con trai tên Tùng. Anh học cùng khóa với tôi, cũng đẹp trai và học rất giỏi. Không lâu sau đó, chúng tôi trở thành một cặp, nhiều lời chúc phúc nhưng cũng không ít kẻ nuối tiếc.
Mối tình đẹp thanh mai, trúc mã ấy là những chuỗi ngày lãng mạn, những bức thư tràn đầy yêu thương… Không lâu sau chúng tôi nên duyên vợ chồng.
Chung sống được vài năm, anh được cơ quan cử đi học. Lần này đi sẽ là 2 năm dài đằng đẵng. Khi nhận được quyết định, anh chần chừ không dám nói với tôi, anh ngập ngừng: “Hay là anh ở lại, em đang bầu bí, chăm con nhỏ thế này, anh lo lắm. Không có anh ở bên, em sẽ xoay sở thế nào?”.
Nhìn vào đôi mắt anh, tôi thấu hiểu được nỗi khát khao có công việc, sự nghiệp tốt hơn là suốt 5 năm trời chỉ dậm chân tại chỗ, và cơ hội này không phải ai cũng có được. Hơn nữa, chỉ 2 năm thôi mà, 2 năm sẽ trôi qua rất nhanh, tôi bận con cái tới bù đầu cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ tới. Vậy là tôi nén nỗi buồn, động viên anh: “Anh đừng lo, đã có ông bà, anh chỉ đi 2 năm thôi mà. Khi anh về, công việc tốt hơn, mẹ con em cũng sống sung sướng hơn”.
Video đang HOT
Vợ chồng tôi chia tay trong nước mắt. Sau ngày anh đi, là những chuỗi ngày tôi phải một mình chống đỡ với cuộc sống, lo toan cho đứa con nhỏ và chờ từng ngày chào đón đứa con thứ 2 sắp chào đời.
Kinh tế khó khăn, tôi bắt đầu tập tành kinh doanh. Tôi nhờ ông bà ngoại chăm hai con và bươn chải kiếm sống. Điều tôi không ngờ nhất chính là tôi của ngày nào – cô nữ sinh chỉ thích văn thơ bay bổng, nấu cơm cũng vụng về giờ đây lại là một bà mẹ chăm con khéo, kinh doanh tháo vát. Công việc ngày càng tiến triển, cuộc sống của mẹ con tôi cũng ngày càng khá hơn. Chỉ có một nỗi buồn là thiếu vắng anh.
Lại nói về chồng tôi, ở bên nước Nga xa xôi, tôi hiểu, anh cũng đang vất vả với cuộc sống riêng nơi xứ người. Anh hiền lành, chỉ biết nghiên cứu, nên thỉnh thoảng, tôi vẫn phải gửi tiền sang để anh trang trải thêm chi tiêu. Hồi đó, internet và điện thoại chưa phát triển như bây giờ, nên chúng tôi thường biên thư cho nhau. Khỏi phải nói tôi đã vui mừng thế nào khi nhận được lá thư đầu tiên của anh kể về cuộc sống xa xứ. Tôi thương anh, muốn anh vững tâm để lo hoàn thành việc học, nên viết tới hàng chục trang thư kể chuyện nhà, chuyện vợ, chuyện bố mẹ cho anh vơi bớt nỗi nhớ thương.
Hết 2 năm, anh không về mà quyết định học lên tiến sỹ. Tôi đồng ý. Mấy năm sau, anh lại về qua nhà, anh bảo tôi công ty rất tốt bên Nga nhận anh vào làm, anh muốn làm ở đây một vài năm, học hỏi chút kinh nghiệm mới về. Tôi dù nhớ chồng nhưng gần chục năm đã qua, cũng đã quá quen với cuộc sống thiếu vắng anh, nên cũng ngậm ngùi chấp nhận.
Trong lòng tôi có chút hoang mang: “Hình như anh không màng tới gia đình, vợ con của mình. Nói đi là đi, ở là ở, chẳng hề đắn đo người ở nhà hàng ngày trông ngóng?”. Tôi chỉ nghĩ trong lòng như vậy, nhưng chỉ tới năm 1993, khi tôi tình cờ gặp một người bạn của anh, cùng đợt đi học năm ấy nói, tôi mới hay biết: Sự thật anh không hề học lên tiến sỹ. Anh đã có bồ, mà không, họ chung sống công khai như vợ chồng đã nhiều năm rồi. Cô gái đó người Việt, cũng sang Nga học. Tôi choáng váng, đầu óc quay cuồng trước sự thật tàn nhẫn đó.
Tôi gọi điện sang nói mình đã biết chuyện, tuy vậy tôi tha thứ cho anh, mong anh về nước, hàn gắn gia đình, song anh từ chối và công khai thừa nhận đang sống với một người đàn bà khác. Lần sau, tôi lại gọi điện mong anh ly dị, anh cũng không đồng ý, anh vẫn muốn chúng tôi là một gia đình, dù là trên danh nghĩa. Tôi cũng đành buông xuôi, bởi dù sao, ly dị hay không thì gần chục năm qua anh cũng chẳng còn chung sống với mẹ con tôi nữa. Tôi cũng không muốn con mình không cha.
Chúng tôi gần như không liên lạc với nhau, một vài lần anh thiếu tiền trang trải cuộc sống, anh nhờ con bảo tôi gửi qua cho anh một ít. Chỉ thế thôi.
20 năm trôi qua, bất ngờ đầu năm 2014, anh thông báo về nước. Thì ra, cô bồ xinh xắn kia của anh đã quyết định hồi hương trở về với gia đình. Việc này khiến anh mất chỗ nương thân và đành trở lại quê hương.
Ngày anh về nước, tôi không có cảm xúc gì ngoài sự căm ghét, uất hận. Trên danh nghĩa, chúng tôi vẫn là vợ chồng nên anh đường hoàng vào nhà tôi ở. Chỉ đến khi già rồi, đến khi không còn gì bấu víu, anh ta mới quay về với vợ con. Tôi không nhìn nổi mặt người chồng mình, tôi và các con không ăn cơm cùng chồng. Chúng tôi ngủ riêng phòng và anh như cái bóng đi lại trong căn nhà của ba mẹ con tôi.
Đã nhiều lần, tôi nhủ lòng mình hay là tha thứ, nhưng tôi tha thứ làm sao được khi 20 năm qua anh ta đã công khai sống với người đàn bà khác trước mắt tôi tôi. Thậm chí, tôi vẫn còn nghĩ anh ta trong sạch, tôi đã thương anh ta biết bao nhiêu khi phải vất vả lo toan cho cuộc sống, khi không có vợ con bên cạnh.
Không còn cách nào khác đẩy anh ta ra khỏi nhà, tôi đành nghĩ tới mọi kế sách. Tôi chọn một phương án mình cho rằng hay nhất để khiến anh ta điềm nhiên ra đi, chỉ có thể chọn cho anh ta… một cô bồ nhí. Một người phụ nữ nào đó có nhà cửa, nhưng thiếu một người đàn ông ở bên, chắc sẽ “dung nạp” người đàn ông này.
Tôi hy vọng, nhờ một sự tình cờ có sắp đặt nào đó của tôi, anh ta sẽ sớm tìm được ý trung nhân cho riêng mình. Như một lần anh ta đã từng rời bỏ vợ con sống với người tình suốt nhiều năm qua, thì lần này, tôi tin, chẳng có lý gì anh ta không hành động như vậy.
Còn tôi, có thể người khác nghĩ tôi mưu mô, tôi ác, nhưng tôi chỉ làm những việc để tìm lại cho bản thân mình sự thanh thản sau cuộc hôn nhân chẳng mấy tốt đẹp.
Thật trớ trêu, tại sao người làm tôi đau nhất lại là người tôi đã từng yêu nhất!
Theo VNE
Cô đơn một mảnh đời
Cô Nhài xuống ở hẳn trên thuyền ở Vực Nải đã được hơn chục năm. Ngôi nhà lá cọ ở giữa làng cả năm cô mới ghé qua đôi lần. Có việc gì lắm người ta mới thấy cô đặt chân lên đất. Quanh năm cô sống ở trên thuyền, làm bạn với cá, với sen...
Người ta kể rằng hồi trẻ cô đẹp lắm, làn da trắng muốt, tóc đen chấm gót. Vẻ đẹp mộc mạc tao nhã như hoa nhài. Đẹp là vậy mà chả ma nào thèm ngó ngàng tới, chẳng phải vì cô chanh chua, ngoa ngoắt mà ngược lại cô rất nết na thùy mị. Chỉ đơn giản là nhà cô có ổ bệnh cùi và lao. Ông nội cô bị cùi rụng hết ngón tay chân, vô phúc hai chú ruột của cô cũng bị cùi. Đến bố khỏe mạnh nên may mắn lấy được vợ, nhưng ông cũng qua đời khi vừa bước qua tuổi bốn mươi vì bệnh lao. Hai năm sau khi bố cô mất, mẹ cô vì đau buồn, vì lao lực nên cũng ra đi.
Bố mẹ mất khi hơn mười tuổi, cô được các anh chị chăm bẵm. Nghèo khó nhưng anh em vẫn sát cánh hết mực yêu thương nhau. Nhưng phận đời thật trớ trêu, cả hai anh trai cô dù khỏe mạnh nhưng đã ngoài ba mươi mà chẳng ai lấy được vợ. Làng trên xóm dưới, cứ thấy anh trai cô tán tỉnh để ý đến cô gái nào là y như rằng gia đình họ cấm tiệt. Buồn chán hai anh lần lượt vào tận vùng Tây Nguyên lập nghiệp. Chị gái cô cũng vậy, con gái có thì chị đành đi kiếm lấy đứa con để trông cậy lúc về già. Trách chi ông trời vô tình, hay chăng mấy đời trước gia đình cô đã gây nên nghiệp chướng gì cho cam nên kiếp này phải trả nợ. Chị gái cô sinh khó, đứa bé đã chết ngay trong bụng mẹ khi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời. Chị gái cô hóa điên đã đâm đầu xuống Vực Nải tự vẫn vài ngày sau đó.
Bao lần anh trai giục cô vào Tây Nguyên ở cùng mà cô cứ khất lần. Cô bảo vào sao được khi mồ mả cha mẹ, chị gái và cháu còn ở ngoài này lấy ai hương khói. Từ ngày chị gái mất, cô chuyển lên thuyền ở Vực Nải sống bằng nghề chài lưới và trông cá thuê. Rất ít khi người ta thấy cô lên bờ, mà có lên cô cũng bịt kín mặt như sợ người khác nhìn thấy dung nhan của mình. Đến ngày giỗ, hay ngày tảo mộ cô cũng thường đi vào ban đêm. Đình đám thì cô thường không đến, người dân trong làng cũng không giao lưu tiếp xúc. Chỉ có người chủ Vực Nải là còn hay ra tiếp tế gạo và củi lửa cho cô.
Người ta lại đồn thổi rằng cô là một thây ma, cái thuyền nhỏ của cô cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong sương sớm. Vài kẻ trộm cá đã nhìn thấy cô mặt xanh, xõa tóc lướt trên mặt nước. Tin một đồn mười, mười đồn trăm, dần dần được thêm thắt đến ly kỳ, rùng rợn như các câu chuyện ma. Để giờ đến trẻ con khóc là người ta lại dọa: "Nín ngay không cho ra Vực Nải với bà Nhài bây giờ".
Chẳng biết các tin đồn ác ý đó có đến tai cô không, nhưng ít ai dám bén bảng ra Vực Nải nữa, có lẽ vậy cũng tốt, vì bọn trộm cá cũng không dám đến. Còn cô thì ngày càng tránh né mọi người. Cô sống riêng trong thế giới của mình, thi thoảng cô đậu thuyền lại góc chị gái đã tự vẫn ngồi nói chuyện một mình. Những đêm trăng sáng cô lại trút xiêm y vùng vẫy tắm tiên giữa bạt ngàn hoa sen. Hay những trưa hè cô xõa mái tóc dài thướt ra gội trước mũi thuyền. Cuộc sống của cô thật kỳ lạ, cô hạnh phúc với những điều người khác cho là khó hiểu, an phận với tất cả những dòng chảy cuộc đời.
Theo VNE
Phụng dưỡng bố mẹ có phải là việc của con trai? Cả xóm còn mỗi nhà này chưa làm đường bê tông nối từ đường lớn của xã vào. Hôm ba anh em gặp nhau chị cười bảo: "Anh cả bốn phần, cậu út bốn phần còn anh chị cũng có hai phần góp vào làm đỡ ông bà cái đường cho ăn tết được ngon". Vậy mà cậu em xửng cồ lên: "Làm...