Vợ thông báo có thai sau 4 năm hiếm muộn, tôi giận dữ tát cô ấy ngã dúi dụi để rồi hối hận
Cả nhà đang ngồi xem thời sự thì vợ tôi chạy từ nhà tắm ra, hí hửng khoe chiếc que thử thai 2 vạch đỏ chói.
Tôi không kiềm được sự thất vọng và tức giận nên đã đánh cô ấy.
Tôi quen Linh trong 1 lần về dự kỷ niệm thành lập trường cũ. Khi đó, Linh đang là sinh viên năm cuối, còn tôi ra trường đã được 8 năm.
Sau 1 thời gian nói chuyện qua lại thì chúng tôi yêu nhau. Linh vừa ra trường là tôi đòi cưới. Bởi bản thân cũng không còn trẻ trung nữa, ngót nghét 30 tuổi rồi. Tôi khi ấy đã có sự nghiệp ổn định. Bố mẹ tôi chỉ trông ngóng mỗi con dâu và cháu nội nữa thôi!
Khi Linh về làm dâu, mối quan hệ giữa cô ấy và mẹ tôi rất tốt. Vợ tôi là người hiền lành, tháo vát, lại biết ăn nói nên mẹ tôi rất ưng. Tuy nhiên, hơn 1 năm lấy nhau, mặc dù tình cảm vợ chồng rất tốt, chuyện chăn gối cũng rất hòa hợp, vậy mà cô ấy mãi chưa có tin vui. Mẹ tôi bắt đầu sốt ruột, ra sức tẩm bổ cho 2 đứa.
Ấy thế nhưng, thêm 1 năm nữa vẫn chưa thấy gì, bà bắt đầu chán nản. Mẹ thường xuyên cáu gắt với Linh, gây áp lực cho cô ấy. Bà cứ nghĩ chúng tôi chưa có con là do Linh. Mấy lần mẹ nói bóng gió, yêu cầu cô ấy đi khám sức khỏe. Sau cùng vì áp lực quá, Linh cũng đi khám. Kết quả cô ấy hoàn toàn bình thường. Mẹ tôi từ đó không có lý do để hoạnh họe Linh nữa. Nhưng bà cũng chẳng còn thân thiết với con dâu.
Thấy Linh khỏe mạnh bình thường, tôi mới âm thầm đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả khiến tôi rụng rời, vấn đề nằm ở tôi. Biết là do mình rồi nhưng tôi không nói với vợ và mẹ. Bởi tôi có sĩ diện. Ai lại thừa nhận mình là người vô sinh. Như thế khác nào tôi là thằng yếu sinh lý đâu!
Thế rồi những tháng ngày tiếp theo, tôi im lặng khi mẹ gây áp lực với vợ. Thi thoảng bà quá quắt quá, như tuyên bố “trả dâu về mẹ đẻ”, đòi cưới vợ khác cho con trai… thì tôi mới lên tiếng. Tôi ậm ờ rằng: “Mẹ cứ sồn sồn lên thế nhỉ. Con cái là lộc trời cho. Nay chưa có thì mai có”. Tuyệt nhiên tôi vẫn không nói lý do là nằm ở tôi.
Thế rồi hôm thứ 7 vừa qua, khi cả nhà đang ngồi xem thời sự, vợ tôi chạy từ nhà tắm ra. Cô ấy hí hửng dơ chiếc que thử thai 2 vạch đỏ chói, thông báo mình có bầu. Để cẩn thận hơn, Linh còn thử đến 3 chiếc. Kết quả đều giống nhau, vợ tôi đã có thai.
Video đang HOT
Khỏi phải nói, cả bố và mẹ tôi đều phấn khởi. Mẹ tôi mau chóng đến bàn thờ tổ tiên vái lạy để tạ ơn các cụ đã phù hộ. Bố tôi thì cười, nói rằng cuối cùng nhà này đã có sự mừng. Nhưng tôi thì không!
(Ảnh minh họa)
Tôi chẳng chút vui vẻ, ngược lại còn đau đớn và thất vọng vô cùng. Trong một phút không kiềm chế được, đã xông tới tát cô ấy ngã dúi dụi và gào lên: “Là của thằng nào? Cô khai thật cho tôi. Cô ăn nằm với thằng nào để kiếm đứa con này? Tôi không ngu mà trở thành thằng đổ vỏ nhé”.
Sự giận dữ của tôi khiến cả nhà đều sững sờ. Đặc biệt là Linh. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt bàng hoàng, sợ hãi, tay còn ôm chặt bụng. Mẹ tôi lật đật chạy lại hỏi: ” Ý của con là sao? Mẹ không hiểu”. Biết chẳng thế giấu được nữa, tôi khai thật vấn đề vợ chồng tôi khó có con trong thời gian qua là do tôi.
Nghe xong, mẹ tôi ngồi thẫn thờ xuống ghế. Bố cũng trầm ngâm, còn vợ tôi thì khóc, đưa ánh mắt đầy căm phẫn nhìn tôi. Cô ấy nói: ” Ý anh là sao? Anh biết thừa bản thân mình khó có con từ lâu rồi đúng không? Vậy mà anh cứ ngậm bồ hòn, giấu tôi, giấu cái gia đình này. Anh có biết hơn 4 năm qua tôi sống khổ sở, cay đắng thế nào vì mang danh không đẻ được con cho gia đình anh không? Anh có biết ngày ngày mẹ làm khó, mắng chửi rồi hành hạ tôi thế nào không? Tôi cứ cắn răng chịu đựng vì nghĩ lỗi ở bản thân mình. Anh ích kỷ nó vừa thôi. Anh quá quắt nó vừa thôi”.
Chưa để tôi phản ứng lại, vợ tôi lại gào lên: “Cái thai này tôi không ăn nằm với ai hết, là của anh. Tôi quá thất vọng về con người của anh rồi đấy. Ngày mai tôi sẽ dọn về nhà bố mẹ tôi, ngay và luôn”.
Linh nói xong thì bỏ lên phòng đóng rầm cửa lại rồi nằm khóc bên trong. Tôi vội vàng chạy lên cùng, mở lại kết quả của bệnh viện ra xem. Quả đúng kết luận của bệnh viện là tôi khó có con chứ không phải vô sinh. Thế là tôi trách nhầm vợ rồi…
Cả đêm tôi ra sức xin lỗi cô ấy, nhưng vợ chẳng đoái hoài. Sáng nay thì cô ấy bỏ về nhà bố mẹ đẻ rồi. Tôi gọi cho cũng không nghe. Bố mẹ mắng tôi ích kỷ, bắt tôi đi đón cô ấy về. Vợ lại mới mang thai mà tôi lại đẩy ngã cô ấy như thế. Tự nhiên tôi hối hận vô cùng!
Chồng vừa ra khỏi nhà thì có tiếng gõ cửa, nhìn chiếc lắc tay quen tôi bần thần bật khóc
Tôi ngã ngồi dưới sàn nhà, ôm mặt khóc nức nở, buồn cho thân phận mình và thương con đứt ruột.
Bỗng có một vòng tay ấm áp ôm trọn mình vào lòng khiến tôi kinh hãi.
Tôi 29 tuổi, lấy chồng được 4 năm và đã sinh được một đứa con gái đầu lòng. Chúng tôi hiện tại đang thuê nhà làm việc trên thành phố, bố mẹ đều ở quê cả.
Vào ngày cuối tuần cách đây 1 tháng, chồng tôi ra ngoài gặp bạn bè. Anh đi được một lát, tôi vừa dỗ con ngủ xong thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Để rồi phải ngạc nhiên khi phát hiện anh hàng xóm ở khu trọ của tôi đứng bên ngoài.
Tôi là phụ nữ đã có chồng nên bình thường rất ít tiếp xúc với những người đàn ông lạ, một phần cũng do chồng tôi có tính ghen tuông. Không hiểu sao anh ta đột ngột đến nhà tôi có việc gì?
Nhìn chiếc lắc tay trên tay anh hàng xóm mà tôi bật khóc không kiềm chế được. (Ảnh minh họa)
Chưa kịp cất tiếng hỏi thì anh ta bỗng lấy từ trong túi ra một chiếc lắc tay bằng vàng. Tôi giật mình kinh hãi vì chiếc lắc ấy không hề xa lạ gì cả. Nó chính là món đồ của tôi!
- Mấy hôm trước tình cờ thấy em đi bán nó... Anh đã chuộc lại, em cầm về đeo đi... Vì thấy em đeo nó mấy năm nay, gắn bó không rời, rõ ràng nó là một vật kỷ niệm quan trọng đối với em, phải bán đi chắc em buồn lắm...
Nhìn chiếc lắc tay trên tay anh hàng xóm mà tôi bật khóc không kiềm chế được. Đúng là trước khi quyết định bán đi nó thì tôi đã phải hạ quyết tâm rất lớn. Nó chính là kỷ vật mà người mẹ đã mất để lại cho tôi. Vậy nhưng trong hoàn cảnh bần cùng, con ốm sốt phải nhập viện cấp cứu, tôi chẳng còn cách nào khác là bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho con.
Hôm ấy tôi đã nhận lại chiếc lắc vàng, biết rằng điều đó là không nên vì tôi với anh ấy không thân quen hay có nợ nần gì. Nhưng tầm quan trọng của chiếc lắc khiến tôi gạt bỏ hết tất cả những ngại ngần, chỉ biết cảm ơn anh và hứa sẽ trả lại anh số tiền chuộc.
Một tháng qua, khi tôi chú ý đến anh hàng xóm hơn mới nhận ra anh ấy thường xuyên nhìn lén mình. Chúng tôi cũng trò chuyện với nhau nhiều hơn, tất nhiên là những lúc mà chồng tôi vắng mặt và chỉ trong phạm vi bạn bè. Kết hợp với lời kể của anh ấy thì có vẻ như anh ấy để ý tôi từ lâu rồi, mới biết tôi đeo chiếc lắc đó mấy năm trời gắn bó không rời.
Dù anh hàng xóm không nói lời nào nhưng tôi là phụ nữ đã từng trải, tôi hiểu anh ấy có tình cảm với mình. Anh là một người chân thật, chăm chỉ làm lụng và vẫn còn độc thân. Anh sống rất mẫu mực, không hề sa đà vào tệ nạn gì.
Còn chồng tôi, có lẽ chẳng cần nói nhiều, riêng chuyện con ốm và vợ phải bán vật kỷ niệm đi chữa bệnh cho con thì đủ biết anh ta vô trách nhiệm với gia đình thế nào. Làm được bao nhiêu anh ta nướng hết vào bài bạc, nhậu nhẹt và cả gái gú. Nếu tôi ca thán thì thậm chí anh ta còn động tay động chân đánh tôi.
Tôi tức giận mắng mấy câu, anh ta liền giơ tay tát tôi 3 cái xây xẩm mặt mày rồi lại dắt xe bỏ đi. (Ảnh minh họa)
Cũng vì nghĩ cho con, không muốn nó thiếu thốn tình cảm nên tôi mới gắng gượng chịu đựng tới bây giờ. Chứ tôi cũng đi làm, chẳng hề ăn bám chồng. Hơn nữa mẹ tôi mất rồi, bố thì đã tái hôn, tôi thật sự chẳng có nơi nào để về. Chỉ còn hai mẹ con tôi bơ vơ trong cuộc đời này. Do đó mà tôi vẫn cứ bấu víu vào một người chồng tệ bạc như vậy như một chỗ dựa về tinh thần.
Cho đến hôm qua, chồng tôi về muộn mang theo men rượu và mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ. Tôi tức giận mắng mấy câu, anh ta liền giơ tay tát tôi 3 cái xây xẩm mặt mày rồi lại dắt xe bỏ đi. Chẳng cần nghĩ cũng biết anh ta lại đến chốn ăn chơi nào đó qua đêm.
Tôi ngã ngồi dưới sàn nhà, ôm mặt khóc nức nở, buồn cho thân phận mình và thương con đứt ruột. Bỗng có một vòng tay ấm áp ôm trọn mình vào lòng khiến tôi kinh hãi. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh hàng xóm tốt bụng đã chuộc lại chiếc lắc tay cho mình, tôi không quá ngạc nhiên mà trái tim bỗng xao xuyến bồi hồi.
Đêm ấy sau khi anh hàng xóm ra về, tôi thao thức đến sáng. Tôi có nên ly hôn chồng để đến với anh hàng xóm hay không? Liệu sự ấm áp và chân thành của anh ấy có đáng tin cậy?
30 tuổi, tôi không dám yêu vì chẳng có gì trong tay 30 tuổi rồi, tôi vẫn chưa dám yêu ai vì thấy mình chẳng có gì trong tay, sợ làm người ta khổ. Ảnh minh họa Tôi là con trai út trong một gia đình có 3 người con, trên tôi là chị gái, rồi đến anh trai, họ đều đã lập gia đình và có cuộc sống riêng, nhưng cũng vất vả chứ...