Vợ sảy thai bảo là bị mẹ chồng đẩy ngã, tôi điên tiết đuổi mẹ về và nỗi ân hận khôn nguôi
Nhìn mẹ tôi đứng nơm nớp lo sợ ở bên cạnh, tôi điên tiết không chịu nổi. Không để mẹ giải thích, tôi đuổi bà về quê ngay lập tức. Mẹ tôi ra về, nước mắt chảy ròng ròng…
Nghĩ mẹ đẩy vợ mình ngã cầu thang đến mức sảy thai, tôi đuổi bà về quê để rồi… (Ảnh minh họa)
Ngày tôi lấy vợ ở thành phố, mắt mẹ tôi đỏ hoe. Bà bảo có duy nhất đứa con trai mà giờ lại ở xa, bà nhớ tôi lắm. Mẹ tôi năm nay 60 tuổi, nhưng vì cuộc sống vất vả nên trông bà cứ như 80, lưng còng xuống, da nhăn nheo, kham khổ. Tôi đi làm mỗi tháng gửi về cho bà 3 triệu đồng để chi tiêu. Nhưng từ khi tôi có vợ, vợ tôi bảo giảm số tiền xuống một nửa vì vợ chồng tôi cần tiết kiệm cho con cái sau này. Nghĩ cũng đúng nên tôi nói với mẹ, lúc đó mẹ chỉ cười rồi bảo ủng hộ vợ tôi vì thực ra bà cũng đâu tiêu gì nhiều, số tiền 3 triệu là quá nhiều.
Thế rồi vợ tôi mang bầu. Tôi mừng hơn bắt được vàng. Vợ tôi từ ngày có bầu thì bị nghén, chẳng làm được việc gì. Lúc đầu tôi cũng thuê ô sin nhưng sau một thời gian ngắn thì họ đều bỏ việc hoặc bị tôi đuổi vì tội ăn cắp vặt. Cực chẳng đã, tôi đón mẹ lên để bà tiện giúp vợ tôi mấy thứ khi tôi vắng nhà, cũng là dịp để cho mẹ con tôi sống gần nhau.
Mẹ tôi nghe tôi đề nghị như vậy thì đồng ý ngay lập tức. Bà bảo dù có ăn cơm với muối nhưng được sống gần tôi là bà cũng vui. Từ ngày có mẹ lên ở, tôi cũng vui hẳn lên, mẹ nuôi tôi từ nhỏ, chăm chút và dành hết tình yêu thương cho tôi nên tôi hứa với bản thân mình rằng sẽ chăm sóc cho mẹ chu đáo. Nhưng có vẻ như vợ tôi không hợp với bà.
Mẹ tôi là một phụ nữ quê nghèo khổ (Ảnh minh họa)
Tôi phát hiện ra điều này nhờ một lần về nhà bất chợt và thấy vợ tôi đang mắng mẹ tôi sa sả vì bỏ lẫn quần áo vào máy giặt khiến cho chiếc váy trắng của vợ tôi bị dính màu. Nhìn cách vợ tôi đứng trước mặt, chỉ tay vào mặt mẹ tôi mà mắng sa sả, tôi thấy kinh sợ. Tôi giả vợ gây tiếng động để vợ tôi biết và cô ấy dừng ngay việc mắng mẹ tôi lại. Sau lần đó, vợ tôi bảo với tôi rằng cô ấy có bầu đã rất khó chịu, tâm lý thay đổi mà mẹ tôi thì cứ làm cho cô ấy ức chế.
Tôi hiểu hết những điều đó và thông cảm với vợ. Tôi cũng nói với mẹ tôi rằng đừng để bụng chuyện đó, vợ tôi đôi khi nóng giận rồi làm những chuyện thiếu suy nghĩ và bà bảo rằng bà hiểu, bà không để tâm.
Thế mà ngày hôm sau, khi tôi đang đi làm thì vợ tôi gọi điện đến khóc inh ỏi: “Anh ơi, mẹ đẩy em ngã cầu thang, sảy thai rồi anh ơi”. Tôi nghe xong cuộc điện thoại ấy thì phi ngay vào bệnh viện. Nhìn mẹ tôi đứng nơm nớp lo sợ ở bên cạnh, tôi điên tiết không chịu nổi. Không để mẹ giải thích, tôi đuổi bà về quê ngay lập tức. Mẹ tôi ra về, nước mắt chảy ròng ròng và cứ luôn miệng giải thích: “không phải mẹ làm mà con ơi”.
Video đang HOT
Vợ tôi khóc suốt tôi cũng vậy. Đứa con đó vợ chồng tôi mãi mới có, vậy mà vì chút mâu thuẫn với vợ tôi mà mẹ tôi nỡ lòng nào làm vậy. Hôm đó, sau khi đuổi bà về, tôi có nhận được 50 cuộc gọi từ những số lạ nhưng tôi không cầm máy. Đến ngày thứ hai, lúc tôi đang chăm vợ ở bệnh viện thì bác Tư ở dưới quê chạy lên hớt hải bảo:
- Trung ơi, sao mày làm gì mà không nghe điện thoại? Về chịu tang mẹ nhanh lên cháu ơi.
Tin đó khiến tôi sững sờ. Tôi lật đật hỏi bác:
- Bác nói gì vậy ạ? Sao mẹ cháu lại chết?
- Bà ấy từ trên này về, nghe nói đang đi bộ ra bến xe thì bị cướp giật túi, ngã xuống đường rồi bị xe cán. Tội lắm cháu ơi, không còn nguyên vẹn hình hài. Người đi đường thương quá, lục tìm trong túi thấy chứng minh thư và số của mày nên gọi nhưng gọi mãi không được nên đành nhờ công an đưa về quê.
Cốc sữa tôi đang cầm định đưa cho vợ rơi xuống đất vỡ tan. Tôi choáng váng cả mặt mày. Không ngờ mẹ tôi lại chết thảm như vậy. Tôi gào khóc trong tuyệt vọng, tôi hối hận tột cùng, nếu tôi không đuổi bà về quê, hoặc chí ít tôi chở bà ra bến xe thì đâu đến nỗi.
Đám tang mẹ tôi buồn hiu hắt. Tôi ngồi trước mộ mẹ chỉ liên tục nói câu xin lỗi. Vợ tôi không về được vì đang nằm viện. Lo cho mẹ xong xuôi, tôi bắt xe lên thành phố để chăm sóc vợ. Hôm đó tôi lên vào lúc giữa trưa, cứ nghĩ vợ đang ngủ trưa nên rón rén mở cửa đi vào bỗng nghe tiếng vợ tôi thẽ thọt bên trong:
- Đêm qua con mơ bà ấy về bóp cổ con mẹ ạ. Sợ quá. Bà ấy bảo sao con lập mưu hại bà ấy, cầu thang là con tự ngã chứ bà ấy không đẩy, sao lại làm thế với bà ấy. Con thấy báo mộng đúng lắm, đúng là con giả vờ ngã để anh Trung đuổi bà ấy về quê, ai ngờ bà ấy chết luôn. Giờ con có nên thắp hương không hả mẹ?
Tôi nghe xong cuộc điện thoại của vợ với mẹ vợ mà tay chân run rẩy. Có chết tôi cũng không nghĩ rằng vợ tôi lại ác độc như thế, chỉ vì muốn đẩy mẹ tôi về quê mà đang tâm ra tay giết cả con mình. Giờ thì tôi mất mẹ, mất con, chỉ còn lại người vợ lạnh lùng vô cảm. Giá như tôi chịu nghe mẹ thanh minh thì có lẽ, bây giờ mọi thứ đã khác rồi.
Theo blogtamsu
Nỗi ân hận khôn nguôi ám ảnh tôi sau chuyến xe kinh hoàng ấy
Nhìn thấy vệt máu dính trên ga giường, tôi thấy thương em vô hạn. Tôi đã không giữ đúng lời hứa, còn dối gạt em, còn em thì vẫn thủy chung chờ đợi và chẳng nghi ngờ gì tôi cả.
Tôi và Bình yêu nhau được hơn 1 năm trước khi tôi quyết định rời quê lên thành phố tìm việc. Dù biết ích kỷ, tôi vẫn xin em hãy kiên nhẫn chờ tôi trở về đón em lên. Chúng tôi còn mua nhẫn đính ước với nhau và hẹn thề chung thủy. Em khi ấy 22 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái.
Sống ở thành phố phức tạp hơn tôi tưởng rất nhiều, thân con trai như tôi cũng thấy mình quá đỗi nhỏ bé và bất lực trước dòng đời. Bao nhiêu mộng tưởng vỡ tan tành chỉ sau nửa năm, tôi bị người ta lừa gạt, bóc lột và đối xử tệ bạc. Tôi thấy cô đơn, mệt mỏi và chẳng còn chút động lực nào để bước tiếp.
Tôi trở thành trai bao cho Dĩnh - vợ của một đại gia đã bước tới tuổi xế chiều. Dĩnh đem đến cho tôi cuộc sống như mơ, nhà đẹp, xe đẹp và những bộ cánh đắt tiền. Tôi như lột xác chỉ sau 2 tháng ở bên Dĩnh, chẳng còn cái vẻ nghèo hèn đáng thương nữa. Những cuộc ân ái đổi lại cho tôi rất nhiều tiền. Tôi chìm đắm trong những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng.
Những cuộc ân ái đổi lại cho tôi rất nhiều tiền. Tôi chìm đắm trong những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng. (ảnh minh họa)
Lần đầu về quê sau cú lột xác ấy, ai cũng không thể tin vào mắt mình khi thấy tôi. Tôi nói dối với mọi người là tôi đang làm cho một công ty nước ngoài, đãi ngộ rất tốt. Bố mẹ ôm lấy tôi tự hào.
Rồi tôi gặp Bình, em vẫn xinh đẹp và thuần khiết như thế. Bình bối rối nhìn vẻ ngoài bảnh bao, sáng bóng của tôi, không nói nên lời. Tôi tặng em bộ trang sức đắt tiền, em giật mình từ chối. Em dè dặt hỏi tôi đi làm kiếm được nhiều tiền đến vậy ư. Tôi cười gật đầu lấy làm thỏa mãn lắm. Chúng tôi ngồi bên nhau, tay nắm tay, khung cảnh vẫn vậy, Bình vẫn vậy còn tôi thì khác xưa rồi.
Cũng trong lần trở về này, Bình đã trao thân cho tôi. Nhìn thấy vệt máu dính trên ga giường, tôi thấy thương em vô hạn. Tôi đã không giữ đúng lời hứa, còn dối gạt em, còn em thì vẫn thủy chung chờ đợi và chẳng nghi ngờ gì tôi cả.
Quay lại thành phố, tôi thấy chán ghét bản thân mình. Điện thoại rung lên tin nhắn của Dĩnh, tôi thở dài, công việc vẫn là công việc. Dĩnh giới thiệu tôi cho một vài người bạn khác của cô ta, tôi càng kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Tôi dọn khỏi căn nhà Dĩnh mua cho mình và tự mua lấy một căn nhà khác ở ngoại thành. Giờ một tuần của tôi rất bận rộn, những vị khách ngày càng khó tính và đòi hỏi cao.
Mỗi lần uống say tôi lại gọi điện cho Bình chỉ được nghe thấy giọng em. Tôi nhớ em nhưng tôi sợ hãi phải đối mặt với em. Tôi muốn buông tha cho em để em tìm hạnh phúc mới nhưng lời chia tay chưa đi đến đầu môi đã bị chặn lại.
Thế rồi cái ngày định mệnh ấy cũng tới.
Hôm đó Dĩnh và bạn qua nhà đón tôi đi du lịch. Một tuần không gặp nên Dĩnh nói nhớ tôi vô cùng, tôi vừa bước ra khỏi nhà đã đẩy tôi lên mui xe hôn ghì lấy. Tôi cũng đáp lại nhiệt tình. Chúng tôi quấn lấy nhau một lúc, đến khi bạn Dĩnh không chịu nổi nữa, bấm coi inh ỏi thì mới thôi. Tôi ôm eo Dĩnh vui vẻ chuẩn bị bước vào xe thì khựng lại khi ở bên đường là gương mặt tái nhợt của Bình đang nhìn mình.
Em đứng trong làn gió lạnh, mái tóc xổ tung, nhìn trân trân về phía tôi không chớp mắt. Tim tôi như ngừng đập, Dĩnh choàng tay ôm lấy cổ tôi kéo vào xe. Chiếc xe rời bánh, tôi ngoái ra sau nhìn, Bình vẫn đứng đó, ánh mắt đau đớn vô hạn dõi theo. Cả chuyến xe tôi như người mất hồn, để mặc Dĩnh muốn làm gì thì làm. Ánh mắt của Bình ám ảnh tôi, cả gương mặt tái nhợt của em cũng khiến tim tôi đau nhói.
Sau 3 ngày ở khu nghỉ dưỡng, tôi trở về nhà, việc đầu tiên là gọi điện ngay cho Bình. Đầu dây bên kia không ai trả lời, tôi vội lái xe đi thẳng về quê ngay trong đêm.
Người có tội là tôi, vì sao em lại phải gánh chịu? Ánh mắt đau đớn ngày đó của em lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi khóc nức nở, tôi nợ em quá nhiều. (ảnh minh họa)
Bố mẹ đón tôi bằng tin sét đánh, Bình gặp tai nạn, giờ đang nằm viện. Tôi lao như điên vào viện tìm em. Anh trai Bình vừa thấy tôi đã toan đánh nhưng mẹ em ngăn lại.
- Tôi biết hết mọi chuyện rồi, cậu đừng đến đây gặp nó nữa! - Bà lạnh lùng nói với tôi.
- Cháu xin bác, bác để cháu nói chuyện với Bình một lúc thôi!
- Cậu hại đời con gái tôi chưa đủ hay sao? Cậu có biết vì cậu mà nó gặp tai nạn, mất con và giờ thì không còn khả năng làm mẹ nữa không? - Bà òa khóc, vung tay đánh mạnh vào người tôi.
Tôi chết điếng, ngã gục xuống, chuyện gì đang xảy ra thế này? Người có tội là tôi, vì sao em lại phải gánh chịu? Ánh mắt đau đớn ngày đó của em lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi khóc nức nở, tôi nợ em quá nhiều.
Bất chấp sự cầu xin của tôi, nhà Bình vẫn kiên quyết không cho tôi gặp em. Em xuất viện là được đưa vào miền Nam ngay, một cơ hội tôi cũng không có. Nỗi ân hận khôn nguôi ám ảnh và giày vò tôi hàng ngày. Tôi cứ như một cái bóng lủi thủi trong nhà mình không muốn đi đâu. Giờ tôi phải làm sao để chuộc lại tội lỗi to lớn này?
Theo Motthegioi
Mẹ chồng âm mưu đẩy con dâu ngã cầu thang sảy thai để 49 ngày sau phải làm giỗ con trai Nhìn thấy con dâu ngấp nghé đứng bên bậc cầu thang, bà mẹ chồng độc ác đã giả vờ vấp ngã để đẩy con dâu xuống hòng làm sảy thai, để rồi bà ta phải hối hận suốt đời vì khi mất đi điều quý giá nhất trong cuộc đời mình mãi mãi. Giây phút tỉnh dậy, Loan gào khóc tìm chồng (ảnh...