Vợ ra nước ngoài, chồng già yêu cô lao công
Vợ tôi là tiến sĩ, còn Vân bây giờ chỉ là một cô quét rác. Nhưng không hiểu sao, tôi cứ ước ao được sống những năm tháng tuổi già bên người phụ nữ ấy.
Thật khó để chia sẻ chuyện riêng này bởi chính tôi là người có lỗi. Thế nhưng, tôi vẫn phải kể ra để những ai đang hoặc sắp ở vào hoàn cảnh giống tôi có thể rút ra bài học cho bản thân…
Tôi năm nay 58 tuổi, cái tuổi không còn trẻ, nhưng cũng chưa phải quá già. Vợ tôi 56 tuổi, mới về hưu năm ngoái. Chúng tôi đã cùng sống với nhau hơn 20 năm, trải qua nhiều cay đắng ngọt bùi. Tuy không phải là rất hợp nhau, nhưng cuộc sống nói chung là suôn sẻ. Tôi công tác trong quân đội, vợ tôi là tiến sĩ hóa học công tác trong ngành dược. Cuộc sống kinh tế khá đầy đủ.
Chúng tôi chỉ có một đứa con gái. Vợ chồng tôi rất yêu nó, đặc biệt là vợ tôi. Chẳng phải đến tận bây giờ, mà ngay từ khi bắt đầu sinh con sau mấy năm chữa chạy, vợ tôi hầu như không còn để ý gì đến chồng mà chỉ chăm chắm vào đứa con. Tôi lắm lúc cũng chạnh lòng, nhưng nghĩ mình không thể ghen với đứa con độc nhất, nên cũng chẳng trách cứ gì vợ.
Đến khi con gái đi du học, tôi bắt đầu hy vọng là vợ sẽ quay lại quan tâm đến tôi. Nhưng không, bà ấy bắt đầu mở cửa hàng thuốc để bán, hôm nào cũng đi từ sáng đến tối muộn mới về. Sau giờ làm việc, tôi thường xuyên phải vào bếp nấu cơm chờ vợ.
Thế rồi, con gái tôi yêu và lấy chồng rồi ở luôn lại bên Tiệp Khắc. Kể từ lúc đó, vợ tôi cứ như người mất hồn. Bà ấy khắc khoải thương con, thẫn thẫn thờ thờ. Đến lúc nó sinh em bé, ngay lập tức, bà ấy bay sang rồi ở lì bên đó để chăm cháu. Tôi ở nhà, ngày đi làm, tối về vò võ một mình, tự nấu tự ăn, thấy thật là cô đơn.
Chồng ngoại tình thật ra cũng là do vợ (ảnh minh họa)
Rồi một buổi tối, khi tôi đang ngồi buồn với bát mì úp thì có tiếng gõ cửa. Hoá ra là một cô lao công đi thu tiền rác. Lúc tôi quay vào lấy tiền để nộp thì trời bỗng đổ mưa to. Tôi mời cô vào nhà uống nước đợi cơn mưa ngớt. Trong lúc chuyện trò, nhìn bát mì úp đã trương trên bàn, cô ấy liền đứng lên nấu cho tôi bát mì khác. Có lẽ trong đời, chưa bao giờ tôi được ăn một bát mì ngon đến như thế.
Hôm sau cô ấy trở lại. Cô kể cho tôi nghe chuyện buồn của mình. Ngày trước, cô ấy cũng là giáo viên, nhưng cách đây gần chục năm, do bất ngờ bị một khối u ở thanh quản phải mổ nên không thể tiếp tục làm nghề. Chồng cô là vụ phó ở một Bộ nọ. Anh ta bồ bịch lăng nhăng rồi về hắt hủi vợ. Họ chia tay nhau đã 6 năm. Toà cho anh ta nuôi con vì cô không có công ăn việc làm. Cô vẫn ở vậy và gần đây xin được vào làm ở công ty vệ sinh môi trường. Cô ấy mới hơn 40 tuổi.
Video đang HOT
Kể từ sau hôm đó, cứ chiều chiều là Vân (tên cô ấy) lại đi chợ rồi về nấu cơm ăn cùng với tôi. Chúng tôi chia sẻ với nhau nhiều chuyện và tôi cảm thấy mình rất hợp với cô ấy. Cuộc sống của tôi như được hồi sinh. Tôi chưa bao giờ cười nhiều đến thế. Ở cơ quan tôi, ai cũng bảo tôi trông như trẻ ra, nhưng họ không biết lý do.
Quan hệ giữa tôi với Vân ngày càng thêm sâu sắc. Cô ấy bắt đầu ngủ lại nhà tôi. Vì Vân phải đi làm ca nên cô ấy dậy rất sớm, chuẩn bị sẵn đồ ăn cho tôi rồi mới đi. Hàng xóm không ai biết gì về chuyện đó.
Thỉnh thoảng vợ tôi có gọi điện về hỏi thăm qua loa, tôi cũng nói là mọi chuyện ở nhà vẫn bình thường nhưng không còn giục cô ấy về như trước nữa. Tôi thậm chí còn ước rằng, giá như vợ tôi ở luôn bên đó thì tốt quá.
Nhưng rồi cũng đến ngày vợ tôi về nước vì cháu bé đã đi nhà trẻ. Tôi đón vợ ở sân bay mà lòng thấy vô cùng nặng nề. Mặc dù vợ tôi bây giờ cũng chăm chỉ nấu ăn, quan tâm tới chồng hơn trước kia đôi chút, nhưng tôi không còn muốn điều đó nữa. Tôi nhớ Vân đến quay quắt, thèm nghe giọng nói trầm trầm và cái điệu cười mỉm rất duyên của cô ấy. Tôi cũng nghĩ đến cảnh Vân vò võ một mình và chắc cô ấy cũng rất nhớ tôi.
Rồi con gái tôi sẽ lại sinh đứa con thứ hai, thậm chí thứ ba. Chẳng lẽ tôi cứ phải đợi đến lúc ấy để “đoàn tụ” với người tình như cảnh Ngưu lang Chức Nữ? Còn vợ tôi, bà ấy cũng là người tốt, chẳng qua quá yêu con nên mới thành ra nông nỗi ấy. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn lén gặp nhau. Vân khóc. Cô ấy bảo đã cô đơn quen rồi, nhưng thương tôi.
Vợ tôi là tiến sĩ, còn Vân bây giờ chỉ là một cô quét rác. Nhưng không hiểu sao, tôi cứ ước ao được sống những năm tháng tuổi già bên người phụ nữ ấy. Giá như vợ tôi dù có thương con thì cũng đừng bỏ quên tôi suốt bao nhiêu năm như thế. Giá như Vân không xuất hiện…
Tôi biết phải làm gì bây giờ?
Theo Eva
Những con hạc giấy và điều ước
Tôi không khỏi buâng khuâng mỗi lần nghe câu hát "Tình đẹp muôn thuở là tình trong trắng tuổi học trò...."
Ai trên đời chẳng có cho mình một mối tình đầu, dù là ngọt ngào hay cay đắng, tôi cũng thế cũng yêu như bao người cũng có một mối tình đầu thơ mộng thời áo trắng.
Ngày ấy tôi chỉ là một cậu học sinh lớp 11 đầy vẻ ngây thơ và vẫn còn đôi chút trẻ con, và rồi em đã xuất hiện - một cô nữ sinh, xinh xắn đã làm thay đổi trong tôi nhiều thứ, chững chạc hơn, suy tư hơn, biết suy nghĩ nhiều hơn về tương lai, biết quan tâm và chia sẻ và điều quan trọng hơn là biết làm sao để yêu em trong từng cảm giác.
Em như một thiên thần nhỏ dẫn lối tôi vào ước mơ, em giúp tôi tiến bộ nhiều trong học tập, em làm thay đổi tính ham chơi hơn ham học của tôi,câu nói của em giống như một kịch bản mà tuần nào tôi cũng được nghe "Tuần này anh không đạt vài điểm tốt thì thứ bảy đừng hòng rủ em đi chơi hay em với anh cùng cố gắng nhe phải đậu tốt nghiệp rồi đại học nữa..."
Thế đấy, tình yêu đầu ngọt ngào và nên thơ với những giờ học nhóm tôi thường dùng viết vẽ lên mặt em những cọng râu mèo để rồi nhìn thấy vẻ giận dỗi đến dễ thương hoặc những lúc tôi trễ hẹn, để em ngồi một mình trong quán kem để rồi bị em phạt chép bài giúp em cả tuần lễ hay những lúc tôi lén hôn em, làm đôi má kia ửng đỏ vì ngượng ngùng....và như thế thời gian trôi nhanh, kì thi tốt nghiệp cũng qua với biết bao nhiêu cố gắng, để rồi hai đứa cùng mừng rỡ bước vào giảng đường đại học nhưng thật chớ trêu, hai đứa phải học ở hai ngôi trường cách nhau hàng trăm cây số.
Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì trong tim hai đứa luôn có nhau,bởi vì tôi tin vào tình yêu của tôi, cũng như tin vào lời tình em đã hứa sẽ suốt kiếp trọn đời yêu chỉ mình tôi.
Cứ đến mỗi lần sinh nhật em là tôi tự tay xếp lấy những con hạc giấy để tặng em, mỗi lần như thế em rất vui và chạy đến ôm chầm lấy tôi, em nói rằng em rất hạnh phúc rồi em nhìn lên những vì sao và ước hai đứa được mãi mãi bên nhau. Nhưng ở đời có ai học được chữ ngờ, tôi cũng thế cứ ngu ngơ yêu đương, mộng mị một ngày cùng em bước vào thánh đường, trao nhau vòng nhẫn cưới, để rồi khi là chàng sinh viên năm ba mơ ước ấy càng cháy bỏng hơn.
Sắp đến ngày sinh nhật của em, từng đêm thâu tôi lại lặng lẽ ngồi xếp những con hạc giấy để tặng em vì tôi đã từng hứa nếu một ngày nào đó em nhận được con hạc giấy thứ 1000 thì cũng là lúc tôi ngỏ lời cầu hôn với em niềm rạo rực trong lòng đang tràn đầy, thì vào một chiều thu nắng nhạt, tôi sững sờ khi nhận được lá thư em nói chia tay, đọc những dòng chữ tím ngắt mà tim tôi như ai khứa từng nhát đau đến nghèn nghẹn không thở được:
"Anh à những tháng ngày qua được ở bên anh được anh yêu thương là những ngày mà em cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời nhưng giờ đây em chợt nhận ra một điều,có lẽ em sẽ không thể mang đến cho anh hạnh phúc,có lẽ tình cảm mà em dành cho anh lâu nay chỉ là ngộ nhận và rất nhều cái có lẽ khác mà em cảm thấy mình không hợp với anh,em biết là anh sẽ rất buồn nhưng em cũng đành phải cắn môi để nói rằng chúng ta chia tay đi anh và đừng hỏi em tại sao và cũng đừng liên lạc với em nữa......".
Tôi đã cố gắng để đứng vững, những ngày sau đó dù tôi có gọi hay nhắn tin thì em vẫn không trả lời, những suy nghĩ cứ chồng chéo làm cho tôi muốn điên lên, tôi muốn chạy đến để hỏi em tại sao lại như thế? nhưng đang phải đối mặt với kì thi nên đành gấp lại những trăn trở vào tim.
Những con hạc giấy còn xanh màu tình yêu, những điều ước còn đang ươm mầm thế mà em lại nói những lời phũ phàng như thế. Sau kì thi tôi mang theo những con hạc giấy với hy vọng lại được cùng em như xưa, với hy vọng những lời trong thư chỉ là những ý nghĩ nhất thời hay chỉ vì một điều gì đó..!
Một buổi tối chủ nhật tôi đứng dưới kí túc xá để chờ em 1 giờ, 2 giờ rồi 3 giờ đồng hồ trôi qua nhưng chẳng thấy em xuống gió bắt đầu nổi lên có thể trời sẽ mưa, tôi không thể ngờ rằng tình yêu của tôi giống như trong phim, tôi đang làm gì đây khi những ánh mắt mọi người đâu đó nhìn tôi trầm trồ bàn tán..., tôi đang làm những gì có thể, để níu kéo một tình yêu, dù kết quả có thế nào đi nữa thì cũng không phải hối tiếc, tôi khẽ cười trong vô vọng, đã mấy lần chú bảo vệ đến nói với tôi cháu thật là si tình, trời sắp mưa rồi cháu về đi có lẽ người con gái cháu chờ sẽ không đến đâu, tôi chỉ cười.. và cứ tin rằng ở trên tầng 3 kí túc xá cô ấy sẽ thấy được tấm lòng của tôi.
Một giờ nữa lại trôi qua, em đang làm gì đây? có thật sự dứt tình như thế không? tôi lấy điện thoại ra và gọi cho em từng hồi chuông ngân vang như đang xé tan lòng tôi, lần này thì em đã bắt máy, tôi nói cho em hết tất cả những gì mà tôi nghĩ những mong muốn những cố gắng cho một tình yêu và cả những con hạc giấy nhưng rồi được gì khi em một lần nữa đặt dấu chấm hết cho một tình yêu đầu nhiều ước vọng.
Em đã quyết định chia tay, quyết định rời xa tôi bằng những câu nói vô tình đến đau lòng, phải chăng vì em không còn yêu tôi nữa? phải chăng...? tôi không thể hiểu!.Tôi muốn bật khóc, nhưng đã cố để nén lại bởi gì tôi biết rằng những giọt nước mắt của tôi không đủ chảy thành những dòng sông để tình yêu và những kỉ niệm ngọt ngào cùng em quay ngược về nguồn.
Tôi lặng lẽ bước từng bước ra về trong niềm thất vọng, cầm những con hạc giấy trên tay tôi đã tung nó lên trời và giờ chỉ cầu một điều ước" chúc em hạnh phúc" dù biết rằng khó có ai cao thượng để thứ tha khi người ta phụ phàng nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ nhấn chìm em vào kỉ niệm nơi còn là ký ức của trái tim.
Vậy là hơn một năm trôi qua, tôi phải sống với vết thương lòng không mấy gì là dễ chịu, rồi bỗng dưng có một hôm người bạn thân của em đã đến gặp và cho tôi biết, ngày đó sau một ca phẫu thuật do tai nạn giao thông, bác sĩ đã nói rằng em vĩnh viễn sẽ không thể mang thai, thế là em đã chọn cách lặng lẽ rời xa tôi để nhường hạnh phúc cho một người khác, em không muốn tôi sẽ phải buồn nhiều hơn trong cuộc sống sau này. Cầm sấp hồ sơ bệnh án tôi như muốn thét lên!
Tại sao ông trời lại trêu đùa chúng tôi như thế? Vậy mà tôi nào biết nào hay, có lẽ nỗi đau mà những tháng ngày qua em phải chịu còn lớn gấp trăm ngàn lần tôi. Em khờ thế! em biết không? Và giờ đây tôi sẽ lại bắt đầu như những ngày trước, những ngày đầu biết rung cảm trước nụ cười màu hồng, tôi sẽ lại chờ em sau những buổi tan trường trao cho em từng cánh thư hồng, sẽ làm mọi thứ để có em một lần nữa dù cho em có thế nào đi chăng nữa...
Tại sao tôi không thể cho em cuộc đời và sinh mạng chứ? khi em đã dành cho tôi cả một vùng trời tươi đẹp. Những con hạc giấy giờ đây sẽ sống lại để mang những điều tốt đẹp nhất cho em và cho cả tình yêu mới của chúng tôi. Chờ anh nhé cô gái ngốc!!!
Theo Eva
Anh đã quên lời thề cũ... Lại một mùa Giáng sinh nữa trôi qua mà không có anh bên cạnh. Anh đã xa em thật sao em không muốn tin điều đó là sự thật nhưng sự thật không cho phép em được nghĩ khác. Nhìn thấy người người tay trong tay em cũng khao khát được như họ nhưng giờ chỉ mình em đón Giáng Sinh một mình...