Vợ ơi hãy quên anh và lấy chồng khác đi!
Ngày chồng một mực đòi ly hôn, tôi căm hận anh bao nhiêu thì lúc này khi hiểu ra nỗi khổ của anh, tôi càng thương anh, trách mình đã quá vô tâm.
Ngày chồng một mực đòi ly hôn, tôi căm hận anh bao nhiêu thì lúc này khi hiểu ra nỗi khổ của anh, tôi càng thương anh, trách mình đã quá vô tâm.Tôi và Hưng từng trải qua những năm tháng yêu nhau đầy kỷ niệm khi còn là sinh viên. Hai năm sau ngày ra trường, khi công việc đã ổn định, chúng tôi quyết định làm đám cưới trong sự ủng hộ của gia đình, bạn bè. Tất cả đều mừng cho mối tình đẹp đơm hoa kết trái.
Tất cả đều mừng cho mối tình đẹp đơm hoa kết trái.
Cuộc sống gia đình tôi luôn ngập tràn hạnh phúc. Niềm vui càng nhân lên nhiều lần khi tôi sinh hạ hạ cậu con trai kháu khỉnh, đáng yêu. Tôi ngây ngất trong niềm hạnh phúc được làm vợ ngoan của anh, làm mẹ hiền của con. Thế rồi, một ngày, trở về từ cơ quan, Hưng bất ngờ chìa lá đơn ly hôn và yêu cầu tôi ký.
Sốc nặng, tôi vò nát tờ giấy rồi ném đi vì nghĩ anh đang đùa giỡn. Đáp lại, chồng tuyên bố đã hết yêu tôi và đang dành tình cảm cho người phụ nữ khác. Trời đất như quay cuồng, đi không vững, tôi suýt ngất vì choáng váng.
Nói rồi anh thu xếp đồ đạc cá nhân và nhanh chóng rời khỏi nhà. Mặc tôi níu giữ, khóc than, Hưng vẫn một mực bước đi không chút hối hận. Trước khi ra khỏi cửa, anh còn nói hãy quên anh, quên người đàn ông phụ bạc này đi và tìm cho mình hạnh phúc mới.
Tôi như hóa điên bởi cú sốc quá lớn, quá bất ngờ. Tôi không thể ngờ người đàn ông chân thành, tốt tính và rất yêu tôi khi xưa lại thay đổi chóng vánh đến vậy. Trong thâm tâm tôi vẫn không tin chồng mình có người phụ nữ khác. Thế nhưng tuần sau, khi đến nhà bố mẹ chồng thuyết phục Hưng nghĩ lại, anh vẫn một mực khẳng định đã không còn chút tình cảm nào với tôi và muốn chấm dứt để ở bên tình mới.
Video đang HOT
Anh chấp nhận ra đi tay trắng miễn là tôi đồng ý giải phóng cho anh. Trước thái độ lạnh lùng, dứt khoát đó tôi cũng chẳng níu kéo thêm. Bàng hoàng, sửng sốt xen lẫn cảm giác cay đắng bị phụ bạc khiến tôi chẳng thể khóc mà nuốt vào trong.
Đau khổ suốt nhiều tháng liền, tôi quyết định mang con vào nam sinh sống. Ở thành phố mới, tôi dần tìm lại được niềm vui nhờ công việc và con trai.
Thế rồi tôi gặp Cường, người đàn ông cũng từng trải qua cuộc sống hôn nhân thất bại. Chúng tôi tìm thấy ở nhau sự đồng cảm rồi đến với nhau ít tháng sau đó. Tôi được bù đắp rất nhiều từ cuộc hôn nhân mới. Anh đem đến cho tôi sự tin tưởng, cảm giác được che trở. Giờ đây tôi đã có với anh một bé trai.
Bỗng, một ngày tôi nhận được điện thoại của mẹ ruột thông báo, Hưng, chồng cũ của tôi đã mất. Bà nói rằng mọi chuyện không như tôi nghĩ, rằng tôi đã hiểu lầm anh, trách oan chỗng cũ của mình.
Một mình tức tốc trở về nhà bố mẹ Hưng ngay trong đêm, đến nơi tôi chỉ kịp thắp cho anh nén nhang tiễn biệt trước khi tang lễ được cử hành.
Bố mẹ anh kể rằng Hưng bị bệnh thận nặng suốt 2 năm qua. Ngày phát hiện bệnh, biết không còn sống được bao lâu, anh đã giấu kín mọi người rồi chủ động tìm mọi cách ly hôn vợ vì không muốn trở thành gánh nặng cho tôi và con.
Sau khi ly dị, Hưng vẫn đi làm bình thường. Hàng tuần, 3 lần đều đặn, một mình anh âm thầm vào viện chạy thận chẳng nói với ai. Hơn một năm sau, khi bệnh tình nặng thêm cộng với việc số tiền dự trữ đã cạn, Hưng quyết định ngừng chữa trị và mất sau đó vài tháng. Anh nén đau một mình suốt thời gian đó.
Khi còn sống, Hưng vẫn thường ghé qua nhà bố mẹ tôi ở cùng khu phố. Anh coi họ như bố mẹ ruột. Khi nghe tin Hưng qua đời, hai người đều không cầm được nước mắt, tiếc thương anh.
Nghe xong, tôi hết sức sửng sốt. Thì ra vì yêu tôi, không muốn tôi khổ, anh đã chọn cách nhận bất hạnh về mình. Vậy mà suốt 2 năm qua, tôi đã nghĩ xấu về anh, trách oan anh. Tôi tự trách mình quá vô tâm, ích kỷ.
Sự hy sinh mà chồng cũ giành cho tôi quá lớn lao, quá cảm động. Tôi đã nợ anh quá nhiều, nợ anh cả đời này!
Theo GĐO
Nịnh chồng bằng "chuyện ấy" mà vẫn không hết giận
Tôi đã nghĩ rất nhiều xem phải làm gì cho cuộc sống gia đình của mình nhưng rồi càng nghĩ càng rơi vào vòng luẩn quẩn: chả nhẽ chỉ vì vậy mà bỏ chồng?Nhưng không bỏ thì mình có thể chịu đựng đến bao giờ?
ảnh minh họa
Tôi và chồng cùng là viên chức nhà nước, kết hôn đã tám năm, có một con gái bảy tuổi, hoàn cảnh kinh tế tạm ổn.
Thời sinh viên, tôi rất hay đọc báo hạnh phúc gia đình và nhiều trang báo điện tử về gia đình. Tôi luôn nghĩ mọi khúc mắc trong gia đình giữa vợ và chồng đều có thể giải quyết được khi hai vợ chồng cùng chia sẻ, rút kinh nghiệm hoặc khi người vợ biết điều và nhún nhường...
Nhưng thực tế không như vậy, tám năm nay tôi đã thấy rằng suy nghĩ đó của mình là sai và không biết phải sửa như thế nào, mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Chồng tôi là người hiền lành, khéo léo, không rượu chè, cờ bạc, bồ bịch thậm chí thẻ ATM anh cũng đưa tôi giữ cùng password. Mọi chi tiêu trong nhà anh để tôi toàn quyền quyết định. Vậy tôi còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Từ khi lấy chồng đến giờ có lẽ chỉ anh có quyền được giận tôi. Không cần biết lỗi do ai, cuối cùng anh vẫn là người giận. Có bất kì chuyện gì anh cũng không nói mà mặt nặng mày nhẹ với tôi. Thời gian nặng nề đó phụ thuộc vào cục tức trong lòng chồng tôi. Ít thì là 6, 7 ngày, còn nhiều thì hàng tháng... cho đến khi nào cục tức của anh nó vơi bớt mới thôi.
Nhà chỉ có ba người, không khí như thế thì nặng nề lắm, thôi thì "mình là vợ, mình nhịn đi cho nhà cửa êm ấm, mình làm lành". Nhưng cũng không được: tôi đã sử dụng mọi biện pháp để làm lành mà các chuyên gia đã chỉ ra nhưng đều vô hiệu: nói chuyện, tỉ tê tâm sự, dùng con cái, nước mắt và sex... anh đều giả câm, giả điếc mặc dù anh vẫn ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với tôi. Thậm chí có những lần tôi thấy anh giận nhưng không biết mình mắc lỗi gì, tự kiểm điểm bản thân mà không nghĩ ra, hỏi anh không nói... cho đến khi tự anh hết giận, vợ chồng mặn nồng hỏi anh cũng không nói.
Tôi thật sự chán nản, bản thân là người hay nói, hay cười, chỉ muốn vợ chồng giận nhau chốc lát, cùng rút kinh nghiệm rồi thôi nhưng chồng tôi không thế: nếu anh sai, tôi giận thì anh lại quay ra giận tôi lâu hơn, cuối cùng tôi vẫn bị giận. Thậm chí bây giờ, sau tám năm tôi còn phải kiểm soát cả tình cảm của mình, tôi chỉ được phép tươi tỉnh, không giận hờn... nhưng tôi là người cơ mà.
Ngoài ra anh không bao giờ giúp tôi việc nhà, đối với anh đi làm kiếm tiền về đưa cho vợ là hết trách nhiệm thì phải. Ngày anh đi làm, chiều về đi tập thể dục thể thao cho đến 10, 11 giờ tối mới về. Con cái, nhà cửa, cơm nước, quần áo... tất cả là việc của tôi. Thậm chí bát anh cũng chẳng rửa, tôi đã cố gắng trao đổi với anh nhưng vô dụng, tôi đầu hàng.
Ngày hôm qua tôi có hỏi anh giận cái gì mà giận tám ngày rồi? (Giận từ hôm mùng một tết âm lịch) anh bảo không thoải mái trong lòng thì giận. Tôi có hỏi anh không thoải mái gì nhưng anh giả vờ điếc luôn, không trả lời, tôi đã khóc và bảo: "Anh từng nói bố, mẹ, anh chị em của anh ai mà sai thì anh nói luôn. Anh cũng bảo là nhân viên, đồng nghiệp của anh mà sai thì anh cũng bảo thẳng. Vậy em là cái gì? Em không phải anh em, không phải đồng nghiệp, thì là cái gì mà anh không thèm nói?" Nhưng anh vẫn giả vờ điếc.
Tôi thua rồi. Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo VNE
Không bao giờ yêu gái tỉnh lẻ Không ít cô gái tỉnh lẻ mới tập tễnh lên thành phố dù chỉ hơn một năm nhưng cứ mở miệng ra 'quê chết đi được', 'mặc đồ này trông quê mùa lắm'... ảnh minh họa Tôi, một chàng trai 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế một trường đại học danh giá nhất cả nước. Tôi, là con trai...