Vợ ơi, em gầy quá
Đàn bà các em lạ thật, cứ ngồi tụ tập cùng nhau là bắt đầu kêu than béo ú, lại tìm cách giảm cân.
Hôm sau, anh thay đổi chiến lược bằng việc đưa vợ đi ra nhà hàng để vợ tiếc tiền là phải ăn. Anh không muốn vợ gầy như vậy. (Ảnh minh họa)
Vợ à, có thể so với em, thân hình bây giờ vẫn còn quá mập phải không? Đàn bà các em lạ thật, cứ ngồi tụ tập cùng nhau là bắt đầu kêu than béo ú, lại tìm cách giảm cân. Cô nào cô nấy đều kêu mình béo trong khi với người khác, thân hình ấy quả là quá chuẩn. Có lẽ, các bà vợ đang vạch ra chiến lược &’giữ chồng’ bằng thân hình nóng bỏng phải không?
Vợ anh cao 1m6, nặng có 48kg thế mà ngày nào về nhà anh cũng nghe vợ kêu &’chồng ơi vợ béo quá, chán lắm rồi, em phải đi tập thể dục thôi, ăn ít hơn thôi chứ không thế này thì chết. Dạo này em mặc quần áo chật lắm rồi, anh không thấy vợ anh xấu hơn bao nhiêu à?’.
Nghe cái điệp khúc béo của vợ, anh cảm thấy chán lắm rồi. Chẳng phải anh chán vợ, chỉ là anh chán cái câu chuyện béo ú của vợ. Anh nói với vợ bao nhiêu lần rồi, ngồi với mấy chị em đó thì ngày nào mà chẳng nghĩ mình béo. Mấy chị ấy chỉ thích thân hình cò hương, thích người cao nhẳng ra, thích người mình thật mỏng, mỏng dính để diện mấy bộ quần áo bó sát thân, nhìn cao ráo mảnh khảnh mới thích. Người như vậy chẳng khác gì người mẫu. Mà anh nói thật, vợ anh không phải người mẫu đâu.
Ngày về ra mắt gia đình anh, bố mẹ anh còn khen em xinh xắn, trắng trẻo, mập mạp. Mẹ anh thích người con gái như thế nên khen em hết lời. (ảnh minh họa)
Ngày trước khi chúng mình mới cưới, em mập mập, phốp pháp, nhìn trắng trẻo, nõn nà. Ít ra, ôm em còn thấy êm êm. Bây giờ ôm em, người em toàn xương là xương. Nói không ngoa chứ có lúc ôm em như đang sờ vào đống xương, chẳng thấy thịt đâu cả. Thế mà vợ anh suốt ngày kêu mình béo quá. Anh thật sự cảm thấy phiền lòng về chuyện đó.
Video đang HOT
Ngày về ra mắt gia đình anh, bố mẹ anh còn khen em xinh xắn, trắng trẻo, mập mạp. Mẹ anh thích người con gái như thế nên khen em hết lời. Sau khi sinh xong, em cũng béo thật nhưng mà sau đó, cho con bú, em giảm được vài cân và đạt tiêu chuẩn. Anh thấy vợ anh lúc đó đẹp tuyệt vời, cao ráo, trắng trẻo, nhìn có sức sống. Thế mà chẳng hiểu, vợ nghe ở đâu, sau khi đi làm lại, vợ tích cực tập thể dục, tập tới mức người gầy tong teo.
Ngày nào vợ cũng không ngủ trưa để đi tập cho mình gầy, tập tới kiệt sức. Và tập xong thì thường nhịn ăn, thậm chí là không thể làm được việc vì mệt. Nhìn vợ mới có mấy tháng mà gầy tong teo. Nghe chị em, vợ nhịn ăn, nhịn uống, không dám ăn đồ ngọt, không dám ăn vặt rồi chẳng dám ăn nhiều cơm. Tối về vợ chỉ ăn tí rau, uống tí canh cho no rồi lại thôi. Vợ không dám ăn tinh bột vì sợ béo, thức ăn cũng không dám ăn, ăn vào thì sợ tăng cân.
Có hôm ngày kỉ niệm, anh muốn gây bất ngờ với vợ bằng việc mua đồ ăn ngon về nấu cho vợ, thế mà khi bày cơm ra, vợ không gắp một gắp, anh cảm thấy buồn vô cùng. Anh bảo vợ ăn đi, không thì phụ tấm lòng của anh thế mà vợ cứ bảo &’em béo lắm rồi, anh đừng đầu độc em’, nghe vậy, anh chán hẳn luôn.
Hôm sau, anh thay đổi chiến lược bằng việc đưa vợ đi ra nhà hàng để vợ tiếc tiền là phải ăn. Anh không muốn vợ gầy như vậy. Thế mà, ra nhà hàng, gọi mất tiền mà vợ cũng không ăn, bảo gói về, hôm sau chồng ăn cho đỡ tốn tiền mua thức ăn. Thế thì còn gì là lãng mạn, còn gì là tình cảm vợ chồng hả em? Có lẽ, cũng chính vì chuyện này mà tình cảm vợ chồng mình rạn nứt.
Nhiều lần như vậy, anh bực mình. Anh chán vợ vô cùng. Anh đã nói với vợ bao nhiêu lần rồi, vợ gầy lắm, gầy đến mức anh cảm thấy vợ xấu đi nhiều, người tong teo, nhìn phát chán. Ngày trước vợ đầy đặn bao nhiêu, đẹp bao nhiêu, anh ngưỡng mộ nhan sắc của vợ bao nhiêu thì bây giờ, anh thấy vợ anh xấu bấy nhiêu. Sao vợ cứ thích tự làm xấu mình?
Ai bảo vợ như thế này là đẹp? Vợ đẹp cho chồng ngắm hay cho thiên hạ ngắm? Nếu chỉ làm đẹp để giữ chồng, vì sợ mất chồng thì anh nói thật, vợ anh bây giờ quá xấu, hãy béo lên, hãy ăn nhiều vào, vợ béo mới đẹp. Anh thích vợ của anh ngày xưa, thích bộ dạng ấy, thích khuôn mặt ấy, thân hình ấy, vợ đừng cố gắng giảm cân nữa, anh chẳng thích tí nào.
Từ hôm nay, anh kiên quyết với vợ thế này, anh sẽ mua thức ăn về tẩm bổ cho vợ, gà tần, trứng vịt, nếu vợ không ăn, anh sẽ không nói chuyện với vợ. Nhất định vợ phải ăn để làm hài lòng anh, còn không thì anh sẽ giận vợ lắm đấy! Anh nói với vợ rồi, vợ của anh bây giờ quá xấu, anh chán lắm.
Anh đã nói bao nhiêu lần, vợ gầy tong teo, anh không yêu, anh chán. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ cũng kêu ca suốt, hàng xóm láng giềng cũng kêu suốt, họ lại thắc mắc là anh không biết chăm vợ, để vợ anh gầy đi như thế. Người ta sẽ dị nghị những chuyện không ra làm sao cả, vợ có hiểu không?
Gái béo thì đã làm sao, vợ có béo thì cũng đã làm sao? Anh có chê vợ anh béo bao giờ đâu, anh có bao giờ chê vợ anh xấu đâu mà vợ anh cứ phải tự ti như vậy? Phụ nữ các em lạ thật, tại sao mình đã quá gầy lại còn cứ sợ mình béo. Các em đâu phải người mẫu, diễn viên mà cần giảm cân tới mức đó? Anh đã nói bao nhiêu lần, vợ gầy tong teo, anh không yêu, anh chán. Thế nên, nếu vì anh, thì mong vợ hãy hiểu, phải tăng cân, phải béo lên, phải ăn uống đầy đủ vào mới có sức, mới có thể chăm sóc con cái tốt hơn. Suốt ngày chán ăn, ốm đau, mệt mỏi, không thiết làm việc thì còn gì gọi là sức khỏe nữa. Đừng tự hủy hoại bản thân mình, vợ nhé! Anh yêu vợ của anh ngày trước, yêu người vợ béo của anh chứ không phải cô vợ gầy tong teo như lúc này. Vợ nhớ đấy! Đừng cố giảm cân nữa, anh chán vợ lắm rồi!
Theo Eva
Đàn ông có sợ phụ nữ 'nhiều chữ'?
28 tuổi, tốt nghiệp 2 trường đại học và có một bằng thạc sĩ, Hoa cũng đang làm phó phòng của một trung tâm nghiên cứu khoa học. Tuy nhiên, đến giờ cô vẫn chưa có một "mảnh tình vắt vai"...
Ảnh minh họa
Bây giờ Hoa đã có nhiều thứ. Bằng cấp vài tấm, công ăn việc làm khá ổn. Nhưng nỗi buồn lớn nhất của cô hiện nay là gia đình liên tục nhắc nhở chuyện chồng con. Cô thường nói với những người bạn, người thân trong gia đình rằng: "Lấy chồng làm gì cho khổ, một mình làm, một mình ăn cho sướng!"
Nói vậy nhưng trong bụng Hoa cũng khát khao có một mái ấm gia đình. Song hình như điều ấy đối với cô trở nên xa vời.
Đầu năm ngoái, sau nhiều đắn đo, cân nhắc Hoa dũng cảm đến đăng ký tham gia một câu lạc bộ kết bạn. Trong phiếu khai yêu cầu, Hoa đề nghị câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho cô những bạn trai tuổi khoảng ba mươi, có công ăn việc làm ổn định, có nhà cửa đàng hoàng, lịch sự, ga lăng, có học vị thạc sĩ trở lên. Đặc biệt Hoa không muốn làm dâu, nghĩa là cô chỉ muốn yêu và lấy những anh nào sống độc thân, hoặc nếu có thì bố mẹ ở xa.
Một tuần sau câu lạc bộ giới thiệu cho Hoa một người con trai có gần đủ các tiêu chuẩn như cô mong muốn, nhưng cô chê anh ta vì lần đầu tiên hẹn gặp, anh ta không đi giày mà lại đi xăng-đan, trông quê quê.
Lần thứ hai, Hoa từ chối gặp một anh là tiến sĩ ở một Viện nghiên cứu, có căn hộ chung cư, thu nhập tàm tạm, nhưng mỗi tội nói ngọng. Buổi gặp đầu tiên Hoa đã cười phá lên khi anh ấy hỏi: "Đợt nũ nụt vừa rồi, nhà em có bị sao không?".
Mấy lần sau, câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho Hoa những người Hà Nội gốc, kinh tế khá giả, tác phong lịch sự, dáng cao ráo, mặt mũi sáng sủa, nhưng cô chê họ là dân buôn bán, không cùng đẳng cấp với cô.
Nhiều lần giới thiệu bạn trai cho Hoa không thành công, người của câu lạc bộ trở nên ngao ngán mỗi khi thấy Hoa đến. Có lần họ đã nói khéo rằng: "Chỗ các chị chỉ có những đối tượng chán lắm, không phù hợp với em. Hay là em cứ nghỉ một thời gian, khi nào có anh kha khá, bọn chị sẽ nhắn cho em!".
Hoa không muốn nghỉ, mà xin hạ tiêu chuẩn xuống, không yêu cầu bằng cấp, miễn là trông tàm tạm là được. Nhưng rồi một năm sau cô cũng chưa chọn được anh nào.
Một lần cô làm một người đàn ông bẽ mặt vì đang ngồi bên nhau, cô buột miệng hỏi: "Anh có hay đọc sách không?". Lần thì cô làm cho một người đàn ông khác giận tím mặt, chỉ vì khi nói chuyện với anh, cô luôn luôn đệm vài từ tiếng Anh. Có lần một người đàn ông đã bỏ cô ở một quán ăn, chỉ vì cô cứ tranh trả tiền ăn với anh ta, đôi bên giằng co khiến khách trong quán tưởng hai người cãi nhau. Cô thản nhiên nói với chủ quán rằng: "Đừng lấy tiền của anh ấy, để tôi trả. Còn anh, không cần phải sĩ diện đâu!".
Hiện tại, Hoa vẫn là người lẻ bóng. Cô không nản chí, thỉnh thoảng đến câu lạc bộ để xem có đối tượng mới không. Khi rỗi rãi, cô ngồi trò chuyện với các cán bộ câu lạc bộ, lôi hết chuyện gặp anh này đến anh khác ra kể. Cô liên tục kết luận: "Đàn ông nó thấy chị nhiều chữ, nó sợ, nó chạy".
Là một người gần hai chục năm làm cái nghề "Alô, tôi xin nghe", đã gặp hàng ngàn lượt khách hàng tư vấn về tâm lý, tôi dám khẳng định rằng cái sự "lắm chữ" phải nâng cao con người lên, khiến cho người ấy trở thành người khéo léo, hấp dẫn, tế nhị, mang lại cảm giác dễ chịu cho người khác khi nói chuyện với mình... mới đáng kính trọng. Còn những người tự nhận mình là lắm chữ, nhưng gặp ai người ta cũng bỏ chạy, cần phải xem lại bản thân mình. Thật ra, đàn ông không sợ phụ nữ lắm chữ, họ chỉ sợ những người "ngộ chữ" mà thôi.
Theo VNE
Cưới chồng vẫn không quên người yêu cũ Tôi không biết mình có nên tiếp tục để trong lòng những tình cảm của tuổi trẻ nữa không. Cuộc sống của tôi đang rất yên ổn và được mọi người ước ao, bởi họ nghĩ gia đình tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi biết đó chỉ là cái vỏ mà ai cũng nhìn thấy mà thôi. Tôi biết mình đang làm gì...