Vợ ơi đừng gọi nữa, anh đang ở trên giường chiều SẾP
Em còn nhớ như in cái đêm hôm ấy chồng say lướt khướt, toàn mùi rượu nồng nặc về nhà, nằm vật xuống giường và ngáy như sấm. Em phải vật vã mãi mới tháo được giày tất, quần dài ra để giặt.
Lúc vò quần cho chồng, em lôi ra được một tờ hóa đơn thanh toán tận hơn 50 triệu một đêm trong quán bar. Chồng em thường xuyên đi tiếp khách nên có hóa đơn trong túi là chuyện bình thường. Nhưng hóa đơn kiểu này thì em chưa bao giờ thấy. Em đã chụp lại và không nói với anh.
Hai năm yêu nhau và ba năm chung sống, chồng luôn làm em tin tưởng anh là người nghiêm túc, tử tế, có trách nhiệm. Thế nên em cũng không nghi ngờ anh bất cứ điều gì cả.
Trong một lần ngồi tán chuyện với con bạn hồi cấp ba, nó than thở.
- Hôm trước đi bar có 1 đêm mà mất tận 30 triệu.
Em giật thót cả mình.
- Eo, đi vào chơi cái gì trong đấy mà đắt thế mày?
- Mày chưa đi lần nào sao?
Em hỏi khéo chuyện thì nó bảo vào bar cũng có người chơi bời, người đứng đắn, uống rượu, nghe nhạc, nhảy nhót xả stress… Còn nhiều người vào đó gạ gẫm tình một đêm là chuyện bình thường.
- Nói chung mày muốn biết thực hư thế nào thì chỉ có đến tận nơi mà xem.
- Thế hôm nào mày cho tao đi xem với.
Nhưng chờ mãi em vẫn chưa có cơ hội. Cho đến hôm nay chồng em nói đi tiếp khách, em chờ tới 10 giờ vẫn chưa thấy về nên gọi điện hỏi. Anh ấy nói rất nhỏ.
- Đang ăn cơm với khách, lúc nào xong việc anh về ngay.
Video đang HOT
Chỉ mấy giây thôi nhưng em nghe thấy tiếng nhạc inh ỏi. Em mở định vị lên tìm xem điện thoại chồng đang ở đâu, thì thấy hiển thị đúng địa của quán bar đó.
Em vội gọi điện cho bạn, nhờ dẫn em vào bar tìm chồng. Thế là 2 đứa bắt taxi đi ngay.
Ảnh minh họa
Đến nơi trông nó ăn mặc rất mát mẻ, em thấy ngượng ngượng vì mình chỉ mặc độc chiếc váy ngủ. Nó đưa cho em cái áo khoác bảo buộc ngang eo cho ngầu.
Bạn em là khách quen ở đây nên không mấy khó khăn để vào được bên trong. Nó dẫn đi một vòng thì gặp ngay chồng em đang đứng ở bàn cùng mấy người nữa. Ông nào cũng có một em trẻ đẹp, ăn mặc mát mẻ kè kè bên cạnh.
Chồng em ôm cứng lấy một cô gái. Trong ánh đèn màu loang loáng, em chỉ thấy khuôn mặt trát bự phấn son của cô ả. Hai người thì thầm rất tình tứ, liên tiếp hôn nhau rất ngọt.
Máu nóng dồn lên, em định chạy vào nhưng con bạn giữ lại, bảo em bình tĩnh, đánh ghen trong này chẳng hay ho gì, cũng không giải quyết được việc. Người nào nghiêm túc đứng đắn thì sẽ dừng ở màn này, người nào mà háo sắc thì thế nào cũng dắt nhau đi riêng, lúc đó bắt đôi gian phu ấy chưa muộn.
Nghe con bạn nói, em cũng cố bình tĩnh theo dõi, xem cuối cùng anh về nhà hay đi tiếp. Đứng ở bàn phía sau, nghe tiếng nhạc xập xình mà tim em cũng rung lên theo. Em lấy điện thoại gọi cho chồng, anh vẫn không buông cô gái kia ra, cầm điện thoại lên xem rồi tắt máy.
Lúc sau em nhận được tin:
“Anh đang bận nhé, tí về nói chuyện sau”.
Em gọi tiếp đến cả chục cuộc. Một lúc anh mới nhắn lại.
“Đừng gọi nữa, sếp mắng anh”.
Em tức ói máu, mấy ông bạn anh còn đang mải mê, sờ soạng, ôm hôn bồ bịch, lấy đâu ra người nào mắng anh. Bao lâu nay, anh đi tiếp khách thế nào em đâu có biết, tưởng chỉ ăn uống rồi về. Ai ngờ còn có những thứ tiêu khiển kinh khủng này.
Chứng kiến cảnh chồng ôm ấp, hôn hít cô gái khác, có vẻ hai người quen biết nhau đã lâu nên chẳng ngại ngùng gì khiến tim em tan nát. Cuối cùng đám người đó cũng gọi thanh toán, rồi nhanh chóng tách ra đi cùng “bạn gái”.
Em với bạn cũng thanh toán rồi ra trước bắt taxi đuổi theo xe của chồng em. Đi được một đoạn, họ xuống xe, mỗi người ôm eo một cô vào khách sạn.
Bạn nhìn em với ánh mắt đầy thương hại.
- Có vào bắt tại trận dằn mặt không mày?
Em khóc òa, ôm lấy nó.
- Tao mệt mỏi lắm rồi, không còn sức nữa đâu.
- Nhưng mày không bắt tận tay thì làm sao mà trị được chồng?
- Không, tao quyết định rồi, về thôi!
Về đến nhà, em chỉ biết vùi đầu vào chăn khóc nức nở, ngực nghẹn thắt lại. Nhìn đồng hồ đã 1 giờ đêm mà chồng chưa về. Em vừa viết đơn ly hôn vừa cố gắng không tưởng tượng đến việc anh và cô gái kia đang làm gì trong khách sạn.
Chưa bao giờ em mất niềm tin vào chồng như thế này. Đúng là đêm nào anh cũng về, cũng ngủ cạnh em. Nhưng trước khoảng thời gian đó anh làm gì thì em không hề biết, cứ tin vào những gì anh nói.
Nước mắt em chảy nhòe hết chữ. Một lúc sau chồng em cũng về, dáng vẻ mệt mỏi, bơ phờ. Thấy em còn thức nên anh cũng hơi ngạc nhiên.
- Mẹ “heo nái” chưa ngủ mà còn ngồi đây, hôm nay thức muộn thế?
- Vâng, anh cho con “heo nái” này xin một chữ ký rồi mới đi ngủ được.
Theo WTT
Vợ tôi đòi làm "bá chủ" trên giường
Không biết từ bao giờ, vợ tôi cho mình cái đặc quyền là nếu vợ không muốn thì có quyền từ chối, nếu vợ muốn thì chồng phải đáp ứng.
Đó là khởi đầu cho những chuỗi ngày mà vợ làm "bá chủ" trên giường - Ảnh minh họa
Ngay từ khi mới cưới, tôi đã thấy cô ấy mắc bệnh "đỏng đảnh" trong "chuyện ấy". Tôi nhớ rất rõ cái đêm mà người đời gọi là "tân hôn" ấy. Khi háo hức chốt cửa, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cơ thể tân nương, nàng bảo tôi quay mặt đi "nhìn gì mà nhìn", sau đó thay đồ là lên giường... đi ngủ. "Ôi, cưới với chả xin, mệt chết đi được". Nàng than một câu rồi nằm im như khúc gỗ, một lúc sau thấy thở đều đều. Nàng đã ngủ.
Tôi loay hoay bên cạnh nàng, những muốn "đánh động" nhưng lần nào động vào người cũng bị nàng hất ra: "Để yên cho em ngủ, đừng có hâm". Cuối cùng tôi cũng đành bấm bụng ngủ đến gần sáng thì bị nàng lôi cổ dậy, mắt nhắm mắt mở. "Dậy, vợ chồng mình... tân hôn thôi". Tôi cố nài: "Anh mệt quá, anh ngủ thêm tí nữa rồi mình tân hôn". "Vớ vẩn, gần sáng rồi đấy, dậy mau". Thế là "đêm tân hôn" diễn ra trong sự ngái ngủ và uể oải của tôi và sự khí thế của vợ.
Đó là khởi đầu cho những chuỗi ngày mà vợ làm "bá chủ" trên giường. Mỗi lần muốn yêu là dù tôi có mệt mỏi, say rượu, không có tâm trạng hay đôi khi... ốm dở cũng phải "chiều" vợ cho bằng được, nếu không là vợ mang bộ mặt nặng trịch rồi bắt đầu bóng gió xa xôi rằng đã chán vợ, có bồ.. đủ thứ. Ừ thì mệt đến mấy cũng cố làm một "nháy" cho xong, coi như trả bài.
Ấy thế nhưng lúc vợ không muốn thì có năn nỉ thế nào cũng chỉ nhận được một câu: "hâm à, đang mệt". Sự cộc cằn của vợ khiến tôi ngán ngẩm, nhưng đổi lại vợ lại sống tình cảm, biết chăm chút cho chồng con, biết vun vén cho gia đình... thế nên dù vẫn bị "dội nước lạnh", tôi vẫn yêu vợ.
Nhưng sự chờ đợi, chiều chuộng cũng có thời kỳ của nó. Khi có tuổi, tôi bắt đầu thấy uể oải thật sự. Nhiều lúc cố "trả bài" cũng không xong vì không có hứng, cho nên nhiều lần thất bại khiến vợ càng bực bội. Đã bực thì cô ấy "treo niêu" luôn cả tháng. Mà lúc mình có ham muốn thì vẫn bị vợ trừng phạt nên chẳng có cơ hội "sửa sai".
Chuyện ấy dần đi vào trục trặc, giống như trả đũa nhau vậy. Tôi cũng tỏ ra "cóc cần" nếu vợ không đáp ứng. Vợ thì ra sức kéo dài lệnh "giới nghiêm" nếu tôi phạm lỗi chưa đi chợ đã hết tiền.
Thiết nghĩ, vợ tôi nên biết trong chuyện ấy cần phải có sự hợp tác, có đi có lại, chứ không thể "độc quyền" như thế được. Tuổi càng cao, nhu cầu sinh lý càng ít đi, vậy mà còn chẳng "tạo điều kiện" cho nhau hoàn thành nhiệm vụ thì trước sau gì cũng đi "nguội lửa".
Theo GĐVN
Chồng nuôi 'mèo' bên ngoài còn thản nhiên mắng vợ là 'đồ ăn bám' Từ ngày kết hôn đến giờ, anh chưa bao giờ đưa cho chị giữ đồng lương nào. Mỗi tháng chỉ đưa chị khoảng 4 triệu đồng để trang trải việc ăn uống, sắm sửa đồ dùng trong nhà, rồi tiền học phí cho con. Tim chị như thắt lại khi thấy cảnh tượng kinh hoàng đó - Ảnh minh họa: Internet Sống với...