Vợ ơi! Anh “đói”! Anh biết lỗi rồi
Các bác ạ, em chưa bao giờ phải xuống nước với ai. Thế mà với cô vợ của em, em phải xin lỗi rối rít. Em thường xuyên bị bỏ đói ở bếp và… ở cả trên giường.
Nói chung là em đang rất uất ức. Em chỉ góp ý thôi mà cô ấy cũng giận dỗi, càu nhàu mãi. Bọn em mới lấy nhau được 3 năm, nhưng cuộc sống gia đình có vẻ rất căng thẳng và em chẳng biết tìm cách gỡ thế nào. Năm nay em 32 tuổi, vợ em 28 tuổi. Từ thuở yêu nhau em đã được nghe giang hồ ở quê đồn đại về cái tính bướng bỉnh, lì lợm của cô ấy, nhưng em thật không ngờ sự thật còn kinh khủng hơn thế. Vợ chồng em thường xuyên chiến tranh lạnh chỉ vì cái tính bướng bỉnh này.
Khốn khổ với vợ bướng bỉnh, cãi chồng nhem nhẻm
Có hôm em đi làm về, đã mệt mỏi thì chớ lại thấy túi xách, khẩu trang, quần áo của cô ấy vương vãi khắp nơi. Thứ thì ở ghế, thứ dưới sàn, thứ thì trên giường nom luộm thuộm đến phát hoảng. Em mới bảo nói thế này: – Nhà mình nhỏ, em nên cất các thứ ấy gọn lại chút. (em nói rất nhỏ nhẹ) (Cô ấy quát lên) – Đàn ông suốt ngày soi mói vậy. Tôi vừa đi làm về đâm đầu vào chợ búa, cơm nước, con cái. Anh rảnh thì dọn đi, ở đó mà kêu ca. – Anh biết em mệt, nhưng những thứ này thay ra em để gọn lại có sao đâu. – Không dọn cứ để đó. Đồ của tôi, tôi sẽ tự làm. Từ mai, cơm ai người ấy ăn, quần áo tự giặt… Rồi chúng em đấu khẩu với nhau thêm vài câu nữa và người phát ngôn cuối cùng vẫn là cô ấy. Chuyện chỉ có thế thôi, đến bữa ăn cô ấy không thèm nói với em câu nào. Em hỏi làm lành cô ấy cũng không thèm “bắt nhời”. Rồi đến đêm, em vừa vắt tay ôm ngang người cô ấy thì được “ăn” ngay một cái đạp như trời giáng. Em thở dài ôm hận quay đi.
Video đang HOT
Chuyện chưa dừng ở đó, những ngày tiếp theo, cô ấy không nấu cơm cho em ăn. Quần áo thì cô ấy chỉ giặt cho 2 mẹ con, bỏ riêng quần áo của em ra. Tối đến cô ấy lấy cả một cái chăn ngăn đôi giường. Em mà gác chân qua cái chăn ấy, kiểu gì cũng “ăn đòn”. Lần đầu, em tưởng chỉ 1, 2 ngày là cô ấy bớt giận, ai dè đến một tuần sau vẫn vậy. Thế là em phải xin lỗi làm lành! Lần nào tôi cũng phải xuống nước xin lỗi cô ấy… Lại một lần khác, chúng em chỉ va chạm với nhau về quan điểm dạy con thôi. Thế mà cô ấy đùng đùng tháo cái nhẫn cưới ném trả lại em và tuyên bố ly hôn. Em nói với cô ấy là, chuyện dạy con cái thì chỉ cần bàn bạc thống nhất là được, sao căng thẳng đến mức ly hôn. Cô ấy lại bướng bỉnh khiêu khích, nói: “Tôi thích thế. Anh không chịu được thì ra tòa, thế thôi”. Lần này, em điên tiết quá không thèm đấu khẩu thêm, xách chiếc xe máy đi uống bia với mấy thằng bạn. Về đến nhà đã thấy cô ấy ngăn đôi giường, quần áo chưa giặt cũng được chia đôi. Em thấy mình không sai, thế là em quyết tâm xem độ lì của cô ấy đến đâu.
Cả tuần đó em cũng không thèm làm lành, em ăn cơm trước khi về nhà, quần áo em mang ra cửa hiệu. Nhưng còn cái “khoản kia” thì em không biết nên làm thế nào. Nhưng nghĩ vẫn ức, nên em cố…nhịn. Ai dè, cô ấy chẳng có biểu hiện gì biết lỗi cả. Quả thực, em không cố được thêm nữa nên đành xuống nước. Tối ấy, sau khi ăn cơm bụi xong, em thất thểu về nhà. Thấy vợ tắm xong, mùi thơm từ cô ấy tỏa ra khiến em thật khó chịu. Em lại phải gạt hết các sĩ diện của mình sang một bên và nhắn cho cô ấy cái tin: “Vợ ơi! Anh “đói”! Anh chừa rồi, anh biết lỗi rồi…”. Thế là cô ấy mới tha cho em… Thỉnh thoảng đôi lần cô ấy còn xách vali và mang con về bên ngoại ở riết luôn. Em cứ phải cắn răng sang nịnh nọt cô ấy mới về nhà. Nói chung một tháng đôi, ba lần em phải chịu cảnh này các bác ạ. Em đang rất hoang mang, không biết có cách nào trị cái tính bướng bỉnh, luôn cho mình đúng và là nhất của cô ấy không. Chứ thường xuyên “đói” thế này em stress mất. Em viết những dòng tâm sự này muốn xin lời khuyên của các cao thủ ạ.
Theo Blogtamsu
Niềm vui chia đôi, nhưng nỗi buồn em sẽ giữ cho riêng em, anh nhé...
Có bao giờ anh rơi vào cảnh cố dặn lòng phải quên một người. Để rồi một ngày, khi điều đó chớm thành hiện thực... Thì điện thoại của anh lại nhận được một tin nhắn - một tin nhắn xóa tan bao nỗ lực và cố gắng trong suốt một thời gian dài, như em chưa?
Em và anh có phải sinh ra là để dành cho nhau không? Thời gian có cho ta biết được rằng mình vẫn yêu nhau không? Khoảng thời gian ta xa nhau, dằn vặt biết bao đau khổ. Em nắm bàn tay khác, anh tìm tới hạnh phúc mới. Lúc đó cả hai làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch và ngớ ngẫn. Những điều trong quá khứ đã hứa sẽ không làm, nhưng em vẫn không hiểu sao mình lại mất kiểm soát với chính bản thân như vậy. Anh cũng thế phải không? Vẫn là thức giấc vào 7h sáng và đặt chân lên sân cỏ vào mỗi buổi chiều phải không? Còn em, ngày cười đêm khóc...mọi thứ cứ vây quanh hằng ngày. Em bám víu vào chúng để được quên đi vết thương lòng, bám víu để tồn tại qua ngày, Bấy giờ anh là tất cả, và em không mạnh mẽ để giữ lấy anh... Em buông tay nhưng lòng có bao giờ thật sự muốn như vậy đâu...
Nỗi đau, tổn thương và nổi nhớ anh mang đến mỗi ngày cứ dày vò em. Em chỉ là một cô bé Bạch Dương. Thấy em mạnh mẽ, em cười, nhưng trong lòng đau lắm anh ạ!
Em cứ ngỡ mất anh thật rồi, nên đã vội buông tay để anh theo một người xa lạ. Và em cũng thế, em bước theo một mảnh tình vội. Em ở bên họ hạnh phúc lắm anh biết không? Em nghĩ rằng tình yêu của chúng ta đã nhạt phai đi khi cả hai đều có hạnh phúc mới. Nhưng rồi vào một ngày hè, anh quay lại anh đưa tay với lấy tình cảm em. Anh ơi, em cứ nghĩ em sẽ quên được anh. Em không đi tìm anh, không liên lạc với anh, em cũng chẳng muốn nghe những gì về anh. Cho đến một ngày, em bắt gặp được ánh mắt đấy. Nỗi nhớ và những thương tổn đang ngủ yên bỗng thức giấc bởi một ánh nhìn ấm áp ấy và một dòng tin nhắn níu kéo tình yêu quay về.
Có bao giờ anh rơi vào cảnh cố dặn lòng phải quên một người. Để rồi một ngày, khi điều đó chớm thành hiện thực... Thì điện thoại của anh lại nhận được một tin nhắn - một tin nhắn xóa tan bao nỗ lực và cố gắng trong suốt một thời gian dài, như em chưa?
Ngày trước, khi anh quay lưng và buông tay em. Mỗii ngày em tự hỏi rằng "anh đang ở đâu, có thật sự hạnh phúc không? Em ở đây đợi anh, khóc vì anh, liệu có một giây phút nào anh nghĩ đến không?" Bao nhiêu câu hỏi và vô vàn nước mắt cứ lăn dài trên má. Thật ra em vẫn đợi và tin rằng "là của nhau chắc hẳn sẽ quay về"
Vâng, bây giờ thì em tin điều đó. Hiện tại anh đang bên em, không lo toan, không sợ hãi, chỉ còn lại bình yên. Nhưng làm sao em hạnh phúc? Khi ta chỉ bên nhau và quan tâm nhau với tư cách một người bạn? Yêu thương mập mờ không bắt đầu cũng chẳng kết thúc, nó khiến tim em mỏi mệt thật nhiều.
Em yếu đuối thật đấy anh ơi, em chẳng thể gồng mình mạnh mẽ lên để chống chọi với những cơn đau này nữa. Em có nước mắt và nó không thể kìm nén nỗi đau nghẹn ngào nơi khóe mắt. Con tim em ngỡ sẽ quên được anh, nhưng vạn lần cũng không thể mở khóa được trái tim đã đóng chặt. Anh đến bên em lúc anh cần và ra đi khi đã tìm thấy cái hơi ấm mới. Ừ thì trái tim anh có nhiều hình bóng có thêm em nữa sẽ rất chật chội, khi mà một hướng anh hướng về phía trước, một hướng em bước ngược con đường tình.
Đêm về thỗn thức, dằn vặt với từng câu yêu thương mà ngày trước anh trao, nhưng em cũng phải đành xé tan đi tất cả để tim thôi không nhắc tên anh nửa và cũng phải đành chấp nhận ta sẽ sống bên nhau ngày hôm qua ngày hôm nay và mãi mãi những ngày sau, ta vẫn bên nhau nhưng với tư cách một người bạn.
Niềm vui chia đôi nhưng xin nỗi buồn em sẽ giữ cho riêng em, anh nhé..!
Theo Blogtamsu
Vợ đại gia... cũng khóc! Tôi biết anh vẫn còn thương tôi và yêu các con nhiều lắm nhưng anh cũng không nỡ lòng ruồng bỏ cô gái kia. Sĩ diện của một người đàn ông gắn mác đại gia đã trói anh. Ngày nhận được tin tôi lấy chồng, nhỏ bạn thân thay vì nhắn tin chúc mừng đã chất vấn gay gắt: Sao còn trẻ mà...