Vợ ơi, anh đang nhớ người cũ!
5 năm làm vợ chồng, hôm nay anh mới thú thực với vợ rằng, anh đang nhớ người cũ.
Đó là cô gái xinh đẹp, dịu dàng, từng là người con gái mà anh rất thần tượng. Cô ấy nhu mì, đáng yêu, hiền thục, nói chung, so với một người con gái thì cô ấy đạt tất cả các tiêu chuẩn. Chỉ là, cô ấy không có cái cá tính của vợ, không giống như vợ, không kiêu ngạo, không ngổ ngáo, cũng không ăn to nói lớn, cười ha hả khi vui vẻ và khóc tu tu khi bực mình. Cô ấy là mẫu người sống khép mình, nội tâm.
Tuy là vợ không có những đặc điểm nhu mỳ giống cô ấy, nhưng anh lại yêu vợ. Anh yêu vì cái cá tính của vợ, chỉ điều duy nhất mà cô ấy không có. Vì thời gian ở bên cô ấy, anh thấy cô ấy quá hiền, đôi khi nhút nhát quá, không dám tiếp xúc nói chuyện với nhiều người. Cô ấy cũng không thổ lộ lòng mình cho anh hiểu, cũng chẳng biết quát tháo ai khi giận, khi hờn. Một người con gái như thế, ban đầu anh rất yêu, rất quý, nhưng lâu dần, anh đã cảm thấy mọi thứ nhạt nhẽo. Tình yêu đến với anh cũng nhanh nhưng rồi nó lại trôi đi khi mọi thứ cứ nhạt nhòa.
Cô ấy không bao giờ cau có với anh, cũng không ghen tuông trong khi anh chỉ mong, người yêu của mình có chút giận hờn, hay tra khảo khi anh và cô ấy có gì đó bất hòa. Nhưng không, cô ấy chỉ biết khóc lóc, biết đau khổ một mình, nén hết lại vào trong lòng. Và khi đó, anh gặp em.
Chúng mình đã có thời gian mặn nồng và rồi cưới nhau. Nhiều người khen ngợi vì anh lấy được một cô vợ nhanh nhẹn, cá tính, vui vẻ, lúc nào cũng toe toét. (ảnh minh họa)
Em là một cô gái cá tính, một người con gái có phong cách khác người, nhưng chính sự cá tính đó của em lại khiến anh si mê. Có thể, yêu một người con gái quá hiền lành, quá nhút nhát đến mức nhàm chán, anh đã phải lòng cô gái dám sống, dám làm, dám thể hiện cảm xúc của mình như em. Anh đã dành tình cảm cho em, và yêu em.
Chúng mình đã có thời gian mặn nồng và rồi cưới nhau. Nhiều người khen ngợi vì anh lấy được một cô vợ nhanh nhẹn, cá tính, vui vẻ, lúc nào cũng toe toét. Người ta bảo, vợ anh chắc vô tư, số sướng lắm nên mới suốt ngày thấy cười.
Video đang HOT
Nhưng ở với nhau rồi, cái cá tính của em dần dần trở thành &’quái tính’. Em thích sai khiến, áp đặt, em lúc nào cũng quát tháo ầm ầm. Em thích nói thẳng thừng mà không hề ngại ngần có người khác đứng bên cạnh, cũng không bao giờ có ý định giữ sĩ diện cho chồng. Có bạn bè tới nhà chơi, em sổ toẹt chuyện chồng em yếu khi lên giường, hay chuyện chồng em suốt ngày &’thả bom’ khi ngủ. Dù đùa là đùa nhưng em cũng nên ý nhị, vì dù sao anh cũng là chồng của em, giữ sĩ diện một tí thì tốt hơn.
Em mang chuyện chăn gối vợ chồng kể bô bô với thiên hạ để người ta cười vào mặt anh. Không những thế, em còn nói anh xơi xơi trước mặt người khác, cứ như anh là gã nhu nhược lắm không bằng. Sự vô tư của em lâu dần trở thành vô duyên.
Nếu em cứ tiếp tục như vậy, anh sợ, anh sẽ hết tình cảm với em và cũng không còn yêu em nữa. (ảnh minh họa)
Em không nhu mì, lúc nào cũng đao to búa lớn. Rượu em uống tì tì khi có bạn anh tới nhà, trước đây, anh nghĩ, chuyện con gái uống chút rượu là cá tính. Bây giờ thì anh chẳng thể nghĩ như vậy. Em cho anh một vố đau khi cố tình tố cáo cái thói ở bẩn của anh. Làm vợ, em chẳng chịu nín nhịn chồng cái gì, anh nói gì em cãi nấy, em không bao giờ cho anh cái quyền thắng. Rồi em lại cười như ma làm mà không hề để ý tới cảm nghĩ của anh.
Cái cá tính của em khiến anh cảm thấy khó chịu quá, đặc biệt quá. Em chẳng bao giờ làm theo ý chồng, ý bố mẹ chồng khi em đã làm dâu gia đình anh. Em thích gì làm nấy, đó là thời còn chưa có chồng, còn bây giờ, nên khác rồi em.
Em cứ như thế, anh cảm thấy chán nản lắm. Thú thực, bây giờ, anh đang nghĩ tới ngày mình yêu nhau, anh đã chọn em, từ bỏ người con gái nhu mì hiền lành kia. Anh thực sự thấy nhớ người cũ, cái cảm giác xao xuyến khi nghĩ về hình ảnh cô gái nhu mì, dịu dàng, lúc nào cũng nội tâm. Anh muốn em hiểu, cá tính là một chuyện nhưng cũng đừng thái quá, khi đã có gia đình, có chồng con, mình cũng nên thay đổi. Đừng bảo thủ, đừng coi chồng là trò tiêu khiển, cũng đừng chê bai chồng mình trước mặt người khác.
Nếu em cứ tiếp tục như vậy, anh sợ, anh sẽ hết tình cảm với em và cũng không còn yêu em nữa. Anh đang nhớ người cũ, đó là một dấu hiệu chẳng lành cho cuộc hôn nhân của chúng mình. Chẳng phải anh được voi đòi tiên, cũng không phải anh dọa em, chỉ là, anh muốn nói vài lời với em như thế trước khi mọi chuyện đi quá xa. Em nhé!…
Theo VNE
Nằm bên vợ là chồng gọi tên người cũ
Lấy nhau tới 4 năm nay rồi mà gần như hình bóng của người cũ trong anh vẫn còn, anh không quên được người ta, người con gái đã cứa nhát dao vào trái tim anh.
Người ta bảo, niềm vui thì dễ quên, nỗi buồn thì không thể. Thế nên, vì quá đau khổ mà anh coi người đó như kẻ thù, vừa yêu vừa hận. Anh lấy tôi có lẽ cũng là sự lựa chọn tốt nhất khi bị người yêu phản bội trắng trợn.
Tôi, cô gái chưa từng yêu ai đã si mê anh ngay cả khi biết anh có bạn gái. Tôi cứ âm thầm dõi theo anh, yêu anh mà không hay biết thật tình anh có yêu mình hay không. Anh dành tình cảm cho người ta quá lớn nhưng chẳng lẽ anh lại không rung động trước tôi tí nào sao? Tôi cũng xinh đẹp, cũng duyên dáng lại hiền lành, ai cũng bảo vậy nhưng thật buồn cười, anh không mảy may để ý tôi. Vì anh quá yêu người con gái đó, anh là một gã đàn ông si tình, chung thủy. Vì thế, tôi lại càng yêu anh hơn.
Chúng tôi cứ làm bạn của nhau suốt mấy năm trời. Ngay cả khi anh đã nói tới chuyện kết hôn với người ta, tôi vẫn hi vọng vào anh. Nhưng anh đã gặp phải một chuyện mà ngay cả một người đàn ông bản lĩnh cũng không thể nào chấp nhận được. Anh đã yêu như vậy, đã xác định tương lai như vậy mà cô ấy đã phản bội anh. Cô ta đã đưa người đàn ông khác về phòng ngủ ngay trong đêm, sau khi hẹn hò với anh. Bởi anh đã muốn gây bất ngờ cho cô ta và đến nhà cô ta trong khi đã muộn và hai người đã có một buổi tối hẹn hò lãng mạn. Nghĩ người yêu không quay lại nữa nên cô ta đã gọi anh chàng khác.
Từ ngày đó, anh sống như kẻ mất hồn, không còn tin vào ai nữa. Chỉ có tôi làm bạn của anh, vì tôi vốn là người bên anh mọi lúc anh vui, anh buồn. (ảnh minh họa)
Sự thật trớ trêu, anh chính mắt trông thấy cảnh họ ngủ chung giường nhưng anh lại không làm gì được. Người con gái đó không hề sợ sệt, không hề cảm thấy lo lắng mà còn cãi trắng. Anh thất vọng về một con người, một người đàn bà đã phản bội anh, lừa dối anh, lợi dụng tình cảm của anh.
Từ ngày đó, anh sống như kẻ mất hồn, không còn tin vào ai nữa. Chỉ có tôi làm bạn của anh, vì tôi vốn là người bên anh mọi lúc anh vui, anh buồn. Anh hiểu những gì tôi dành cho anh nhưng khi đó, anh không thể mở lòng với tôi. Anh đã nói, anh hận người kia vì anh quá yêu cô ta nên anh không thể làm tôi tổn thương, không thể yêu tôi khiến tôi chịu thiệt thòi được. Tôi mặc anh nói gì, tôi vẫn bên anh, vẫn yêu anh và tin tưởng rằng, một ngày nào đó anh sẽ dành tình cảm trọn vẹn cho tôi.
Tình yêu của chúng tôi cứ tiến triển dần, chỉ từ cái nắm tay cho đến những tin nhắn điện thoại và cái ôm hạnh phúc khi có chuyện gì vui. Ngay trong những ngày tôi hạnh phúc nhất, tôi cũng chỉ biết gọi cho anh, nói với anh. Khi tôi buồn, tôi tìm đến anh, dựa vào anh mà khóc. Chúng tôi yêu nhau nhẹ nhàng như vậy, tôi vẫn tin, khi cưới nhau rồi, anh sẽ là người chồng mẫu mực. Quá khứ rồi cũng sẽ quên đi, mọi thứ rồi cũng sẽ chìm vào dĩ vãng.
Chúng tôi trở về với nhau, là một gia đình như vậy mà bây giờ, một ngày để cảm nhận được tình yêu của chồng, tôi cũng không rõ nữa. (ảnh minh họa)
Anh cưới tôi, cuối cùng thì tôi cũng được làm cô dâu của anh sau khi chờ đợi anh quên tình cũ, chờ đợi những 3 năm trời. Nhưng dường như anh vẫn cho rằng, lấy tôi chỉ là một sự thương hại hay vì anh coi tôi như một thói quen. Sự tồn tại của tôi ở bên cạnh anh là một động lực khiến anh vượt qua được nỗi đau mất mát người yêu ấy. Tôi biết, tôi yêu anh thì phải chấp nhận những giây phút anh tương tư về người cũ, nhưng chẳng thể ngờ ngay trong ngày cưới, anh cũng đã khóc. Phải chăng anh vẫn nghĩ mình sai khi đi lấy vợ, phải chăng anh vẫn nghĩ, người con gái đó chưa có chồng, bỏ anh vì anh phát hiện cô ta phản bội nhưng anh lại làm cái chuyện lập gia đình trước là anh phụ cô ta? Anh luôn nghĩ như vậy đấy, tôi hiểu trong lòng anh nghĩ gì, tôi không biết anh thế nào, ra sao nhưng thật sự, lòng tôi đau đớn lắm. Tôi không muốn anh phải mệt mỏi thế này.
Cưới nhau đã lâu rồi nhưng tình cảm anh dành cho tôi giống như trách nhiệm và sự trả ơn. Tình yêu ấy thật nhạt nhòa, tôi yêu cầu gì thì anh làm theo, tôi không nói gì thì anh cũng lẳng lặng như vậy. Vợ chồng với nhau mà sống như hai người bạn, khách sáo và cầu kì, câu nệ. Nhiều khi tôi có hỏi thì anh bảo, tôi nghĩ linh tinh. Nhưng làm sao tôi không nghĩ được khi hằng đêm anh hay mơ nói linh tinh, hay gọi tên người con gái kia. Tôi biết, chỉ là tôi cho qua mà thôi!
Chúng tôi trở về với nhau, là một gia đình như vậy mà bây giờ, một ngày để cảm nhận được tình yêu của chồng, tôi cũng không rõ nữa. Tôi không biết anh có yêu tôi thật lòng hay không, hay chỉ là trách nhiệm của một người làm chồng, làm cha. 3 năm qua, anh vẫn gọi tên người ta từng giấc ngủ, nhưng anh tỉnh dậy thì là một người khác bên cạnh, có lẽ anh thất vọng lắm. Không hiểu, anh có biết chuyện mình mê sảng hay không. Lòng tôi đau khổ lắm, tôi phải làm sao để giải tỏa chuyện này đây?Phụ nữ yêu hết lòng như tôi lại bất hạnh vậy sao, chẳng lẽ, đến cuối đời tôi cũng không được hạnh phúc?
Theo VNE
Anh còn yêu chị ấy phải không? Nếu vậy, anh hãy quay về bên chị, hãy để em lại một mình dù rằng lúc này, em thật sự cảm thấy cô đơn. Từ khi làm vợ anh, em tưởng mình sẽ được hạnh phúc, sẽ vui vẻ, sẽ có được người bên cạnh yêu thương mình. Nhưng em đã sai. Em chỉ có được thân xác anh mà không hề...