Vợ ngoại tình để tìm… con cầu tự
Vợ chồng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, sau khi ra trường thì kết hôn. Cuộc hôn nhân của chúng tôi trải qua 3 năm hạnh phúc, gia đình hai bên hòa thuận yên ấm, tình cảm vợ chồng vẫn nồng nàn như thuở ban đầu.
Tôi rất sốt ruột vì vợ chồng kết hôn 3 năm mà chưa có con. Ảnh minh họa.
Riêng có điều chúng tôi vẫn chưa sinh con. Ban đầu, bố mẹ chồng an ủi, động viên tôi rất nhiều. Dù nóng ruột có cháu bế nhưng mẹ chồng tôi vẫn nhẹ nhàng bảo: Con cái là của trời cho, các con khoan đến bệnh viện mà đợi thêm một thời gian xem thế nào. Tôi biết mẹ chồng ngày ngày vẫn thành tâm kính Phật cầu cho tôi sớm mang thai.
Nhưng thời gian trôi qua, gia đình tôi vẫn chưa có tin vui. Thi thoảng mẹ chồng tôi đi chợ lại bị mấy bà hàng xóm hỏi: “Vẫn chưa có gì à? Hay là tịt rồi?”. Bố mẹ chồng tôi bắt đầu buồn bực ra mặt, có lần mát mẻ tôi: “Liệu chúng tôi có phúc được bế cháu không đây?”.
Mấy lần, bà thím bên nhà chồng tôi đến chơi cứ thậm thụt nói chuyện với mẹ chồng tôi trong phòng. Rồi bà thím quay ra tỉ tê, tâm sự với tôi ý muốn tôi “thả” cho chồng kiếm vợ lẽ để có đứa cháu nối dõi cho ông bà. Bà thím còn an ủi tôi rằng tôi vẫn là vợ chính thức. Nghe đến đây là tôi ức đến phát khóc.
Quyết không để chồng có nhân tình, tôi nhiều lần rủ chồng đi kiểm tra nhưng chồng tôi gạt đi với lý do cả hai vợ chồng đều khỏe mạnh, rồi “khi nào trời cho thì được”… Tôi đành lẳng lặng đi khám một mình. Bác sĩ nói tình trạng của tôi thì hoàn toàn bình thường nhưng chồng tôi nếu muốn có con thì nên kiêng rượu, bia, thuốc lá… Tôi hăm hở về kể lại với chồng thì anh mắng tôi bảo rảnh rỗi kiếm chuyện. Anh vẫn uống rượu, hút thuốc lá như thường.
Tôi chán nản quá, liền tâm sự với một chị bạn cũng hiếm muộn nhưng vừa mới sinh con. Chị khuyên tôi có thờ có thiêng, nên đi cầu, đi xin thì trời mới thương. Anh chị cũng là vì đi cầu lễ nhiều nơi nên mới có đứa con này. Tôi cảm thấy có thêm hi vọng và quyết định hỏi thêm một số ạn bè cùng hoàn cảnh khác để tìm hiểu. Được mẹ chồng hậu thuẫn, tôi thuyết phục được chồng đi lễ bái ở chùa Hương Tích, rồi còn vào tận chùa Phượng Hoàng ở Sài Gòn… Vì quá mong mỏi, nhiều đêm tôi thức trắng viết thư cho “con”: “Gửi con yêu của mẹ. Mẹ và bố rất nhớ con, rất mong con. Mẹ đang đếm từng ngày, từng giờ, từng phút để được gặp con…”.
Thế rồi tôi bắt đầu có dấu hiệu ốm nghén. Khỏi phải nói gia đình chồng tôi vui mừng thế nào. Nhưng sau khi đi siêu âm thì cả nhà tá hỏa khi nghe bác sĩ nói “không có tim thai”. Thì ra là tôi không có thai, chỉ vì mong ngóng có con quá mà thành ra “chửa tâm lý”. Tôi thấy mọi thứ xung quanh dường như sụp đổ. Bao nhiêu hi vọng của tôi cuối cùng như đổ sông đổ bể hết. Hai bên gia đình từ niềm vui tột cùng giờ hụt hẫng. Chồng tôi cũng không giấu nổi ánh mắt thất vọng.
Video đang HOT
Sau đó, bố mẹ tôi ngày càng tỏ rõ thái độ bực dọc với tôi hơn, thậm chí họ còn nói bóng gió sẽ bắt chồng tôi bỏ vợ để kiếm vợ hai.
Nhiều đêm thức trắng, tôi tự trách bản thân và trằn trọc làm cách nào để hai vợ chồng có con. Rồi trong bước đường cùng, tôi nhớ đến lời một người bạn. Cô bạn thân của tôi hồi trước bảo tôi: “ Sao mày không “thử” một chỗ khác xem, biết đâu đấy. Vừa biết chắc việc không có con có phải tại mình không, và nếu kiếm được đứa con thật thì sẽ giữ được hạnh phúc gia đình”.
Tôi đã bí mật lên kế hoạch sinh “con cầu tự”. Ảnh minh họa.
Trong thâm tâm tôi biết vợ chồng tôi rất yêu nhau và không ai muốn ly hôn. Nhưng tôi không thể tiếp tục kéo dài tình trạng này. Thế là tôi âm thầm thực hiện kế hoạch.
Những ngày sau đó, tôi tiếp tục cùng chồng đi cầu tự khắp nơi. Nhưng sau lưng anh, tôi bắt đầu hẹn hò với một người đàn ông khác, người này đã thích tôi từ lâu, bất kể việc tôi đã có chồng. Tôi thỏa thuận với anh ta rằng cho đến khi tôi mang thai thì chuyện lén lút của chúng tôi sẽ chấm dứt và anh ta đồng ý.
Chỉ một thời gian ngắn sau đó, tôi đã mang bầu. Trước khi thông báo với cả gia đình, tôi còn đến bệnh viện để kiểm tra chắc chắn. 9 tháng sau tôi sinh ra một bé trai bụ bẫm, khỏe mạnh trong niềm hạnh phúc không tả xiết của chồng và bố mẹ chồng. Từ đó, ông bà cũng đối xử với tôi tình cảm hơn, gia đình chúng tôi trở nên gắn kết hơn bất cứ lúc nào. Thi thoảng tôi giật mình khi có ai đó nói đứa trẻ chẳng có nét gì giống bố. Nhưng bố mẹ chồng tôi ngay lập tức gạt đi: “Nó là con Trời Phật thì giống ai được”.
Con trai tôi năm nay đã lên 3 tuổi và bí mật kia tôi vẫn chôn giấu kỹ. Người đàn ông sau khi gúp tôi toại nguyện đã ra nước ngoài sinh sống và tôi tin người đó sẽ giữ lời hứa. Nhưng trong thâm tâm, tôi luôn canh cánh một suy nghĩ, liệu tôi đã làm đúng hay sai? Lừa dối để được yêu thương liệu có phải là tội lỗi không các bạn?
Theo VNE
Đi công tác, bị đồng nghiệp "tấn công" trong phòng khách sạn
Ngoài 30 tuổi, cô thấy mình vẫn trẻ, chưa tìm được người thích hợp để lấy làm chồng thì chưa lấy thôi, chứ cô đâu có "ế". Vậy mà khó sống với những thị phi.
Nhìn cái khối thịt 80 kí lô nằm chình ình ở giữa giường khách sạn, Trinh tức nghẹn cổ. Cô thầm trách mình sao mà sơ ý đến thế, lẽ ra vào phòng là phải chốt ngay cửa lại, thì đã không lâm vào cảnh trớ trêu như vầy. Nhưng hồi nãy từ buổi tiếp tân về, cô mở cửa phòng đi vào, rồi quên, cứ để cửa hé như thế.
Mấy phút sau, Hoành, gã phó phòng nơi cô làm việc, lừ đừ đi vào, đổ phịch lên giường. Hai chân gã đá vào nhau để tụt giày, rồi mắt nhắm tịt, tay kéo chăn đắp lên người, lát sau cất tiếng ngáy gừ gừ đều đặn.
Cô hoảng hốt gọi: "Này anh Hoành, anh Hoành! Anh vào nhầm phòng rồi"
Cô không rõ gã có say thật không, nhưng cổ gã đỏ tía, người toả ra hơi rượu. Cô gọi một câu, rồi hai câu... gã vẫn nằm im không nhúc nhích. Cô càu nhàu: "Anh dậy đi !Anh ra khỏi phòng tôi ngay!..."
Chẳng ăn thua gì.
Ảnh minh họa
Chuyến công tác đột xuất này, oái oăm thay, có Trinh và 2 gã đàn ông là Hoành và Tráng. Cả 2 đều là phó phòng, đang ganh nhau để lên chức trưởng phòng, còn Trinh là nhân viên.
Trinh năm nay ngoài 30, khá xinh, trẻ hơn tuổi, ăn mặc đẹp, béo trắng hấp dẫn và vẫn chưa có chồng, nên thường xuyên là đối tượng để đám đàn ông tính trăng hoa đã có vợ trêu chọc. Tráng độ hơn 40, kém Hoành vài tuổi, cũng từng tán tỉnh Trinh nhưng khi cô tỏ ý không thuận tình thì gã bỏ qua, không lặp lại hành vi tán tỉnh ấy nhưng vẫn vui vẻ bình thường, không tỏ thái độ khó chịu. Hoành thì khác, sau một vài lần cố tình gợi ý Trinh đi chơi riêng mà bị từ chối, gã luôn tìm cách trả đũa.
Hoành để ý "soi" cô, bới lông tìm vết, nói xấu cô, phê bình cô trước mặt mọi người và sau lưng cô. Một mặt thì thế, một mặt vẫn tán sát sạt sạt và đưa ra thông điệp như kiểu: chỉ cần Trinh trở thành nhân tình của hắn thì mọi việc sẽ tốt đẹp cả, hắn sẽ nâng đỡ cô. Sự tiểu nhân ấy làm Trinh thấy hắn đáng ghê tởm. Trinh càng né, càng tỏ ra lạnh nhạt, hắn càng cay cú vì không chiếm được cô, một mục tiêu mà những tưởng dễ như ăn kẹo, nhất là với kẻ bảnh bao như hắn, dẻo mỏ, túi lại cũng có tí tiền.
Chuyến này, biết phải đi công tác với 2 gã, cô ngán ngẩm. Ngay tối hôm đầu tiên đã sinh chuyện thế này rồi. Chả biết gã say thật hay say vờ, nhưng nếu gã cứ nằm thế kia, thì cô biết làm thế nào. Không thể gọi bảo vệ khiêng hắn trả về phòng hắn, như thế thì thành chuyện ầm ĩ. Lôi hắn ra thì sức cô chẳng nổi, mà chỉ riêng việc chạm vào hắn đã là dại rồi. Nếu gã say thật, cứ thế ngủ đêm trong phòng cô, thì... cô biết đi đâu? Ở chung phòng với nhau ban đêm là không ổn, hắn chỉ chờ có thế để chiếm đoạt cô mà thôi. Cô chẳng có vũ khí gì trong tay để chống lại hắn.
Trinh đứng ở xa, chứ không dám lại quá gần, tiếp tục gọi. Hoành vẫn lặng yên không có động tĩnh gì.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Hết cả kiên nhẫn, Trinh xăm xăm với điện thoại, bấm cho Tráng, giọng cô gào to, hơi lạc đi: "Alo, anh Tráng à? Anh đang ở đâu thế? Tôi nhờ anh, anh sang phòng tôi, anh... hót hộ tôi người đồng nhiệm của anh đi với. Anh làm ơn! Phòng số 1203 nhá!"
Đống sù sụ trên giường bỗng chuyển động. Thoắt một cái đã tụt ra mép giường xỏ giày, bước ra phía cửa, miệng còn lẩm bẩm: "Dở người à?".
Hừ. Chưa biết ai dở người. Cô đã đánh giá đúng về hắn. Thằng cha nhỏ nhen này không chấp nhận nổi nếu bị coi như... đống phân khi cô dùng từ "hót". Hắn cũng ngại Tráng bắt gặp mình trong phòng Trinh, hắn sẽ mất điểm trong cuộc cạnh tranh.
Trinh ra cài cửa, thở dài, ứa nước mắt. Hú vía, suýt nữa phải thức trắng một đêm vì cô biết đi đâu ở thành phố xa lạ này?
Ngoài 30 tuổi, cô thấy mình vẫn trẻ, chưa tìm được người thích hợp để lấy làm chồng thì chưa lấy thôi, chứ cô đâu có "ế". Vậy mà khó sống với những thị phi. Đám đàn bà xung quanh thấy cô hay nói hay cười thì lắm lúc cứ gầm gừ như cô sắp cướp chồng của họ đến nơi. Đám đàn ông thì hay rủ rê gạ gẫm cô thả phanh với họ... kẻo phí! Bị từ chối, bọn họ dè bỉu cô là đã ế lại còn bày đặt làm cao.
Sau chuyến công tác này, cô biết mình sẽ vất vả hơn với Hoành. Kẻ tiểu nhân xấu xa ấy chẳng bỏ qua cho lần bẽ mặt này, sẽ tiếp tục làm khó cho cô những lúc có thể. Mải nghĩ, Trinh chợt giật mình vì tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, chắc là Tráng, vì lời kêu cứu của cô....
Theo VNE
Dâu mới Buổi chợ hôm sau thì lý lịch cô gái trẻ đẹp như một làn gió thổi khắp, cô là nàng dâu từ thành phố vừa về nhà anh Minh ở thôn kế cận. Ai cũng nói anh Minh trúng số độc đắc, người ghen tỵ thì nói "đê rôi coi, ba bữa nửa ngày...". Chợ thôn họp vào buổi sáng mà cũng chỉ...