Vợ mang thai chồng vẫn bỏ nhà ra đi
Em cứ mong thời gian trôi đi để tự kiểm nghiệm lại chính mình và để cho chồng mình nhìn nhận lại tất cả mọi chuyện và quay về nếu còn yêu thương, còn trách nhiệm với vợ con nhưng hoàn toàn là biệt vô âm tín.
ảnh minh họa
Em sinh năm 1985, chồng em sinh năm 1977. Cả 2 đều làm cơ quan nhà nước. Chúng em đến với nhau bởi sự mai mối của người quen thân 2 gia đình nên việc lấy nhau và tìm hiểu kỹ về nhau là dựa trên cơ sở tin cậy. Nhà anh rất nghèo, dường như không có gì cả, tài sản duy nhất chỉ là sự trưởng thành của 7 anh em, 6 người đã có công ăn việc làm ổn định. Ba mẹ thì ở nhà làm nông, chỉ mỗi thửa ruộng nhỏ mà cũng không được xanh tốt gì, nhìn chung cuộc sống khá vất vả.
Còn Gia đình em chỉ 1 mình em là con gái, bố em mất sớm khi e mới 12 tuổi và mẹ đã ở vậy để nuôi em lớn khôn.
Hoàn cảnh của 2 gia đình như vậy nên em nghĩ rằng vợ chồng đến với nhau sẽ biết yêu thương và quý trọng nhau hơn. Nhưng em đã quá sai lầm. Bọn em đến với nhau rất nhanh để rồi khi đám hỏi xong, em mang thai. 28 tuổi, được làm mẹ, em hạnh phúc biết bao nhưng ngược lại chồng em không vui vì điều đó. Anh bảo: ‘Em làm gì thì làm năm nay không hợp với anh”. Em rất buồn vì câu nói đó nhưng em không thể giết chết con em được.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, quá trình mang thai khiến em rất mệt mỏi, nhiều lúc em thấy rất thương chồng em vì nhiều lúc anh rất hiền, rất lo lắng, quan tâm nhưng nhiều lúc anh phó mặc và coi như đó không phải là việc của anh, việc ai người đó làm. Em xác định chồng em có tính gia trưởng mà em thì khó tính nên nhiều khi bỏ qua nhưng cứ mỗi lần cãi nhau anh ấy lại nói ra những lời khó nghe , xưng mày- tao và trả em về cho mẹ đẻ em.
Đến ngày cưới, mẹ em chiều theo ý con rể, lúc đưa dâu, nhà ngoại sẽ cho “hồi môn” ở nhà nam. Chiều hôm đó, em hỏi mẹ chồng: “Nhà mình có tủ đựng không? mẹ chồng em trả lời không có”. Vì đám cưới thì rất đông người, lại lộn xộn, em đã nhờ một người em đem lại về nhà để cất, 3 ngày nữa em về lại nhà rồi lấy lại. Đến khi tiệc cưới xong, em có nói với chồng và bị anh mắng chửi một trận. Em biết em sai, em nghĩ đơn giản quá nhưng trước sau đó cũng là của 2 vợ chồng, nhà em chỉ 1 mình em là con, cái gì mẹ cũng dành cho em hết, chẳng lẽ từng đó mà chồng em sợ mẹ em lấy đi ư? Trong khi gia đình chồng cho chỉ là 1 số nho nhỏ, gọi là cho có.
Video đang HOT
3 ngày sau, em bị động thai, gia đình chồng đi đám giỗ, em bơ vơ 1 mình nằm trên giường mê mệt, chồng em không hề quan tâm em ra sao và say xỉn, nằm bất động. Tháng thứ 5, biết con là con gái, anh im lặng trong 3 ngày không nói năng gì, em thấy chồng buồn, em cũng hụt hẫng lắm nhưng chồng em không hề chia sẻ suy nghĩ hay cảm nhận 1 điều gì vì chồng rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc. Cuối cùng chồng cũng thốt ra được 1 câu : trai hay gái 50% là do ng đàn bà. Dường như dưới chân em hoàn toàn sụp đổ. Em không nghĩ với trình độ thạc sĩ như anh, với 1 người chững chạc như anh, đáng lẽ chuyện đó anh quá rõ và chuyện có con là 1 điều đáng mừng hơn là thất vọng nhẫn tâm đến thế ?
Mọi chuyện cứ thế qua đi theo ngày tháng, những mâu thuẩn nhỏ nhoi rồi cũng qua. Suốt quá trình em mang thai, anh vẫn chở mẹ con em đi khám, vẫn làm tròn trách nhiệm nhưng ẩn sâu ở trong anh là sự nín nhịn nào đó, nín nhịn để chờ ngày bùng phát. Và đỉnh điểm là cách đây 1 tháng, anh đã bỏ nhà ra đi. Trước khi ra đi, sau những lời chì chiết về tư cách làm vợ, làm dâu con của em,chồng em đã ép em viết đơn ly dị. Em đã viết nhưng em không gửi ra tòa.
Một tháng trôi qua, chồng em không hề quan tâm em, ai hỏi vợ con anh vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì để che giấu thiên hạ. Gia đình chồng từ khi hỏi, cưới cho đến bây giờ không một lời hỏi thăm hay động viên em. Nếu em chủ động gọi điện hỏi thăm thì nói qua loa cho xong chuyện rồi thôi. Khi chuyện xảy ra, em có điện thoại về báo với ba mẹ chồng tình hình để biết, ba mẹ và mọi người trong gia đình im lặng coi như không biết chuyện gì.
Em phải làm gì khi sống cạnh một người chồng khó hiểu như vậy, sống với 1 người chồng là trong tư tưởng luôn ngấm ngầm so sánh vợ mình với người khác, thậm chí ” ngoại tình trong tư tưởng”. Một người chồng mà đòi hỏi vợ phải hoàn thành tốt phận làm dâu, làm vợ trong khi em bầu bí và sức khỏe không có, 1 người chồng mà vô trách nhiệm bỏ rơi con mình khi còn trong bụng mẹ?
Một tháng trôi qua, em sống trong sự cưu mang của gia đình em và bạn bè. Em mới nghe tin chồng em đã thay số điện thoại để không ai còn liên lạc với anh ấy được nữa. Em không dám tin đó là sự thật, vì dù có như thế nào thì anh ấy vẫn phải để lại số để khi em có chuyện gì, người đầu tiên người ta gọi tất nhiên là chồng em…em chấp nhận số phận.
Có những đêm nằm một mình, đứa bé quẫy đạp trong bụng mà em chảy nước mắt, em thương con em vô cùng. Số phận cho em mồ côi cha từ sớm, giờ con gái em lại sống thiếu tình cha. Cuộc đời sao nghiệt ngã thế? Em trai chồng bảo em là anh vì cái tôi cao quá nên anh không về đâu mặc dù mọi người ai cũng “động viên” anh trong khi người đáng được động viên ở đây là em mà. Còn bạn anh ấy kể cho em nghe là: chồng em nói không chấp nhận 1 người vợ như em, 1 người vợ mà chê gia đình chồng nghèo. Để người khác khỏi chê cười, thì anh hứa sẽ có mặt khi em sinh.
Em chưa bao giờ chê gia đình chồng nghèo, nếu chê nghèo thì em lấy làm gì. Những hôm nhà có đám giỗ, em không về được, em vẫn gọi điện thoại về và gửi phần góp về. Em luôn mong mọi người hiểu và thông cảm cho em khi bầu bí ốm yếu, khi công việc của em vẫn chưa ổn định. Ai cũng thông cảm hết ngoại trừ chồng em.
Xin các anh chị cho em một lời khuyên trong lúc này.
Theo VNE
Đụng mặt chồng trong nhà nghỉ của đồng nghiệp
Đến bây giờ, tôi vẫn không thể tin được rằng chuyện trớ trêu đó đã xảy ra. Hình ảnh chồng tôi đang vừa đi vừa ôm ấp xà nẹo với cô gái chân dài õng ẹo kia như một ấn tượng không thể xóa mờ trong tâm trí tôi.
Gần bốn năm là vợ chồng, dù cũng có những lúc "cơm không lành, canh không ngọt" nhưng chưa bao giờ tôi và chồng xảy ra xung đột quá căng thẳng. Về cơ bản, chúng tôi vẫn là một cặp vợ chồng hạnh phúc, tâm đầu ý hợp. Và hơn hết, chúng tôi tin tưởng lẫn nhau. Nhưng cũng chính vì quá tin tưởng anh nên tôi càng thêm thất vọng trước sự thật quá phũ phàng mà anh bắt tôi phải chứng kiến.
Chồng tôi không giàu. Anh làm công chức ở một cơ quan nhà nước, nhờ làm ở đó ngay từ lúc ra trường nên thâm niên cao, lương lậu cũng tạm ổn. Sáng đi, chiều về phụ vợ nấu ăn và làm những công việc lặt vặt trong nhà, cuối tuần chở vợ về thăm gia đình hoặc đi chơi cùng bạn bè... Lịch sinh hoạt của chồng tôi hầu như đạt chuẩn của một người chồng chuẩn mực. Bởi vậy, tôi chẳng bao giờ tỏ ra nghi ngờ hay "vặn vẹo" anh về một mối quan hệ bên ngoài nào. Tôi cũng chưa bao giờ lục lọi để tìm đọc tin nhắn trong điện thoại hay trên yahoo, facebook của anh. Tôi hoàn toàn yên tâm về chồng của mình.
Sáng hôm ấy, chị đồng nghiệp của tôi đột ngột bị tụt huyết áp và xỉu. Chơi với chị khá thân, tôi xung phong đưa chị đến bệnh viện kiểm tra, sau đó đưa chị về nhà.
Anh cũng đã khựng lại và biến sắc mặt khi nhìn thấy tôi. Tôi vờ lảng mặt đi, cúi xuống nhặt những mảnh ly vỡ. Anh thoáng dừng lại rồi bước đi thật nhanh... (ảnh minh họa)
Nhà của chị nằm trong một con hẻm nhỏ. Trước đây chị xây phòng trọ cho sinh viên thuê, mấy năm nay thì lấy lại để xây dựng một nhà nghỉ nhỏ. Chị nói, đây là loại hình kinh doanh thời thượng, có lợi nhuận cao hiện nay.
Đưa chị vào nhà, tôi nhìn thấy các cặp đôi trẻ có, già có, người già người trẻ cũng có dập dìu nhau ra vào thường xuyên. Tôi hơi đỏ mặt, xấu hổ trước những cử chỉ, hành động có phần khó coi kia, còn khách của nhà nghỉ thì tỏ ra rất tự nhiên, bình thường.
Thế rồi, tôi chết điếng, đánh rơi ly nước trên tay khi cặp trai gái ấy bước ra. Đúng là chiếc áo kẻ sọc trắng đen tôi tặng anh vào dịp sinh nhật tháng trước, và tôi vừa mới ủi lại cho anh tối qua. Mái tóc hơi bồng nhưng cắt ngắn, trông chỉn chu và nghiêm túc thế cơ mà. Và dáng đi rất quen thuộc. Lúc ấy, anh đang vừa nắm tay, vừa choàng vai, vừa nói chuyện bỡn cợt với một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô gái ấy còn rất trẻ, thân hình nảy nở, chân dài, mặc chiếc áo ba lỗ và chiếc quần đùi jean bó sát, mái tóc uốn xoăn tít nhuộm đỏ chói... Chỉ nhìn thôi là tôi đã muốn ói, thế mà cô ta lại đang ngúng nguẩy, lả lơi trong vòng tay của chồng tôi. Đời thật tréo ngoe!
Anh cũng đã khựng lại và biến sắc mặt khi nhìn thấy tôi. Tôi vờ lảng mặt đi, cúi xuống nhặt những mảnh ly vỡ. Anh thoáng dừng lại rồi bước đi thật nhanh...
Lẽ nào tôi lại dang tay ôm lấy chồng mình như trước đây, trong khi tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh anh ôm ấp, âu yếm một cô gái khác, hơn nữa còn là một cô gái chẳng ra gì? (ảnh minh họa)
Tối hôm ấy, anh đã xin lỗi, năn nỉ, cầu xin tôi tha thứ cho anh. Anh đưa ra đủ mọi lý do. Anh thủ thỉ với tôi đầy đủ tất cả những lời hứa cần thiết mà một người chồng phản bội cần phải nói với vợ... Nhưng trái tim tôi thì như đã tan vỡ. Tôi khóc. Tôi im lặng. Và tôi vẫn chưa nói được điều gì với anh.
Tôi quá sốc trước việc đã xảy ra. Tôi cố gắng tìm đủ mọi lý lẽ để biện minh cho chồng, rằng chồng tôi không yêu cô gái đó, vì đó không phải là mẫu người mà chồng tôi thích. Là đàn ông thì phải có những lúc vui chơi qua đường. Là ai thì cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ... Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho anh và sống với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lẽ nào tôi lại dang tay ôm lấy chồng mình như trước đây, trong khi tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh anh ôm ấp, âu yếm một cô gái khác, hơn nữa còn là một cô gái chẳng ra gì?
Theo VNE
Vợ anh không đẹp bằng em! Em không tự cao, tự đại, cũng không phải em đang cố gắng châm chọc để phá nát hạnh phúc gia đình anh. Chỉ là em muốn cho anh thấy, sự lựa chọn của anh là sai lầm. Em là kẻ đến trước nên không có gì phải ái ngại khi thú nhận với người vợ của anh rằng, chúng ta đã từng...