Vợ mang hết tiền chung về lo cho cả gia đình nhà cô ấy
Là vợ chồng, khuyết điểm gì tôi cũng thông cảm được, ngoại trừ việc cô ấy thường xuyên mang tiền về lo cho cả nhà cô ấy một cách vô lý và không bàn bạc gì với tôi.
Vợ tôi không biết nấu ăn nên 3 năm chung sống tôi là bếp chính trong gia đình. Tôi không nề hà chuyện đó, chỉ cần vợ chồng vui vẻ, tôi xuống bếp mỗi ngày bất kể thiên hạ nhìn vào dị nghị tôi làm “mọi” vợ, tôi cũng bỏ hết ngoài tai. Tôi chấp nhận mọi khuyết điểm của vợ ngoại trừ việc cô ấy “bảo bộc” nhà ngoại quá mức đến mức bao đồng, thường xuyên mang tiền về cho nhà ngoại “mượn”, nhưng có bao giờ thấy trả?
Nhà vợ bòn rút tiền của tôi không thương tiếc
Vợ tôi bảo: Anh hai cần chẳng lẽ không đưa?
Hai năm trước, anh hai vợ tôi xây nhà, anh mua một miếng đất 150m2 và quyết chí xây căn nhà rộng 150m2 mặt sàn mặc dù không đủ tiền. Mọi người khuyên anh làm nhà nhỏ thôi, chỉ vợ chồng anh và hai đứa con làm nhà cho rộng không ở hết rồi lại mắc nợ. Nhưng anh không nghe. Anh quyết chí làm. Rồi thiếu tiền, anh hỏi vợ tôi cũng không thèm nói với tôi lời nào. Tôi cũng chấp nhận. Nhưng từ ngày đó đến nay, không thấy anh đá động chuyện trả tiền.
Vợ tôi bảo: Thằng út cưới vợ, chẳng lẽ mình không giúp?
Ngày thằng út lập gia đình, vợ chồng tôi phải lo từ A tới Z. Ngay cả vàng cưới, sính lễ cũng nhờ một tay vợ chồng tôi. Nhà vợ nói là mượn trước sẽ trả sau. Vợ tôi bảo: Thằng út cưới vợ, chẳng lẽ mình không giúp? Tôi còn biết nói sao, dù sao nhà vợ cũng nói sau đám cưới sẽ trả lại. Nhưng sau ngày cưới, chúng tôi chỉ nhận lại một nửa số tiền đã bỏ ra, phần còn lại mẹ vợ nói thôi cho em nó mượn làm vốn mần ăn. Tôi chưa kịp phản ứng vợ tôi đã nhanh nhảu gật đầu.
Vợ tôi, trước khi kết hôn vốn là trụ cột tài chính gia đình. Tiền làm lụng em đều mang về lo cho gia đình. Có lẽ vì vậy mà động tí là nhà vợ lại vô tư “rút hầu bao” vợ tôi ngay cả khi cô ấy đã có chồng.
Video đang HOT
Sự hiếu thảo mù quáng của em sắp phá tan hạnh phúc gia đình mình
Bẵng một thời gian nhà vợ không đá động tiền bạc với vợ chồng tôi, tôi cũng không than trách. Mãi đến khi biết chúng tôi sắp mua nhà và cần tiền họ cũng không có ý định chạy tiền trả chúng tôi. Tiền nhà tôi đã đặt cọc một nửa, giờ nếu anh hai và thằng út trả tiền thì coi như vừa đủ tròn trịa. Lúc trước tôi không hỏi vì nghĩ họ còn khó nên chưa trả được. Nhưng bây giờ ngày giao tiền nhận nhà đã gần kề mà vợ chồng tôi chưa lo xong tiền trả.
Khi tôi lên tiếng “xin” lại số tiền trên thì họ bình chân như vại lấy lý do con nhỏ, chị dâu, em dâu không đi làm. Rõ ràng họ không hề suy nghĩ cho chúng tôi. Những tưởng vợ tôi sẽ sáng mắt ra, nhưng trái lại cô ấy lên tiếng bênh vực nói tôi không hiểu chuyện. Tôi uất muốn nghẹn lời. Cô ấy không hề nghĩ cho cảm nhận của tôi cũng không tôn trọng tôi.
Nói thì quá đáng nhưng rõ ràng nhà vợ đang lợi dụng tình thương của chúng tôi. Vợ tôi có ý định vay tiền ngân hàng đồng nghĩa với việc trả tiền lãi hàng tháng. Tôi muốn quăng hết đi mọi thứ, thậm chí ngao ngán cả cuộc hôn nhân của tôi.
Hôm nay thì vay ngân hàng, hôm sau có tiền thì ba, anh hai hay, biết đâu cả dòng họ em sẽ kéo tới? Tôi làm sao lo nổi? Bây giờ ai nói sao cũng được, coi như tôi cho hết số tiền đã qua, nhưng nếu vợ còn tiếp tục lo lắng mù quáng như vậy, có lẽ, tôi thật sự sẽ nghĩ đến chuyện ly dị. Sự chịu đựng nào cũng có giới hạn, vợ à!
Theo Minh Phú/Baophunu
Là anh rể mà tôi phải đi phơi cả đồ lót cho em vợ
Sáng nào em ấy cũng đi học sớm còn tôi với vợ phải phân chia công việc cho nhanh còn đi làm. Tôi cú nhất là phải phơi những chiếc quần áo lót cho em vợ...
Nếu như chị em phụ nữ đi làm dâu sợ nhất là bà cô bên chồng thì tôi đây lại sợ nhất là em chồng, không phải vì em ấy ghê gớm cứng cổ cãi tay đôi với anh rể mà sợ sự lười biếng ăn sẵn của cô em vợ.
Ngôi nhà chung cư mà chúng tôi đang ở kết quả đóng góp của bố mẹ cả hai bên nên việc em vợ đến ở cùng để đi học cho gần và đỡ tốn chi phí khiến tôi dù không muốn vẫn phải vui vẻ chấp nhận. Những ngày đầu cuộc sống mấy anh em rất thoải mái nhưng có sống lâu mới hiểu lòng nhau. Hàng ngày vợ chồng tôi đi làm về muộn vậy mà em ấy ở nhà chẳng nấu nổi nồi cơm, lần thì thấy em nằm ườn ra ghế xem ti vi khi thì mở đài inh ỏi nhảy nhót trong phòng.
Có lần thấy chướng mắt tôi bảo vợ:
- Em hãy dậy em ấy làm mấy việc nhà đi chứ mình đi làm về mệt rũ lại phải phục vụ cô em ăn chơi sao.
- Tính nó vậy đấy, em bảo nhiều lần rồi nó đâu có nghe, có lẽ việc học hành vất vả nên nó muốn thư giãn thôi mà, thôi kệ nó em chỉ làm vù tí là xong.
Sáng nào em ấy cũng đi học sớm còn tôi với vợ phải phân chia công việc cho nhanh còn đi làm. Tôi cú nhất là phải phơi những chiếc quần áo lót cho em vợ, lúc đầu tôi còn phơi đàng hoàng những lần sau bực bội quá tôi dùng mắc áo khểu khểu cho lên dây miễn sao không phải động vào nó là được.
Mà người đã lười lại mắc bệnh hay ăn, mua thì chẳng chịu mua cứ chị mua về thứ gì để trong tủ lạnh là vét sạch chẳng có ý có tứ gì để dành cho anh chị cả. Nói với vợ thì cô ấy cứ bênh em chằm chặp rồi phàn nàn tôi như đàn bà vậy. Mà cũng lạ chẳng hiểu làm sao tôi lại mắc cái tật hay soi mói chê trách em vợ thế chứ, mọi việc em ấy làm tôi đều thấy ngứa mắt khó chịu vô cùng, lâu dần đâm ra ghét mặt lầm lì và chẳng muốn nói chuyện với nó nữa.
Nhưng tôi không chịu nổi việc nó suốt ngày đưa người yêu về hú hí cả ngày trong phòng nên nhắc nhỏ nó:
- Lần sau nếu bọn em muốn làm gì thì ra ngoài nhà nghỉ khách sạn mà làm chứ đừng làm ở đây anh thấy không thuận mắt.
- Em biết từ trước đến giờ anh chẳng bao giờ thích em luôn chê trách em đủ điều có điều em nhịn không nói ra thôi, nay anh đã nói thì em cũng nói luôn ngôi nhà này cũng có phần của bố mẹ em đấy anh muốn đuổi em ra cũng không được đâu.
Đang trong lúc anh em căng thẳng thì vợ tôi lại kêu đau bụng khiến tôi lo lắng cuống quýt chở vợ đi viện chẳng còn tâm trạng nào để ý đến em vợ nữa. Đang lúc chờ sinh vợ tôi bảo thiếu vài thứ nên tôi vội vã về lấy, do phóng xe quá nhanh nên tôi đã va quệt với một xe máy khác khiến cả tôi và người kia bị thương nặng. Chẳng còn biết gọi ai nữa tôi đành gọi điện cho em vợ để bảo cô ấy đưa đồ vào viện cho chị gái và nói qua tình trạng của tôi hiện tại.
Vợ đẻ chồng thì bị gẫy một tay và một chân tất cả đều nhờ cậy vào em vợ, vừa chăm chị mổ đẻ trong viện nó lại phải lo chăm anh rể trong đang nằm ở bệnh viện khác. Nhìn nó quay đi quay lại hai bệnh viện hết cả ngày tự nhiên tôi thấy thương nó quá vậy mà từ trước đến nay mình luôn ghen tị nói cạnh nói khóe nó.
Ngày vợ chồng tôi xuất viện, nó nào đã được nghỉ ngơi lại phải tất bật lo chăm chị chăm cháu và anh rể nữa. Tưởng nó lười biếng không biết làm gì ai ngờ nó làm mọi việc thoăn thoắt thậm chí còn nhanh nhẹn hoạt bát hơn cả chị gái nó. Nó phải nghỉ cả tuần để lo dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, bế cháu, nấu ăn rồi dìu tôi tập đi, nhiều đêm nó thức thâu đêm bế cháu để cho chị gái ngủ có sữa cho cháu bú.
Nhiều lúc tôi khen ngợi nó nó cười bảo:
- Em không lười biếng như anh nghĩ đâu mà chẳng qua em mải chơi với lại anh chị siêng năng quá làm hết việc của em rồi đấy thôi. Từ giờ chở đi em sẽ không để cho anh chị thất vọng vì em đâu anh hãy cố gắng đi lại nhiều vào để sức khỏe nhanh phục hồi là em mừng rồi.
Những lời nói việc làm của em vợ khiến tôi thấy mình thật ích kỷ nhỏ mọn như đàn bà, tôi cảm thấy xấu hổ trước những gì đã làm với em mà tự hứa sẽ thay đổi thái độ nhìn với em vợ để gia đình được vui vẻ.
Theo Phununews
Có những điều chỉ khi trưởng thành rồi bạn mới biết Trước đây cho rằng, bản thân tài giỏi có thể đi hất cằm, ngẩng cao đầu và kiêu ngạo nhìn người. Sau này mới hiểu, càng tài giỏi bao nhiêu càng phải lịch sự bấy nhiêu. Sự thân thiện và lịch thiệp mới giúp bản thân hoàn thiện. Trước đây tôi muốn lấy một người chồng đại gia, đến khi trưởng thành mới...