Vợ mang bó hoa 8/3 về, chồng ghen tuông rồi xấu hổ khi biết nguồn gốc
Nhìn thấy bó hoa vợ được tặng nhân ngày 8/3, tự nhiên tôi nổi cơn ghen, bực tức, khó chịu.
Nhưng khi nghe được cuộc điện thoại của vợ, tôi lại thấy xấu hổ vô cùng.
6 năm lấy nhau, tôi và vợ trải qua một cuộc hôn nhân có thể nói là êm đềm. Hai vợ chồng quen nhau qua một cuộc mai mối và khá tâm đầu ý hợp. Tình yêu nảy sinh sau hơn 3 tháng quen biết. Chúng tôi quyết định kết hôn sau hơn 1 năm hẹn hò.
Em là người dễ tính, đơn giản, không đòi hỏi vật chất nên quá trình yêu đương của tôi khá nhàn hạ. Cũng vì điều đó mà tôi trân trọng, yêu thương vợ hơn. Nhưng có lẽ chính sự thoải mái của vợ lại khiến tôi thờ ơ với cuộc hôn nhân của mình.
Mỗi ngày, chúng tôi đều chào nhau rồi đi làm. Tối về, việc của vợ là cơm nước còn tôi ăn xong lại ngồi xem tivi. Hôm nào rảnh rỗi, hai vợ chồng đưa nhau ra hàng ăn nhưng những lần như thế rất hiếm.
Tính tôi không thích ăn uống ngoài hàng vì sợ không đảm bảo an toàn. Vợ có tài nấu nướng, tôi đánh giá còn ngon hơn cả đầu bếp chuyên nghiệp. Đó là lý do tôi chẳng việc gì phải bỏ tiền ra trả người khác để được ăn ngon.
Video đang HOT
Chồng bực tức vì bó hoa ngày 8/3 vợ mang về. Ảnh minh họa: Bing
Là người kiếm ra tiền, tôi luôn tự hào bản thân mình đã mang lại cho vợ cuộc sống sung túc, đủ đầy. Mỗi tháng, tôi đưa tiền cho vợ chi tiêu, lo lắng mọi thứ còn tôi bình yên với sự nghiệp, công danh của mình. Ai cũng nhận xét chúng tôi có một gia đình hạnh phúc. Vợ là người xinh đẹp, có gu ăn mặc nhưng tôi lại khá khắt khe với thời trang của vợ. Tôi không thích vợ mặc váy ngắn, áo quần hở hang, không thích vợ trang điểm lòe loẹt. Tôi càng không thích ai khen vợ mình xinh, nhất là đàn ông.
Nhiều lần vợ phàn nàn về sự khó tính của tôi nhưng tôi không bận tâm. Vợ hay chê tôi thiếu lãng mạn, tôi chỉ cười cho xong. Tôi không muốn thay đổi bản thân vì cho rằng việc kiếm được nhiều tiền mang về cho vợ là đã quá xứng đáng với tất cả.
Hôm trước, thấy vợ mang một bó hoa rất đẹp về nhà và nói rằng được tặng nhân dịp 8/3, tự nhiên tôi thấy chột dạ. Tôi không biết các mối quan hệ của vợ nhưng không chấp nhận việc người đàn ông nào đó tặng hoa cho cô ấy. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu và nói ra nói vào suốt buổi tối. Tôi còn cấm vợ giao du với một số cô bạn gái thân mà tôi cho là không tốt.
Những lời nói đay nghiến có sự xúc phạm của tôi đã làm tổn thương vợ. Cô ấy quay ra trách móc: “Anh trách người khác tặng hoa vợ nhưng từ trước tới giờ anh đã bao giờ biết tặng hoa, tặng quà cho tôi chưa? Ở với nhau 6 năm, anh có biết vợ thích gì, muốn ăn gì, thích đi đâu hay thiếu thốn thứ gì chưa? Anh đã từng nhớ ngày kỉ niệm, ngày cưới, ngày quan trọng với tôi chưa?”.
Nói rồi vợ bỏ lên phòng. Tự nhiên tôi chột dạ. Đúng thật, tôi chưa từng làm việc đó nhưng tôi cho rằng mình mang tiền về là đủ, đâu cần những việc khác.
Hôm sau, tôi tình cờ nghe được cuộc điện thoại vợ nói với bạn thân. Thì ra, bó hoa đó chẳng phải ai tặng vợ. Đó là bó hoa cô ấy “tự biên tự diễn” để “mát mặt” với đồng nghiệp. Các chị em ở công ty đều được người yêu, chồng gửi hoa đến nhân ngày 8/3, chỉ có vợ là không có món quà nào trong khi ai cũng khen vợ tôi có cuộc hôn nhân hạnh phúc, chồng làm ra tiền lại nuông chiều hết mực. Để giữ sĩ diện, vợ tự điện hoa đến cho mình và nói là được chồng tặng.
Biết được câu chuyện, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra, thấy hối hận vô cùng vì đã nói những lời xúc phạm vợ. Nhìn vợ đang ngủ bên các con, tôi lại thấy mình đã sống quá ích kỷ, vô tâm. Tôi tự nhủ từ nay mình sẽ sống khác, biết quan tâm và chia sẻ hơn với gia đình.
Thấy tôi trò chuyện với đồng nghiệp nam, mẹ giả vờ đau tim để dằn mặt và đuổi người ta đi
Hành động của mẹ làm tôi vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng lẫn chua xót.
Tôi kết hôn lần thứ nhất khi vừa tròn 20 tuổi. Lúc đó, tôi đang là sinh viên năm thứ 3 đại học nhưng lại có bầu với bạn trai. Dù hoang mang, sợ hãi, tôi vẫn cương quyết giữ con trước sự phản đối của Giản, bạn trai và cũng là chồng đầu tiên. Anh ta sợ không kiếm ra tiền để nuôi con, sợ bị ràng buộc bởi cuộc sống hôn nhân... Cũng may bố mẹ Giản rất thương tôi, thương cháu nên ép buộc anh ta làm đám cưới.
Vì sinh đẻ, tôi phải nghỉ học dù tương lai đang xán lạn phía trước. Thời gian đó, bố mẹ tôi buồn rầu, mẹ khóc suốt. Bố tuy đau lòng nhưng vẫn động viên con gái cố gắng mà không một lời trách móc. Nghĩ lại, tôi vẫn thấy thương ông vô cùng.
Tiền bạc túng thiếu, con thường đau bệnh nên mâu thuẫn giữa tôi và chồng ngày càng nhiều. Dù nhận được sự hỗ trợ từ gia đình 2 bên nhưng cuộc sống vợ chồng ngày càng nguội lạnh. Mỗi khi không vui, Giản lại trách móc, chì chiết do tôi mà đời anh ta bế tắc. Thậm chí, anh ta còn thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với vợ trong lúc say xỉn, bực tức. 3 năm chung sống, tôi ôm trong mình những vết thương chằng chịt cả về thể xác lẫn tâm hồn. Cuối cùng, tôi quyết định ly hôn, giải thoát cho bản thân và cho con.
Tôi và anh đồng nghiệp trò chuyện đôi ba câu mà mẹ tôi đã tức giận, đòi đuổi tôi đi. (Ảnh minh họa)
Hậu ly hôn, tôi ôm con về nhà bố mẹ sống. Anh trai thương tôi nên cho tôi mảnh đất cùng 200 triệu. Bố mẹ cho tôi 200 triệu nữa, tổng là 400 triệu, đủ để xây căn nhà nhỏ. 5 năm ròng, tôi sống đơn độc một mình để chăm con mà không dám yêu ai nữa. Mẹ tôi sợ tôi lấy chồng lần 2 nên vẫn hay nhắc nhở tôi về cuộc hôn nhân cũ. Bà còn nói nếu tôi tái hôn, bà sẽ đuổi tôi đi, chỉ giữ lại cháu để nuôi thôi.
Hôm trước, xe tôi hỏng nên có anh đồng nghiệp đưa về. Anh ấy đi xe ô tô. Về đến trước cổng nhà, anh ấy hỏi có thể vào nhà tôi uống cốc nước không? Tôi ngượng ngùng đồng ý. Tôi biết, anh có tình cảm với mình. Tôi cũng có cảm tình với anh nhưng chúng tôi chưa ngỏ lời yêu, chưa thể hiện tình cảm một cách vồ vập hay thái quá.
Nhưng lúc chúng tôi đang trò chuyện thì mẹ tôi gọi tên tôi rồi bà ôm ngực, bảo lên cơn đau tim. Anh đồng nghiệp cuống quýt định đưa bà đến viện thì bà lại nói: "Chỉ cần cậu đi về là tôi tự hết". Anh ấy sững ra rồi chào tôi, đi về trong thất vọng.
Chứng kiến nét mặt của anh đồng nghiệp, tim tôi lại nhói đau. Tôi vừa chua xót, vừa ngượng ngùng trước hành động của mẹ. Mẹ cũng chẳng tha cho tôi. Bà lớn tiếng mắng tôi dại khờ, đã từng đau khổ một lần rồi mà vẫn muốn tiếp tục đâm đầu vào yêu đương. Mặc dù tôi đã giải thích hết lời nhưng bà vẫn không tin, còn hậm hực đòi đuổi tôi đi. Chẳng lẽ sau một lần đổ vỡ, tôi không thể tìm kiếm tình yêu nữa hay sao?
Khuyên em gái lấy chồng, em rút ra 4 cuốn sổ đỏ cùng sổ tiết kiệm thay lời đáp trả Thấy em gái đã ngấp nghé 37 tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, tôi lựa lời khuyên nhủ. Ngờ đâu "muối mặt" xấu hổ với câu trả lời của em. Năm nay Nhân, em gái tôi đã gần 37 tuổi. Em làm trưởng phòng 1 công ty lớn, lương tháng khá cao, chưa kể tiền thưởng quý. Nhờ có tài kinh doanh, đầu...