Vợ lôi thôi, chồng ngán ngẩm
Rồi chiến tranh trong nhà bùng nổ, tất cả chỉ xoay quanh chuyện “ăn mặc của tôi”.
Tôi bực mình khi mặc gì anh cũng “comment” (ảnh minh họa)
Tôi rất buồn và cảm thấy cuộc sống đang đi vào bế tắc, tôi mong nhận được hồi âm sớm của chị.
Tôi năm nay 32 tuổi, lập gia đình được 5 năm, nói chung vợ chồng tôi khá hạnh phúc. Vì học cùng phổ thông nên hai vợ chồng tôi đã có sự tìm hiểu nhau rất kỹ trước khi cưới nên khi bắt đầu cuộc sống vợ chồng, mọi thứ không có gì quá phức tạp.
Chồng tôi là người đàn ông tốt, quan tâm tới vợ con nhưng lại khá kỹ tính. Anh không la cà, bia rượu như nhiều ông chồng khác. Cứ hết giờ, anh lại “lật đật” về nhà giúp vợ nấu cơm, chăm sóc nhà cửa. Bố mẹ tôi lấy làm vui lắm khi có ông con rể hay lam hay làm và giàu tình cảm như thế.
Dù đã 32 tuổi nhưng tôi trông trẻ hơn tuổi, tôi được mọi người nhận xét là có “gu” thẩm mỹ, ăn mặc hợp mốt, chỉn chu, lịch sự. Bởi mỗi khi đi đâu, tôi đều rất để ý từ đầu tóc tới trang phục, phụ kiện đi kèm. Nhưng khi về nhà, tôi chẳng quan trọng chuyện ăn mặc.
Bản thân tôi nghĩ, cưới nhau rồi thì tình cảm vợ chồng mới là yếu tố quan trọng chứ mặc gì chẳng được. Dạo gần đây, tôi rất khó chịu mỗi khi anh nhắc nhở tôi phải mặc cái này cái kia.
Anh không biết rằng anh làm vậy là chạm vào tự ái của tôi. Tôi cũng khăng khăng rằng: “Em đã phải đóng bộ tới cơ quan cả ngày rồi, anh còn muốn em bức bối khi ở nhà ư?”
Rồi chiến tranh trong nhà tôi bùng nổ, tất cả chỉ xoay quanh chuyện “ăn mặc của vợ”. Có lần về nhà, tôi phát điên khi thấy mấy bộ quần áo “con thỏ màu hồng” không cánh mà bay. Tra hỏi, hóa ra anh chồng đã thẳng tay vứt đi. Tôi càng ức chế khi anh còn dám tha lôi về một đồng đồ mặc ở nhà với giá trên trời.
Tuy vợ chồng tôi không quá khó khăn nhưng cũng chẳng vương giả gì. Trong cái đám anh xách về có một bộ quần áo ngủ mà hết nửa triệu đồng. Tôi bực mình lắm, tôi không hiểu anh muốn gì nữa? Liệu có phải là anh đã hết yêu vợ rồi không? Hay anh đã có bồ? Hay tại tôi quá xấu xí?
Video đang HOT
Rất mong chị Tâm An trả lời sớm giùm tôi.
Trả lời:
Chào bạn,
Cảm ơn bạn đã gửi thắc mắc đến cho chuyên mục. Tôi rất hiểu suy nghĩ của bạn lúc này, Tuy nhiên, bạn cũng nên suy nghĩ lại đôi chút.
Bạn ạ, người ta nói “ăn cho mình, mặc cho người”. Quả là một sự sai lầm lớn khi nhiều người phụ nữ và cả đàn ông nữa cứ đi ra ngoài là quần là áo lượt, lịch sự, sang trọng nhưng về đến nhà là họ lại khoác lên người những bộ đồ xấu xí, nhếch nhác, luộm thuộm, lò xo, nhăn nhúm.
Có một điều lạ là, tại sao bạn lại chỉ biết làm đẹp lòng người ngoài bằng cách ăn mặc lịch sự, sang trọng mà lại không biết cách làm “mát mặt” một người quan trọng nhất đó chính là người chồng của bạn.
Bạn cứ hình dung thế này, đàn ông yêu bằng mắt, chồng bạn đến cơ quan được tiếp xúc với bao người phụ nữ trẻ đẹp, xinh xắn, thơm tho, nhưng vừa xách vali về nhà là nhìn thấy ngay một bà vợ nhăn nheo, ống thấp ống cao, áo nhàu nát, đang lúi húi cọ sàn nhà.
Biết đâu những giây phút như thế, trong đầu anh chồng lại chẳng nảy sinh sự so sánh bất lợi cho chính bạn. Sự nhàm chán sẽ giết chết tình yêu và sự hấp dẫn của hai vợ chồng đấy bạn ạ.
Bên cạnh đó, bạn lại là người rất may mắn khi có được anh chồng biết quan tâm tới vợ như vậy. Bạn hãy nên trân trọng những hành động của anh ấy, hãy mặc những bộ đồ hợp mốt, gợi cảm mà anh ấy đã mua, vừa đẹp mình lại đẹp mắt chàng.
Quá yêu bạn thì anh ấy mới “mất công” như vậy, vì thế bạn không nên “gán tội” có bồ mà oan cho chàng. Thay đổi mình một chút bạn ạ!
An tâm bạn nhé!
Chúc gia đình bạn luôn hạnh phúc.
Theo Afamily
Ngán ngẩm vì vợ 'phàm phu tục tử'
Nhiều lần cô ấy hằn học với tôi chỉ vì cơm mẹ nầu không hợp khẩu vị: "Mẹ anh đúng là đồ nhà quê, nấu thế lợn nó còn chê chứ người mà ăn được à".
ảnh minh họa
Thực sự khi viết những dòng này, không phải tôi muốn nói xấu vợ, nhưng vợ tôi mang tiếng là gái thành phố mà ăn tục nói phét hơn cả người nhà quê như tôi.
Chúng tôi yêu nhau từ khi tôi và cô ấy làm chung một cơ quan ở trên thành phố. Ban đầu tôi thích cô ấy bao nhiêu về khoản ăn uống vô tư không cầu kì tiểu thư như các cô gái thành phố khác bao nhiêu thì bây giờ tôi choáng vì cái miếng ăn của cô ấy bấy nhiêu.
Mới cưới nhau về, cô ấy dính bầu luôn nên tôi thương vợ, làm tất cả việc nhà cho cô ấy từ việc đi chợ, quét nhà, nấu cơm, giặt giũ... Bao nhiêu việc cỏn con trong nhà đều đến tay tôi. Thấy chồng vất vả mệt mọc là vậy, nhưng chẳng bao giờ cô ấy chịu mó tay vào việc gì để giúp đỡ tôi. Có lần tôi chỉ nhờ cô ấy trông hộ nồi canh hay rửa mấy cái bát thôi mà cô ấy cũng kêu mùi ghê em không ngửi được: "Em thì không sao nhưng ảnh hưởng đến con anh hối cũng không kịp".
Vì nghĩ vợ ốm nghén thật nên tôi càng thương hơn. Tuy nhiên càng ngày vợ càng quá đáng, cô ấy bảo dị ứng với mùi dầu, mỡ. Thế nên tôi nấu cho ăn những món luộc, món ít dầu thì mặt cô ấy sưng lên... kêu không hợp khẩu vị. Thế mà những món nào chiên rán thì em xơi tỳ tỳ.
Sau khi sinh con xong được vài tháng, tình hình cũng không khá hơn là mấy. Tôi vẫn làm tất cả việc nhà. Mới đầu, tôi cứ hí hửng vì tưởng cưới được một cô vợ vừa xinh đẹp lại đảm đang, khéo léo, thế mà từ ngày lấy em về, số lần em nấu nướng cho tôi ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi không biết có phải do em lười hay là em chẳng biết làm gì. Suốt ngày thấy em chỉ đi tập erobic rồi trang điểm làm dáng...
Ở nhà tôi phục vụ vợ không ai biết đã đành, đằng này khi tôi đưa vợ về quê nội chơi thì mới thấy thật xấu hổ.
Trần đời tôi chưa thấy cô gái nào vô duyên như cô vợ mình. Về quê ăn.giỗ, hay ăn cỗ của họ hàng là y như rằng cô ấy viện cớ con nhỏ, nằm trong phòng ôm com ngủ cả ngày, đến giờ ăn có người gọi thì cô ấy dậy ăn. Xong xuôi lại cắp đít giả vờ bế con, trong khi cô ấy có thể nhờ bà nội bế cháu để giúp mọi người làm cỗ, dọn dẹp.
Có lần chị dâu tôi còn bắt quả tang cô ta xuống bếp ăn vụng nhồm nhoàm, trong khi đồ đấy còn chưa thắp hương. Mắng cô ta thì cô ta lại bảo tại em nuôi con nhỏ nên hay đói, thèm ăn vặt, chị thông cảm. Những lúc như vậy tôi không biết giấu mặt đi đâu. Tôi có để cô ấy thiếu thốn gì mà phải làm thế.
Về quê, cô ấy đã không phụ giúp mẹ tôi nấu nướng chuẩn bị đồ ăn thì thôi đằng này cô ấy chỉ biết ăn rồi ca thán. Nào là mẹ nấu món này mặn, phải nấu như thế này, thế này... Nhiều lần cô ấy hằn học với tôi chỉ vì cơm mẹ nấu không hợp khẩu vị: "Mẹ anh đúng là đồ nhà quê, nấu thế lợn nó còn chê chứ người mà ăn được à". Tức quá tôi mới cho vợ cái bạt tai thế mà cô ta lải nhải cả đêm làm cả nhà không ngủ nổi.
Mẹ tôi lại là người duy nhấ trong nhà bảo tôi phải biết nhịn vợ. Mẹ bảo dâu thành phố nên chắc khó tính. Mẹ người nhà quê, nó ăn không hợp thì mẹ sẽ thay đổi. Tôi biết mẹ nói vậy thôi nhưng trong lòng thì buồn về cô con dâu này lắm.
Ở quê, chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Chuyện cô vợ quý hóa của tôi lan truyền đến cả đứa bé nó cũng biết. Chắc từ này về sau, có ai cho tiền tôi cũng chẳng dám đưa vợ về quê.
Đáng trách hơn là cái lần mẹ tôi ra ngoài thành phố chữa bệnh, vào nhà con giai ở ít ngày mà cô ta đối xử với mẹ tôi như người dưng. Về quê mẹ tôi chăm cô ta nào gà, nào vịt... cứ món gì ngon là làm chiêu đãi con dâu. Thế mà mẹ chồng lên ở mấy ngày, cô ta mua một đống rau về chất ở tủ lạnh. Rồi bữa nào cũng chỉ toàn rau với ít đồ ăn mặn.
Tôi góp ý bảo vợ ngày mai mua con gà về cho mẹ tẩm bổ, thì cô ta gạt phắt đi: "Ối giời, mẹ anh già rồi, ăn thịt nhiều là bị cao huyết áp, mỡ máu...nhanh chết lắm đấy. Ăn rau vừa ngon, vừa an toàn thì không ăn".
Cô ta nói thì hay chứ làm thì chả đến đâu. Mấy ngày ăn rau không chịu được, thèm thịt quá tôi thấy cô ta lén lút mua đồ ăn nhanh, đồ hộp...giấu vào tủ để quần áo để ăn một mình. Thật không thể nào hiểu được. Chưa bao giờ tôi thấy miếng ăn nó lại là miếng nhục như vậy.
Nhắc đến vợ là tôi ngán ngẫm chẳng biết phải xử lý như thế nào nữa. Chẳng lẽ vì những chuyện nhỏ nhặt thế này mà lại phải chia tay vợ.
Theo VNE
Ngán ngẩm vì phụ nữ ngày nay toàn coi mình là 'tượng đài' Tôi không muốn nói xấu phụ nữ, càng không muốn nói xấu vợ tôi. Nhưng tôi không hiểu tại sao, thời nay những phụ nữ cứ tự cho mình như "tượng đài". Tôi nói "tượng đài" ở đây là vì phụ nữ luôn cho mình đúng, họ không sai gì cả, chẳng qua là người nhận xét chưa khách quan thôi. Áo quần...