Vợ lén trả giúp em trai 2 tỷ vì nợ cờ bạc, bị tôi phát hiện cô ấy nói câu tỉnh bơ
Đó là 2 tỷ, một khoản tiền không hề nhỏ nhưng tôi hoàn toàn không biết vợ đã mang tiền đi trả nợ giúp em trai từ lúc nào.
Vợ chồng tôi kết hôn đã được 5 năm, hiện có một cậu con trai 3 tuổi. Tôi đang làm cho một công ty nước ngoài, thu nhập rất ổn định. Hàng tháng cứ nhận lương xong, tôi lại đưa 90% lương cho vợ để vợ gửi tiết kiệm, dùng khi trong nhà có việc lớn, phần còn lại để tôi ăn sáng, xăng xe, thi thoảng bạn bè. Tiền lương của vợ dùng để đóng học phí cho con, chi tiêu mua sắm trong nhà.
Biếu bố mẹ hai bên cái gì, số tiền bao nhiêu hai vợ chồng đều bàn bạc với nhau để cùng nắm được. Việc này là để tránh vợ chồng xảy ra xích mích không đáng có thôi, chứ tôi chẳng bao giờ tiếc gì với bố mẹ hai bên cả, nhà có việc gì đều giúp.
Gần đây tôi cần một khoản tiền chung vốn với cậu bạn thân để kinh doanh, hơn nữa em trai tôi còn thiếu nửa tỷ để mua nhà nên hỏi vay. Nhưng đến khi trao đổi với vợ, cô ấy lại nói số tiền hai vợ chồng tiết kiệm bao năm qua đã không còn.
- Số tiền đó em đã trả nợ cho em trai em. Cậu nợ 2 tỷ vì thua cờ bạc.
Khi hỏi vợ tiền để hùn vốn đầu tư cùng bạn và cho em trai vay mua nhà, vợ lại nói số tiền đó không còn khiến tôi ngỡ ngàng. (Ảnh minh họa)
Chuyện em trai vợ chơi trò đỏ đen tôi có nghe bố mẹ vợ nói qua, nhưng vì chuyện của nhà vợ nên tôi không tiện xen vào, chỉ nói thông qua vợ để vợ nhắc nhở cậu đừng quá ham mê rồi đến khi vỡ nợ. Dù gì chị gái với em trai cũng dễ nói hơn là anh rể nói chuyện với em vợ. Đúng là sợ cái gì cái đó đến, không ngờ cũng có ngày em vợ nợ nhiều đến vậy.
Video đang HOT
Nhưng đó là 2 tỷ, một khoản tiền không hề nhỏ chứ không phải 2 triệu hay 20 triệu. Tại sao vợ lại lén đi trả nợ giúp em trai mà không thông qua tôi chứ, tôi hoàn toàn không biết vợ đã mang tiền đi từ lúc nào. Tức giận, tôi trách vợ đôi câu nhưng nào ngờ cô ấy lại đáp trả câu tỉnh bơ:
- Thanh niên nó chơi vui, nhỡ ra nên mới vậy chứ ai muốn nợ nần đâu anh. Vợ chồng mình có tiền thì giúp em nó, chứ chẳng nhẽ trong nhà có tiền lại để bố mẹ cắm nhà trả nợ? Với lại, em sợ anh không đồng ý nên mới không nói anh về chuyện này.
Số tiền đó không hề nhỏ, vậy mà vợ không hề thông qua tôi rồi nói tỉnh bơ như vậy. (Ảnh minh họa)
Ngẫm lại từ trước đến nay tôi chưa từng tính toán gì với nhà vợ. Bố mẹ vợ xây nhà tôi cũng biếu ông bà 200 triệu, anh họ vợ mượn tiền tôi cũng sẵn lòng cho vay, nào có hẹp hòi đâu, tại sao cô ấy lại nghĩ tôi như vậy? Có một điểm vợ tôi nói đúng, đó là nếu biết em trai vợ nợ tiền, tôi cũng sẽ cho em mượn trả nợ chứ không nỡ để bố mẹ cắm nhà, nhưng vợ chồng cần phải bàn bạc với nhau để biết số tiền của gia đình dùng vào mục đích gì chứ.
Đó là đồng tiền tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm được chứ đâu phải tự dưng mà có, tôi có quyền được biết số tiền đó đi đâu chứ? Hơn nữa, đó là sự tôn trọng giữa vợ và chồng.
Sau lần đó, tôi không còn tin tưởng vào vợ, dám đưa tiền cho vợ quản lý nữa. Hàng tháng tôi chỉ đưa vợ một khoản để chi tiêu trong gia đình, lo học phí cho con, còn lại bao nhiêu tôi tự giữ. Tiền lương của vợ tôi không quản, để vợ tự cân đối chi tiêu.
Song, thấy tôi hàng tháng không đưa tiền như trước nữa, vợ lại tỏ ra hằn học, thậm chí nghi ngờ mang tiền đi nuôi nhân tình bên ngoài. Giải thích nhiều lần vợ vẫn tỏ ra bằng mặt không bằng lòng, nên tôi không biết mình làm như thế có đúng không nữa. Tôi có nên đưa tiền cho vợ quản lý tnhư trước không để giữ gìn hòa khí trong nhà hay tiếp tục tự mình giữ tiền? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Thấy mặt em dâu tương lai, cả nhà phản đối kịch liệt rồi xấu hổ trước lời em trai nói
Bố mẹ tôi gượng cười, cố tỏ ra bình thường để hỏi chuyện nhưng tôi biết bố mẹ không hề hài lòng với nàng dâu tương lai này.
Bố mẹ tôi sinh được hai người con trai, tôi tuy là anh cả, hơn em tận 5 tuổi nhưng không giỏi giang bằng em. Trong khi tôi làm ngày làm đêm chỉ chỉ đủ ăn thì em trai lại kiếm được cả trăm triệu mỗi tháng khi chỉ mới 24 tuổi. Em còn xây được một ngôi nhà 3 tầng to đẹp báo hiếu bố mẹ, nhìn em mà tôi vừa mừng vừa xấu hổ, vì thân là anh trai lại chưa làm được gì.
Vì lương ba cọc ba đồng nên mãi 31 tuổi tôi mới lấy vợ. Lúc đó cũng là nhờ em cho 500 triệu, nên vợ chồng tôi mới có đủ tiền mua một căn chung cư nho nhỏ để ở như hiện nay. Tôi bảo em sau này sẽ trả nhưng em đều gạt đi, nói rằng anh em trong nhà tính toán làm gì, nên tôi cũng thôi.
Em trai tôi cái gì cũng tốt. Đẹp trai, kiếm tiền giỏi, có trách nhiệm với gia đình, sống có tình có nghĩa nhưng ngặt nỗi 29 tuổi mà em vẫn chưa đưa cô nào về nhà ra mắt nên bố mẹ tôi ngóng lắm. Mãi tới gần đây, khi bước qua tuổi 30 em mới thông báo sẽ đưa nàng dâu tương lai về ra mắt gia đình.
Em trai tôi tài giỏi, có nhà có xe mà mãi không đưa bạn gái về ra mắt khiến cả nhà ai cũng sốt ruột. (Ảnh minh họa)
Khỏi phải nói, cả nhà tôi ai cũng mừng. Hôm đó gia đình tôi cũng về quê để xem mặt mũi em dâu tương lai ra sao. Từ sáng sớm mẹ và vợ tôi đã đi chợ để chuẩn bị mâm cơm nho nhỏ thết đãi bạn gái của em trai.
Đến khoảng 10 giờ sáng, xe ô tô của em trai đỗ trước cửa. Cả nhà ào ào ra đón, nhưng khi thấy bạn gái của em trai xuất hiện, nụ cười trên môi mọi người vụt tắt, nhưng để giữ phép lịch sự, bố mẹ tôi vẫn mời cô ấy vào nhà.
- Thưa bố mẹ, anh chị, đây là Vân, bạn gái của con. Cô ấy bằng tuổi con, làm cùng công ty con ạ. Chúng con yêu nhau nhiều năm rồi nhưng nay con mới có dịp đưa cô ấy về thăm nhà mình.
Bố mẹ tôi gượng cười, cố tỏ ra bình thường để hỏi chuyện nhưng tôi biết bố mẹ không hề hài lòng với nàng dâu tương lai này. Vân tuy xinh gái, có gương mặt hiền từ, đôi mắt tinh nhanh nhưng ngặt nỗi cô ấy ngồi xe lăn. Em trai tôi xuất sắc như vậy, bên ngoài thiếu gì người con gái xinh đẹp hơn mà em lại chọn cô ta chứ.
Tuy vậy, bố mẹ và tôi chẳng dám nói thẳng trước mặt Vân, đành kéo em ra một góc khác nói chuyện. Khuyên can hết lời mà em vẫn u mê bất ngộ, cương quyết cưới Vân bằng được.
Không hài lòng về em dâu tương lai, cả nhà kéo em ra một góc khuyên bỏ nhưng không được. (Ảnh minh họa)
- Con ơi sao con dại dột thế, thiếu gì người mà con lại chọn con bé đấy. Nó ngồi xe lăn sau con sẽ rất vất vả để chăm sóc nó, như vậy là chuốc lấy khổ vào người đấy con ơi. Nếu con cứ kiên quyết lấy nó, bố mẹ sẽ từ mặt con.
- Bạn gái con tuy tàn nhưng không phế. Từ ngày thành lập công ty, chính cô ấy đã giúp đỡ con, nhờ đó con mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Ngày trước con mải mê chạy theo công việc mà quên mất gia đình, chính Vân đã nhắc nhở con phải thường xuyên gọi điện về cho bố mẹ, xây nhà khang trang cho bố mẹ ở.
Thực ra, trước đây Vân lành lặn như những người khác. Ngày anh trai cưới vợ, vì con về trước lo đám cưới anh nên cô ấy đành về sau một mình do còn giải quyết nốt một số công việc của công ty. Trên đường đi, cô ấy không may bị tai nạn rồi mới phải ngồi xe lăn như vậy, nhưng cô ấy không hề than trời trách đất, luôn tràn đầy năng lượng sống tích cực và vẫn có thể tự làm được mọi việc.
Khi nghe con kể về hoàn cảnh của anh, cô ấy còn khuyên con nên cho anh một số tiền để mua nhà ở. Tính ra trong khoản 500 triệu đó có 100 triệu là của Vân trích tiền túi bỏ ra đấy ạ.
Em trai kể, trong mắt ánh lên niềm tự hào, còn gia đình tôi ai nấy đều cúi gằm mặt xấu hổ, không nói được lời nào nữa. Tôi không thể ngờ một cô gái nhỏ bé như thế lại có nghị lực sống phi thường đến vậy. Em trai đã nói vậy thì chúng tôi đành chúc phúc cho em, chỉ mong sau này em mãi hạnh phúc.
Tiền lương hưu của bố mẹ đều trợ cấp cho em trai, đến lúc ốm đau mẹ lại năn nỉ tôi bán nhà Lúc em trai cưới, bố mẹ đứng ra tổ chức lo toan mọi việc, còn cho của hồi môn. Em dâu sinh nở, mẹ tự nguyện qua chăm sóc không than vãn một lời. Năm tôi lên 5 tuổi, mẹ sinh em trai, từ đó cuộc đời tôi như "từ trên trời rơi xuống". Bố mẹ dồn mọi sự quan tâm cho em...