Vợ lên giường với sếp để nuôi tôi
Tôi biết vợ đang cặp bồ với sếp nhưng đành nhắm mắt cho qua vì điều đó giúp ích cho chúng tôi.
Anh L.T thân mến!
Tôi đã đọc những lời tâm sự, chia sẻ của anh “Buồn lòng lấy phải vợ nghèo” và tôi muốn viết ngay cho anh những dòng này vì tôi và anh có cùng hoàn cảnh. Hi vọng rằng, những lời tôi nói sau đây sẽ phần nào đó giúp anh giải quyết được tình huống của mình!
Vợ chồng tôi lấy nhau tới giờ đã hơn chục năm nhưng tôi chưa thấy một ngày nào hạnh phúc vì kinh tế của hai vợ chồng quá eo hẹp, nhất là khi chúng tôi sinh con xong. Trước đây, cũng giống như anh, khi yêu chúng tôi cũng chỉ biết yêu chứ không tính toán hơn thiệt gì. Ngày sinh viên, tình yêu thường mơ mộng nên chỉ làm theo trái tim chứ không dùng cái đầu để nghĩ. Vợ tôi là người có nhan sắc nên tôi mê lắm. Chính vì mê nên tôi cũng không nghĩ được rằng quê quán xa nhau, cả hai gia đình lại nghèo, tôi và vợ thân cô thế cô trên thành phố lấy nhau sẽ rất khổ. Lúc đó, chúng tôi chỉ mê mải chạy theo tiếng gọi ái tình thôi.
Yêu nhau được hơn một năm thì chúng tôi dọn về ở cùng nhau. Thực ra lúc đó tính toán như vậy vừa là để được gần nhau, vừa là tiết kiệm chi phí sinh hoạt. Về sống cùng nhau, tiền bạc không có chúng tôi bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Cuộc sống không có tiền quả thật khó khăn vô cùng. Cãi nhau mãi khiến tình yêu cũng chẳng còn nữa. Quá chán nhau, chúng tôi cũng quyết định chia tay. Nhưng đúng vào lúc đó thì cô ấy có bầu.
Tôi biết vợ mình đang cặp bồ với sếp (Ảnh minh họa)
Đau khổ là ở chỗ cô ấy lại mang song thai. Nghĩ đến việc phá bỏ cái thai để chia tay thì quá tàn nhẫn nên chúng tôi đành đánh liều cưới nhau trong khi chưa có một thứ gì. Cưới xong được vài tháng thì vợ tôi sinh con, hai bên gia đình vì vốn không ủng hộ (do xa quê) vả lại cũng không có tiền nên không ai giúp chuyện tiền nong. Chúng tôi cãi nhau triền miên vì không có tiền. Tôi đi làm còng lưng từ sáng tới tối không đủ tiền cho ba mẹ con cô ấy. Cô ấy thì chửi tôi bất tài, vô dụng không nuôi nổi vợ con. Nhưng nào có phải thế, vừa mới ra trường đã có hai con, kinh tế đè nặng, đi đâu xin việc người ta cũng ái ngại, lại chưa kinh nghiệm nên lương thấp là chuyện đương nhiên.
Video đang HOT
Khi con lớn hơn một chút, cô ấy gửi con cho nhà trẻ để bắt đầu đi làm. Vợ tôi đẹp nên cô ấy cũng không quá khó khăn để kiếm được một công việc. Lúc đầu tôi cũng mừng vì vợ kiếm được việc làm vì như thế cô ấy có thể san sẻ cùng tôi gánh nặng kinh tế. Tiền lương hàng tháng cô ấy đưa về cho tôi đều rất nhiều, thậm chí gấp 3,4 lần thu nhập của tôi. Không những vậy cô ấy lại có tiền trưng diện nữa. Từ ngày cô ấy đi làm, hai con tôi có điều kiện được ăn uống, chăm sóc đầy đủ hơn (tất nhiên là cô ấy thuê người chăm chứ không có ở nhà để chăm con). Nhưng rồi khi cô ấy đi tối ngày, nửa đêm mới về trong tình trạng say mèm tôi bắt đầu thấy lo lắng. Vợ tôi làm thư kí cho một ông giám đốc. Hầu như không có một ngày nào cô ấy ăn bữa cơm tối với gia đình mà toàn về khi đã rất khuya. Rồi những buổi đi “công tác” dài ngày triền miên của vợ khiến tôi nhận ra rằng đã có sự bất thường.
Tôi đã hỏi và vợ tôi dương dương tự đắc: “Anh không phải người đần để hiểu chuyện gì đang diễn ra đúng không? Kiếm tiền của thiên hạ bây giờ khó lắm, anh lại không nuôi nổi mẹ con tôi thì tôi mới phải làm cái trò mạt hạng đó, chứ nếu anh lo được cho mẹ con tôi cuộc sống sung túc thì tooi đâu đến nỗi phải bỏ chồng, bỏ con ở nhà mà đi hầu người khác”. Nghe vợ nói mà tôi cay đắng lắm. Tôi yêu cầu vợ nghỉ làm nhưng cô ấy không chịu vì nghỉ là đồng nghĩa với miếng cơm manh áo của gia đình lại khổ sở. Cô ấy nói cô ấy quá hãi chuyện bữa ăn cũng phải thòm thèm rồi.
Vì thương các con, tôi đành chấp nhận để vợ “cắm sừng” (Ảnh minh họa)
Tôi biết vợ mình đã ngủ với sếp vì chỉ có như vậy cô ấy mới kiếm được nhiều tiền như thế. Tôi cũng đã từng nghĩ tới chuyện bỏ vợ nhưng thương hai đứa con còn chưa đi học mà bố mẹ đã chia đôi ngả nên tôi đành cam phận, chấp nhận là một thằng đàn ông hèn hạ để vợ cắm sừng. Một vài năm nữa, cô ấy có chút của nả tích cóp vào thì tôi sẽ bắt vợ tôi bỏ công việc đó. Dẫu sao tôi cũng muốn gia đình mình được êm ấm và đành chấp nhận hi sinh, chịu thiệt thòi.
Đã hơn 2 năm kể từ khi tôi biết vợ mình có quan hệ bất chính với sếp nhưng tôi vãn im lặng. Cuộc sống ỏ thành phố với quá nhiều khoản tiền và vì không muốn để con khổ nên tôi đành giả câm, giả điếc chấp nhận cho vợ lên giường với kẻ khác, hi vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu và quay về hoàn toàn bên tôi.
Tôi kể cho anh nghe câu chuyện gaid dình tôi để anh thấy được rằng cuộc sống không mộng tưởng như anh nghĩ đâu. Nếu chỉ yêu nhau không thôi mà không có tiền để sính ống thì tình yêu đó cũng sẽ dần chết đi thôi. Tới lúc đó lại gằn hắt nhau không nuôi được vợ con, chỉ có anh là khổ. Bởi vậy thà tàn nhẫn một lần, bỏ ngay từ đầu để không ai phải khổ còn hơn. Tôi thành thật khuyên anh hãy cân nhắc thật kĩ! Hi vọng anh sẽ được hạnh phúc chú không giống như tôi.
Theo VNE
Bị 2 người bỏ vì nhà quá nghèo
Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng tiền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi.
Thật sự, khi viết ra những dòng này, tôi cảm thấy buồn vô cùng. Buồn vì, từ trước tới giờ mình luôn sống hết lòng với người khác nhưng cuối cùng lại chẳng nhận lại được gì. Người ta, nhất là người con gái tôi dành tình cảm, cuối cùng cũng lại ra đi khi biết gia đình tôi quá hoàn cảnh. Tôi không còn muốn nghĩ tới chuyện yêu đương hay lấy vợ nữa.
Người con gái đầu tiên tôi thích, đó là một cô gái dịu dàng, dễ chịu, tốt tính. Tôi đã nghĩ, đó là người con gái đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi chọn. Nhưng sau này, khi biết gia đình em giàu có, tôi lại cảm thấy e dè. Tôi cũng nhiều lần tâm sự với em rằng, gia đình tôi khó khăn, tôi phải bươn trải một mình. Em nói không sao vì em yêu tôi nên không quan trọng chuyện giàu nghèo. Nhưng bố mẹ em có vẻ không hài lòng vì cho rằng chúng tôi không &'môn đăng hộ đối'.
Từ ngày sinh ra, tôi luôn sống trong căn nhà này, dù nghèo nhưng ấm cúng tình thương của bố mẹ. (ảnh minh họa)
Em vẫn quyết tâm về ra mắt gia đình tôi. Thái độ ngạc nhiên của em khi nhìn thấy bố mẹ tôi, ngôi nhà cấp 4 đơn sơ, tường loang lổ và bộ bàn ghế gỗ cũ kĩ. Ngay cả cái nhà tắm còn mọc rêu và cái sân gạch ngày trước. Bố mẹ tôi làm nông nên nhìn quê mua, chân đất. Có vẻ, em không hề nghĩ, gia điình tôi lại nghèo tới vậy.
Từ ngày sinh ra, tôi luôn sống trong căn nhà này, dù nghèo nhưng ấm cúng tình thương của bố mẹ. Bố mẹ phải kiếm tiền, dành dụm từng đồng bán rau cỏ để nuôi tôi khôn lớn trưởng thành. Tôi vì thương bố mẹ nên bao năm đi học đều bươn trải làm thêm để không phải xin tiền bố mẹ nữa. Nhưng khi ra trường, kiếm được công việc và nghĩ tới chuyện yêu đương, lập gia đình, tôi đã nghĩ tới em.
Sau lần ra mắt ấy, tôi không thấy em nói gì tới chuyện cưới xin nữa. Em bắt đầu nói, bố mẹ em không cho phép em yêu tôi, điều mà trước giờ tôi và em đều biết. Nhưng em vẫn thường bảo không quan trọng, quyết tâm yêu tôi. Vậy mà giờ em lại thay đổi cũng vì cái lý do cũ kĩ ấy. Có lẽ, em không ngờ gia đình tôi lại nghèo tới mức ấy.
Người con gái thứ hai tôi yêu sau này, được tầm 1 năm thì tôi dẫn về ra mắt. Cũng lý do như cũ, cũng vì tôi quá nghèo, em lại từ bỏ tình yêu với tôi. (ảnh minh họa)
Sau đó, em lặng lẽ chia tay. Thật ra tôi yêu em quá nhiều, nhưng tôi sợ, chuyện tình cảm không thể gượng ép, em sẽ vì thương hại tôi mà đón nhận tôi. Với lại, tôi cũng biết mình nghèo, không thể chu cấp cho em cuộc sống sung sướng như em có trước giờ. Tôi đành ngậm ngùi, chấp nhận chuyện chia tay một cách nhẹ nhàng.
Người con gái thứ hai tôi yêu sau này, được tầm 1 năm thì tôi dẫn về ra mắt. Cũng lý do như cũ, cũng vì tôi quá nghèo, em lại từ bỏ tình yêu với tôi. Em nói, vì là dân tỉnh lẻ, cũng muốn có công việc tốt, lấy được người chồng giàu có cho bố mẹ yên lòng nên em đã không chọn tôi và mong tôi tha thứ. Tôi không hiểu vì sao em lại hành động như vậy. Nếu thật sự như thế, ngay từ đầu em đã không nên yêu tôi. Tình yêu của chúng tôi cứ theo đó mà lụi tàn, vì tôi chưa bao giờ mua được cho em một món quà giá trị nào so với người ta, người đàn ông đang theo đuổi em.
Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng tiền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi. Người ta bảo, thời nay, không có cảnh &'một mái nhà tranh hai trái tim vàng' cũng đúng. Chẳng ai lại chọn một người đàn ông nghèo khó khi có những anh chàng giàu có vây quanh.
Kể từ đó tới giờ, tôi thật tình không muốn yêu một ai nữa. Tôi sợ lần nữa mình lại thất bại. Thà rằng, tôi cứ làm ăn, cứ tu chí, lo cho bố mẹ cuộc sống sung túc hơn để bố mẹ yên lòng, còn hơn lấy vợ về mà người ta lại chẳng đồng cam cộng khổ cùng gia đình tôi. Bị người ta từ chối vì quá nghèo, nhìn bố mẹ vất vả, tôi lại càng thấy trách bản thân mình hơn. Là vì tôi không thể lo cho bố mẹ có cuộc sống tốt như người ta, là vì tôi khiến bố mẹ phải buồn. Chẳng biết bao giờ tôi mới có thể tìm được người con gái tốt, yêu thương tôi hết lòng và cũng yêu gia đình tôi, yêu cả cái nghèo khó của tôi nữa. Tôi mong chờ người con gái ấy nhưng lại chẳng dám hi vọng vì mình vẫn còn nghèo quá, thật là thương cho chính mình!
Theo VNE
"Chồng em áo rách..." Mỗi lần ngồi vu vơ với bạn bè, chúng em thường nhắc chuyện ngày xưa, cái thời "vợ chồng tao yêu nhau thế nào, mấy ông ấy tán mình ra sao". Ngẫm lại chuyện mình, em cứ tủm tỉm cười. Dạo ấy, khi em đang tung tăng áo dài đi học, chiếc xe bỗng dưng dở chứng, tuột nguyên cả cái bàn đạp...