Vợ không yêu chồng, đừng nên tha thứ!
Lấy phải cô vợ không yêu mình, chỉ nhớ thương người tình cũ thì ly hôn ngay cho đỡ khổ.
Sau khi tâm sự của người chồng trong bài viết Đêm tân hôn vợ khóc thương người tình cũ được đăng tải trên Tình yêu giới tính, chuyên mục nhận được rất nhiều những sẻ chia, ý kiến của độc giả với tình cảnh khổ tâm của người chồng. Eva.vn xin trích dẫn để bạn đọc cùng suy ngẫm:
Thiết Trung Lâm (Lamtt@…)
Đọc được bài viết, tâm sự của bạn. Bản thân tôi xin chia buồn cùng bạn và có mấy lời bày tỏ quan điểm, động viên bạn bước qua như sau:
1. Điều thứ nhất: Với người vợ đã hành sự như vậy ngay đêm tân hôn đã được thể hiện thì chuyện này bạn hãy bày tỏ quan điểm với cô ấy rồi cùng nhau thống nhất chung sống nữa hay chia tay để giải thoát cho hai người, trên tinh thần hạnh phúc, đầm ấm, yêu thương chân thành của hai người.
2. Điều thứ 2: Khi quan điểm hai người chưa rõ ràng, thống nhất thì đưa chuyện ấy nói với ba mẹ, gia đình hai bên đi đến ly hôn.
Chúc bạn hạnh phúc, tìm được mái ám gia đình bền vững.
Đêm tân hôn vợ không cho tôi động đến người mà ngồi khóc nhớ thương ngồi tình cũ (Ảnh minh họa)
Hoàng Hải (hoanghai12a@…)
Sống như thế khác gì địa ngục, chi bằng ly hôn sớm cho hai người cùng có thời gian nhìn lại mình và tìm hạnh phúc mới bạn ạ. Hôn nhân đâu phải là canh bạc mà quyết định vội vã như vậy. Thật tiếc cho bạn.
Video đang HOT
Phạm Đức Việt (pdviet07@…)
Ban à, thât la qua nhuc vơi đan ông chung minh khi bi lưa rôi như vây. Không le minh la hâu phương vưng chăc cho vơ đi vơi tinh cu à? Hãy bỏ người dàn bà nhưu vậy vì như thế không thể chấp nhận được. Con danh dư gia đinh ư? Ban noi hêt cho gia đinh ban nghe ho se hiêu va ung hô ban con giư ngươi vơ như vây gia đinh con bi xuc pham hơn ban co chăc con cô ây sinh ra la con ban hay cua tên kia? Thât la tồi tệ!
Bùi Ngọc Thiên (buingocthien3010@…)
Bạn đã thừa nhận sai lầm của mình thế thì tại sao bạn không tìm được cách giải quyết sai lầm của mình chứ. Trong tình yêu nó không có chỗ cho sự so sánh hơn kém về địa vị xã hội hay tiềm lực kinh tế đâu bạn ạ. Có thể bạn có những điều kiện hơn hẳn người bạn trai cũ của cô ấy những tình cảm mà cô ấy dành cho thì không phải là bạn. Bạn cũng từng đi du học và cũng là người hiểu biết mà vẫn còn thích sống vì cái danh hão như bạn tâm sự thì thật đáng buồn. Hạnh phúc của bạn phải do bạn quyết định và cảm nhận chứ không phải là gia đình hay bất cứ ai cả.
Thương (keodanghl2012.van@…)
Tôi cũng là phụ nữ, cũng có người yêu cũ và mới nhưng thật sự không thể chấp nhận được người phụ nữ là vợ anh. Ai cũng có quá khứ và muốn được tôn trọng quá khứ của mình nhưng khi xác định yêu và lấy một người thì lên hiểu điều mình phải làm để duy trì sự chọn lựa của mình. Bạn chưa hẳn yêu cô ấy và cô ấy cũng không thiết tha với bạn, cả 2 nên giải thoát cho nhau, cả 2 cùng không đau khổ. Cô ấy qua một đời chồng thì về với người cô ấy yêu cũng thuận hơn. Bố mẹ cô ấy sẽ không còn nghĩ con gái của mình phải lấy được người thế này, thế kia nữa. Chúc bạn tìm ra hướng đi đúng cho mình.
Mai (mainguyen1907@…)
Những gì em trải qua đủ để có thể hiểu được cảm giác này của anh. Vợ anh thiếu suy nghĩ quá. Cô ấy quá là tệ khi chỉ vì bản thân cô ấy mà làm tổn thương tới nhiều người bên cạnh. Cứ tiếp tục sống bên một người vợ ở bên chồng nhưng khóc nhớ tình cũ thì không thể chấp nhận. Cuộc sống của 2 người trở thành địa ngục. Liệu anh có thể chịu đựng cuộc sống như thế này đến hết cuộc đời? Anh cũng có thể chấp nhận bị cắm sừng? Hãy chia sẽ những điều này với gia đình anh, gia đình anh sẽ thông cảm cho anh bởi đâu có cha mẹ nào muốn con mình bất hạnh. Mong anh có một quyết định đúng đắn. Chúc anh hạnh phúc.
Không nên cố sống bên người vợ không có tình cảm với mình (Ảnh minh họa)
Thúy Hằng (phanthuyhang039@…)
Chào anh! Tôi cũng là phụ nữ nhưng tôi không thể chấp nhận được khi một người đã lấy chồng vẫn dành tình cảm cho người yêu cũ, khóc thương, thậm chí giờ là qua lại với nhau nữa. Như vậy là cô ta đã trắng trợn thể hiện rằng cô ta chỉ dành tình cảm cho người kia thôi. Gia đình sẽ chẳng có được hạnh phúc khi anh có người vợ như vậy. Đừng vì thanh danh gì đó mà phải sống trong bất hạnh, tự làm khổ mình. Anh nên ly hôn sớm. Mong rằng đến một lúc nào đó anh sẽ tìm được hạnh phúc thực sự cho mình.
Hà (ha_tiamo@…)
Cảm giác đầu tiên của tôi là quá tệ! Tôi chỉ thốt lên được một câu” trời ơi” thôi. Anh là người nghiêm túc và có suy nghĩ chín chắn trong tình yêu, hôn nhân. Anh muốn bảo toàn thanh danh cho gia đình. Nhưng! Rất cần phải xét đến chữ “nhưng” này anh ạ. Đêm tân hôn là địa ngục, gần 2 tháng sống chung là địa ngục, anh chán vợ và muốn ly hôn, hơn nữa anh biết mình không nuốt nổi nỗi nhục này, không nuốt được thì phải nhả ra nếu không là bị hóc. Vì sức khỏe của anh, anh phải nhả ra, tức là ly hôn anh ạ.
Anh phải xác định, cái gì là cuộc sống của anh, cái gì sẽ theo anh suốt cuộc đời và mang lại niềm vui cho anh? Có phải thanh danh của gia đình hay không? Tôi chắc là nó không thể thay thế mọi cảm xúc để khiến anh viên mãn trong đời sống vợ chồng sau này. Tôi khuyên anh hãy ly hôn cô ấy. Hai người chưa có con thì sẽ không để lại hệ lụy gì cả. Hôn nhân không tình yêu là hôn nhân vô đạo đức!
Bản thân anh và gia đình không làm gì có lỗi với cô ấy, là do cô ấy không cam phận mà thôi. Thế nên chia tay nhau thì cũng không ai cười cả mà người xấu hổ chính là gia đình cô ấy. Giữ tâm hồn chứ giữ thân xác làm gì hả anh? Ứng xử của cô ấy trong đêm tân hôn cũng chứng tỏ cô ấy không tôn trọng anh rồi. Mà như thế anh cũng đâu có được thân xác cô ấy? Rồi một ngày kiểu quen thuộc sẽ xảy ra: ngoại tình với người yêu cũ. Lúc đó còn tệ hơn và anh có hối hận cũng là hối hận muộn màng. Anh lại tâm sự lên đây nữa thì tôi sẽ cười chê anh là kẻ không có bản lĩnh. Hãy làm mới lại cuộc sống và dành thời gian tìm cho mình người vợ hiền thảo biết tôn trọng giá trị của anh, tìm cho bố mẹ một nàng dâu biết giữ thể diện cho gia đình. Một người đàn ông sáng giá như anh đáng được hưởng hạnh phúc đó. Anh có yên tâm về vợ con thì mới có thể phát triển sự nghiệp được. Chúc anh hạnh phúc!
Theo VNE
Gửi anh chút hương vị cuối cùng!
Có lẽ thời gian là liều thuốc tuyệt vời cuốn đi cảm xúc ta đã từng có.
Em đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, nơi có anh, có em và con của chúng ta. Em đã tưởng tượng đến những ngày tháng chúng ta sống cùng nhau. Mỗi ngày khi thức dậy em cảm thấy mình đang bình yên trong vòng tay yêu thương của anh, mỗi đêm khi đi ngủ em cuộn tròn như chú mèo con nép vào anh say giấc ngủ. Và rồi mình cùng nhau chuẩn bị những bữa cơm, anh nhẹ nhàng vòng ôm sau lưng em khi em chuẩn bị bữa tối. Em sánh bước cùng anh đi đến những cuộc vui với bạn bè. Sẽ có những ngày mình giận dỗi nhau, bởi chẳng có hạnh phúc nào trọn vẹn mà không sóng gió, nhưng em tin anh biết cách xoa dịu và vỗ về những yêu thương trong em. Nhưng tất cả những điều ấy chỉ là mơ thôi bởi ở kiếp này anh đã thuộc về một nơi khác, một gia đình chằng có sự xuất hiện của em.
Không phải em yếu đuối, không phải em không đủ mạnh mẽ, cũng không phải tình cảm trong em không đủ lớn để muốn giữ và giành giật anh về phía mình, để anh chỉ là của riêng em thôi mà bởi em không có quyền cướp đi những thứ vốn dĩ đã thuộc về người khác. Em biết, cuộc sống này bắt buộc hạnh phúc là phải có đấu tranh, nhưng bản thân mình đã rất sợ bị tổn thương thì sao có thể đem đến điều đó cho ai khác, đúng không anh? Em biết và anh hiểu chúng ta đã cố gắng rất nhiều để dừng lại tình cảm đang lớn dần trong tim. Tình yêu không có lỗi nhưng vẫn là tội lỗi lớn nhất của tình yêu là lớn lên không đúng lúc và trao gửi không đúng người cơ mà. Có lẽ em sai khi đã quá vội vàng bắt em trái tim mình phải quên anh thật nhanh, nhưng em lại quên mất rằng mọi chuyện không đơn giản muốn là làm được như thế. Phải có thời gian, em hiểu rồi nên cần có thời gian..
Cuộc đời còn dài, con đường phía trước em phải đi còn xa lắm, em cần cố gắng nhiều hơn nữa để quay về chính bản thân mình, đúng không anh? Anh thuộc về ngày hôm qua, và anh nên được xếp vào góc kỷ niệm được gọi là quá khứ trong em. Những hạnh phúc, ngọt ngào, thương yêu tưởng chừng như bất tận ấy rồi thời gian sẽ đem đi thôi, và rồi còn sót lại là một phần ký ức không trọn vẹn.
"Em muốn nắm tay anh ở chỗ đông người, không phải vì em sợ lạc mất anh mà vì em muốn cho cả thế giới này biết rằng chúng ta đang yêu nhau"... Em hạnh phúc vì một lần được yêu anh như thế. Một ngày là tình nhân - 7 tiếng trọn vẹn bên nhau ở một nơi xa lạ không muộn phiền và bận tâm đến những người xung quanh. Em hạnh phúc nhiều lắm khi được đi cùng anh, nắm tay anh, ôm anh, hôn anh và ăn cùng anh ở chỗ đông người. Em không nhớ được tên một nhân vật nào ở trong bộ phim chúng ta đã xem, bởi lúc ấy em chỉ nghĩ đến cảm giác tay mình nằm gọn trong bàn tay anh, ánh mắt em bận dõi nhìn khuôn mặt yêu thương của người đàn ông bên cạnh. Bờ vai ấy, vòng ôm ấy, nụ hôn thoảng qua như gió ấy đang thuộc về chỉ là của riêng em. Chúng ta nắm tay nhau đi dọc bờ hồ, vòng ôm anh nhẹ nhàng giữ trọn lấy em khi ta đứng trên cầu Thê Húc, những con đường xa lạ mà bước chân em và chân anh cùng qua. Chân em đau cực, nhưng em vui, em hạnh phúc... em nhớ cả nụ hôn trong taxi mà anh bảo đầy mùi vodka và nồng nàn của em. Rồi anh đưa em về, tất cả chỉ dừng lại có thế. Trong trẻo và tinh khôi như lần đầu chúng ta biết yêu vậy.
Em buồn, chỉ là buồn thôi, không phải là đau đâu (Ảnh minh họa)
Anh bảo rằng nếu có kiếp sau anh sẽ đợi và chỉ cưới em làm vợ. Anh bảo nếu còn một ngày ở kiếp này anh sẽ vẫn yêu em, rằng tóc em có rụng hết, có bạc hết thì trong anh tình yêu dành cho em vẫn mãi vẹn tròn. Dẫu thời gian có trôi đi bao lâu, có nhiều thứ thay đổi như thế nào thì yêu thương trong anh dành cho em vẫn không thay đổi. Còn với em, em đã từng nghĩ nếu anh ở một vị trí khác, dù anh có hai bàn tay trắng, dù anh chỉ có tình yêu dành cho em thôi thì tất cả những người đàn ông xung quanh em cũng chẳng là gì hết. Đôi mắt em vẫn dõi nhìn, trái tim em vẫn luôn hướng về phía anh. Em cũng đã từng nghĩ và tự hỏi phải chăng vì thứ mình không thể chạm tới, vì thứ không thuộc về mình nên mới yêu thương và khao khát muốn có được như vậy hay chỉ đơn giản một điều rằng: đó là tình yêu. Và vì là tình yêu nên ta chỉ có thể cố gắng thật nhiều để không làm ai tổn thương mà chẳng thể cưỡng cầu mọi việc theo ý mình.
Đã biết là mình sai thì không nên sai hơn nữa, đã biết chẳng thể thuộc về nhau thì nên không khi ta cứ để tình cảm sống trong day dứt như thế? Bao lần rồi quyết tâm, bao lần rồi cố gắng, nhưng em tin em sẽ làm được thôi, anh cũng đã bảo rằng em đang làm tốt lắm mà. Em chưa bao giờ được giữ anh cho riêng em nên chẳng thể gọi là trả anh về với cuộc sống cũ, nhưng biết gọi tên sao cho đúng anh nhỉ? Chúng ta từ bỏ, chúng ta cố gắng anh nhé.
Anh có còn nhớ bài viết "Nếu có kiếp sau" mà em dành tặng anh không? Em đã từng nói rằng em muốn biến mất nhưng em không làm được rồi anh ạ. Thành phố này nhỏ bé quá, làm sao ta có thể không một lần đi lướt qua nhau? Làm sao tránh được đôi lần vô tình hay cố ý để chỉ được nhìn thấy nhau mà có mặt trong những cuộc vui chung? Nhưng em biết và cảm nhận rất rõ một điều rằng, thời gian qua cả anh và em đều đang thật sự rất cố gắng, cố gắng không phải là lãng quên nhau mà thực sự dừng lại cái tình cảm không được phép có. " Chúng ta đừng sống theo những gì chúng ta muốn, mà hãy sống theo điều ta có thể", đã ai nói với anh điều này chưa? Còn em, từ bao giờ và từ lúc nào mà lại đã thuộc lòng câu nói ấy. Em luôn tự an ủi và nhắc nhở bản thân mình rằng, sẽ tốt cả và trở lại qũy đạo cũ nhanh thôi. Nhưng trong lòng em, ở bên ngực trái ấy như có cái gì đó xa xót lắm.
Em buồn, chỉ là buồn thôi, không phải là đau đâu. Em buồn chỉ bởi tất cả dường như đang còn nguyên vẹn trong trái tim em, chẳng thể xóa nhòa, dù là mai mờ đi đôi chút. Những ngày đông lạnh lẽo cũng đã chẳng còn, vòng ôm cũng đã xa tít tắp, bờ môi cũng bị lãng quên, còn lại chút dư hương ngọt ngào của ngày xưa cũ cũng bị vòng xoay và bận rộn đời thường cướp đi mất. Có lẽ thời gian là liều thuốc tuyệt vời cuốn đi cảm xúc ta đã từng có và làm những vết thương tan hẳn, có chăng còn lại là những mảnh vỡ nhỏ bé chẳng thể lành.
Anh à! Hãy sống tốt với những gì anh đang có và nắm giữ nhé, giống như anh đã từng nói với em ấy, dù ở bất cứ cương vị nào thì cũng phải sống thật tốt.
Anh à! Bầu trời cao quá, xanh nữa, những đám mây bồng bềnh trắng muốt...
Anh à! Những ngày nắng dường như mới chỉ bắt đầu.
P/s: Nhưng anh này, khi hoàn thành xong những cảm xúc này là trời đang mưa đấy, mưa rất to...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phản bội - cuộc giải thoát tạm thời Dù lần nào phản bội chồng khi về tôi đều dằn vặt mình, căm ghét mình. Chưa bao giờ tôi thôi dằn vặt mình. Chưa bao giờ tôi thấy hạnh phúc khi phản bội chồng mình cả. Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi vẫn phản bội anh... Tôi cưới năm 20 tuổi, khi vẫn còn đang học dở dang. Chồng tôi...