Vợ không ngại đi 50 km để gặp người tình
Tôi 33 tuổi, làm văn phòng ở một công ty xuất khẩu. Vợ tôi 25 tuổi, giáo viên trường tư.
Vợ chồng tôi ở Biên Hòa, nhà vợ cách đó 50 km. Chúng tôi kết hôn khoảng năm rưỡi, vợ mang bầu trước khi cưới. Qua sinh nhật 2 tuổi của con được một tháng, tôi phát hiện vợ ngoại tình hơn nửa năm rồi. Người đàn ông đó là công an, vợ anh ta cũng là giáo viên.
Biết chuyện, tôi gặp mẹ vợ tâm sự và nhờ đưa ra cách giải quyết hay an ủi gì đó mà không được gì. Vợ còn bảo tôi đừng lôi mẹ cô ấy vào.
Sau một thời gian dằn vặt, tôi cũng cho qua. Tôi cảm thấy vợ rất bình thường, giống như chuyện này chẳng quan trọng gì. Vợ bảo lý do ngoại tình là vì chuyện “mẹ chồng nàng dâu” và tôi không quan tâm vợ. Đúng như vợ nói nhưng liệu đó có phải tất cả lý do để phản bội tôi?
Với tôi, gia đình và con cái rất quan trọng, tôi chưa bao giờ để mình đi quá giới hạn dù xung quanh có nhiều cô gái. Chuyện đã qua nửa năm rồi nhưng tôi vẫn luôn nghĩ ngợi. So với những gì vợ làm cho người khác thì tôi cũng chẳng là gì với vợ. Mỗi lần tôi kêu làm gì là vợ thường than này nọ nhưng chẳng ngại đường xa tận 50 km, chẳng ngại trưa nắng, chẳng nghĩ đến con mà đến bên người tình.
Vợ nói mới chỉ gặp người đó số lần đếm được trên đầu ngón tay. Còn tôi nhẩm tính nửa năm qua, một tháng vợ cũng 3, 4 lần đi nhà nghỉ. Với tôi, vợ là gia đình, còn người khác chắc chỉ coi cô ấy là đồ chơi. Thử nghĩ, đàn ông quen phụ nữ có gia đình vì điều gì? Tôi nói chuyện này với vợ của người đó, chắc cô ấy là phụ nữ nên dễ dàng bỏ qua, chỉ nghĩ chồng lâu lâu ra ngoài giải tỏa chút cũng không sao, miễn là về với vợ con.
Video đang HOT
Lúc mới phát hiện vợ ngoại tình, tôi nghỉ làm, cả ngày chỉ chạy khắp thành phố, đi từng nhà nghỉ xin coi camera phía trước nhà, hy vọng mình đã sai. Có nơi cho xem thì thời gian lưu đã hết, có nơi gần nhất thì không cho dù tôi năn nỉ, thiếu điều quỳ lạy người ta. Nghĩ lại, sao tôi thấy bản thân hèn hạ và nhục nhã quá. Lúc đó tôi bế con đi lang thang, ngồi như hai người ăn xin giữa đường, con tôi còn chưa kịp mặc cái quần, phải xin tạm mảnh vải để quấn lại. Tôi đi ngang bờ sông, nghĩ sao mình không nhảy xuống cho xong.
Tôi không dám đối mặt với sự thật, toàn nghĩ tiêu cực, rồi lại nghĩ mình sao mình không bình tĩnh để bắt tại trận. Giờ tôi chẳng biết phải làm sao nữa, ly hôn rồi tôi không biết mình sẽ suy sụp đến mức nào, con tôi không có đầy đủ tình thương của cha mẹ, rồi lại giống như tôi chăng? Còn không ly hôn thì tôi cứ như sống không có mục đích, chẳng biết phải làm gì. Có việc gì cần cả hai vợ chồng cùng làm là tôi lại phân vân, hôn nhân biết còn giữ được không mà làm.
Có những khi, cả ngày không được ngủ mà tôi đến tôi cũng chẳng thể chợp mắt. Có lúc tôi phải dùng đến cả thuốc an thần nhưng cũng không ăn thua. Vợ thì ăn no ngủ kỹ, người tình của vợ thì vẫn hạnh phúc, chỉ có tôi túng quẫn, không biết phải làm gì, giữa đêm tôi chỉ biết đi lang thang trong nhà cho đến khi nào cơn mệt đến, hy vọng có thể chợp mắt được. Mong được các bạn chia sẻ.
Trốn dịch COVID-19: Nhà thành nhà trẻ, ba thành bảo mẫu
Vợ tôi bắt đầu "chiến thuật" tạo việc làm cho chồng: hết dọn dẹp nhà cửa đến giữ con. Vậy là tôi thành bảo mẫu đúng điệu.
Tính chất công việc buộc hai vợ chồng tôi thường xuyên đi công tác, làm ngoài giờ, ít thời gian dành cho gia đình. Từ khi dịch bệnh bùng phát, vợ tôi chuyển sang làm việc tại nhà, còn tôi thì được nghỉ ở nhà để thực hiện 15 ngày "cách ly toàn xã hội", vậy là vợ tôi bắt đầu bày việc cho tôi làm và giao cho tôi nhiệm vụ trông trẻ.
Những ngày "cách ly xã hội", tôi làm nông dân ngay chính trên sân thượng
Và đây là thành quả trong những ngày ở nhà
Kế hoạch đi làm cũng tạm gác lại thay vào đó là một chuyến... du lịch dã ngoại ngay tại nhà mình. Sáng thức dậy, tôi nhâm nhi tách cà phê và ngồi ngắm bình minh trên sân thượng. Sợ buồn chán, tôi thử làm nông dân và bày ra trồng rau dền, rau muống, cải xanh... Ngày thứ nhất trôi qua nhẹ nhàng. Những ngày tiếp theo, từng ngày tôi vui với việc chăm sóc mảnh vườn nhỏ của mình.
Tôi tranh thủ giúp vợ dọn dẹp nhà cửa
Thấy chồng ở nhà, vợ tôi cũng bắt đầu "chiến thuật" tạo việc làm cho chồng: dọn dẹp nhà cửa, hút bụi gầm giường... nhưng cũng chỉ một loáng là tôi dọn đâu vào đấy ngăn nắp, gọn gàng.
Cho con khám phá và dạy con chăm sóc tưới cây
Sợ chồng buồn, vợ tôi giao hẳn việc trông con cho tôi. Tôi cười và vui vẻ đồng ý, chỉ là chơi với con thôi mà có gì đâu vất vả. Công việc chính thức bắt đầu. Mỗi sáng thay gì ngồi một mình thẫn thờ uống cà phê, tôi đợi hai "công chúa" thức dậy và cùng nhau lên sân thượng, mở bài nhạc quen thuộc cho con tập thể dục, dạy con trồng cây, tưới cây.
Nhìn hai đứa trẻ nhún nhảy, tôi thấy những ngày "trốn dịch" thật chất lượng. Trưa nắng nóng, cha con tôi cùng tạo hồ bơi trong phao. Cứ thế hai đứa nhỏ cứ quấn lấy tôi không rời, tôi bỗng dưng thành "bảo mẫu" đúng điệu, ăn cũng ba, ngủ cũng ba, chơi cũng ba.
Một số hình ảnh ba bố con tôi vui chơi trong những ngày ở nhà:
Nhiều ngày trôi qua, tôi bắt đầu thấm mệt với những trò chơi và sự hiếu động không ngừng nghỉ của con. Mọi thứ bắt đầu quay lại như cũ, phòng ngủ, phòng khách và cả căn nhà tôi thành "nhà trẻ" của con. Có bao nhiêu đồ chơi, bọn trẻ lôi ra khắp nhà, nhưng thôi nhà cửa có bề bộn chút cũng không sao, con vui khỏe thì ba mẹ cũng vui.
Thế giới đồ chơi, đồ hàng con bày ra thật .... đáng sợ
Anh Đào Xuân Quân (Q.Bình Tân, TP.HCM)
Mẹ chồng không quan tâm nàng dâu có phải do "khác máu tanh lòng"? Dù quan tâm bao nhiêu tới mẹ chồng nhưng tôi vẫn cảm nhận tình cảm của mẹ chồng dành cho tôi có gì khách sáo, không giống như bà dành cho con trai bà. Trước khi tôi lấy chồng, bố mẹ tôi dặn "con hãy yêu thương bố mẹ chồng như bố mẹ mình, họ sẽ cảm nhận được và yêu thương con"....