Vợ không kiếm ra tiề.n, ăn bám chồng thì khác gì gái bao!
Đấy là tất cả những gì tôi nghe được từ cô nhân tình của chồng. Còn chồng tôi khi ấy thì cười khinh khi: “Số anh nó khổ nên vậy đó”.
Tôi cay đắng trở về nhà ôm các con vào lòng. Giá mà có thể, ngay lúc đó tôi chỉ muốn bỏ đi một nơi nào đó sống cho quên hết những đớ.n đa.u. Nhưng tôi còn các con, còn bố mẹ, còn cái gia đình dù méo mó, xập xệ này. Tôi không thể bỏ tất cả mà đi được.
Tôi lấy chồng năm 21 tuổ.i. Ở thời đại này, có lẽ tuổ.i đó mà lên xe hoa với cái bụng bầu 4, 5 tháng là quá trẻ. Nhưng vì tình yêu, vì trách nhiệm với đứa con, tôi không cho phép mình làm điều thất đức. Vậy là bỏ lại tất cả những kì vọng của gia đình, họ hàng, tôi quyết định bỏ học để làm vợ, làm mẹ.
Ban đầu tôi tính sau khi sinh con mình sẽ đi học trở lại. Nhưng đấy là cách nghĩ của cô gái trẻ. Còn khi đã làm mẹ, tôi bận bù đầu với bỉm, tã, với chuyện cho con ăn, với việc chăm sóc gia đình. Từ một cô gái đang tuổ.i ăn, tuổ.i chơi, tôi ngay lập tức buộc mình phải thay đổi để làm một người vợ đảm đang, một người mẹ khéo léo. Tất cả những điều đó đều quá khó khăn với tôi.
Chồng hơn tôi 7 tuổ.i. Anh là người đã có công việc, đi làm. Tuy rằng lương của chồng tôi không quá cao nhưng cũng đủ lo cho gia đình. Vậy là cái dự định quay trở lại đi học của tôi mỗi lúc một xa dần. Tôi quá bận rộn với con. Khi con lớn hơn một chút thì đã quá tuổ.i để đi học lại bởi vì tôi thấy ngại. Hơn nữa nhiều năm sống và tất bật với chuyện nhà khiến tôi không còn nghĩ tới việc cắp sách tới trường.
Không có bằng đại học, thiếu những trải nghiệm, từ năm 21 tuổ.i tôi đã chỉ biết quanh quẩn trong nhà lo chuyện cơm nước nên tôi không xin được công việc. Thời đại này việc gì mà người ta chẳng cần bằng cấp, cần kinh nghiệm, mà hai cái đó tôi đều không có. Vậy là tôi an phận thủ thường ở nhà, cố gắng lo chu toàn mọi chuyện cho chồng yên tâm kiế.m tiề.n.
Video đang HOT
Về nhan sắc, tôi đẹp. Nhiều người gặp tôi đều nói như vậy. Thế nhưng sai lầm lớn nhất của tôi là đã không vươn lên, không ra ngoài và học cách trưởng thành. Tôi đóng đinh cuộc đời mình vào những điều vụn vặt khi còn quá sớm nên tôi tự mình làm mất đi sức cuốn hút.
Cách đây hơn 1 tháng, tôi nghe người ta nói chồng tôi có bồ. Cái viễn cảnh về việc chồng làm lắm tiề.n bị gái trẻ bám theo khiến tôi vô cùng tức tối. Tôi quyết định đi rình để bắt tận tay, day tận trán đôi tình nhân. Nhưng đớ.n đa.u thay, cái mà tôi nhận được chỉ là sự nhụ.c nh.ã ê chề.
Tôi cứ nghĩ cô gái bám lấy chồng tôi chỉ là một ả mặt còn búng ra sữa, thiếu tiề.n, bấu víu vào để lợi dụng, mồi chài tiề.n bạc mà thôi. Nhưng tôi đã nhầm. Người đàn bà chồng tôi cặp kè thậm chí hơn tôi tới 4 tuổ.i. Chị ta có công việc, địa vị và học thức. Không những vậy chị ta còn có tiề.n. Đứng trước chị ta, ngoại trừ việc tôi trẻ hơn, đẹp hơn, tôi thua toàn tập.
Đứng bên ngoài cửa rình chồng với cô nhân tình, tôi được nghe đủ những lời ch.ê ba.i của chồng và cô ta về tôi. Rằng tôi chỉ là loại đàn bà sống ăn bám, mà sống thế thì vợ khác gì gái bao? Rằng tôi chẳng những là người phụ nữ thất bại trong hôn nhân khi chồng ngoạ.i tìn.h mà còn thất bại trong cuộc sống bởi vì đến bản thân mình còn chẳng thể nào nuôi nổi…
Tôi gần như ngã gục khi nghe những lời họ nói về mình. Điều đớ.n đa.u là ở chỗ tất cả những lời khinh miệt đó đều đúng. Nếu tôi không tự mình hạ thấp bản thân mình, an phận thủ thường thì giờ họ có thể co.i thườn.g tôi như vậy hay không?
Hiện giờ tôi vẫn chưa nói với chồng về chuyện tôi biết anh ngoạ.i tìn.h. Tôi không biết mình phải làm gì. Nếu tôi tung hê tất cả, có thể tôi sẽ l.y hô.n chồng rồi học cách sống tự lập. Nhưng tôi cũng muốn tự thay đổi bản thân mình trước đã. Tôi có sai không khi đã hi sinh quá nhiều vì chồng, vì con để bây giờ phải đối chịu đựng cảnh chồng ngoạ.i tìn.h mà cắn răng chấp nhận vì bản thân không nuôi nổi mình?
Tôi phải làm gì đây?
Theo Khám phá
Khi nào có đủ tiề.n trả tôi thì hãy nghĩ đến chuyện ly dị!
Tôi sốc khi nghe vợ tôi tuyên bố xanh rờn câu nói đó trong lúc tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ làm thủ tục ly dị để giải thoát cho cả hai.
Tôi muốn kết thúc cuộc hôn nhân đầy ải này, tôi muốn ly dị cô ấy càng sớm càng tốt vì không thể chịu nổi được nữa. Tôi và cô ấy lấy nhau phần lớn do "nợ" hơn là "duyên". Tôi kém vợ tôi 4 tuổ.i, vợ tôi là người giỏi giang và tháo vát trong kinh doanh nên khi chúng tôi cưới nhau thì vợ tôi đã có một cửa hàng kinh doanh đồ chơi tr.ẻ e.m và một ngôi nhà khá lớn ở giữa trung tâm thủ đô Hà Nội. Còn tôi thì vẫn là nhân viên bình thường với mức lương chỉ đủ trà thuố.c và thỉnh thoảng uống bia rượu với bạn bè.
Khi tôi và cô ấy gặp nhau, chính cô ấy là người chủ động thích tôi trước. Cô ấy đã xin số điện thoại của tôi và nhắn tin hỏi thăm. Ban đầu tôi không quan tâm cho lắm, chỉ trả lời lại rất lịch sự nhưng thấy cô ấy cũng dễ thương, lại hồn nhiên vui vẻ nên tôi cũng có nhắn tin qua lại với tư cách là bạn bè, nhiều lần cô chủ động tặng quà cho tôi nhưng tôi đều tế nhị từ chối.
Thế rồi gia đình tôi đã gặp biến cố, mẹ tôi bị một trận đau tim và phải nằm cấp cứu ở bệnh viện, bác sĩ nói tiề.n viện phí cộng với mổ hết khoảng gần 100 triệu trong khi gia đình tôi nghèo xác xơ, bố mẹ thuần nông chẳng có nghề gì khác ngoài mấy sào ruộng. Biết tôi đang đi vay bạn bè khắp nơi, chính cô ấy là người chủ động ngỏ ý giúp tôi chuyện tiề.n bạc. Tôi rất ngại va chạm chuyện tiề.n bạc với người khác, nhất là phụ nữ nên tôi đã từ chối, nhưng ngay hôm sau cô ấy chủ động vào bệnh viện thăm mẹ tôi và đưa cho bố tôi chiếc phong bì 50 triệu và bảo tôi gửi. Tôi định mang phong bì về trả lại cho cô ấy nhưng bố tôi buồn rầu thông báo, đã gọi hết cho họ hàng ở quê để vay nhưng không đủ, phải thêm tiề.n của cô ấy vào may ra mới đủ để mẹ tôi mổ. Tôi đành cắn răng gật đầu gọi điện cảm ơn cô ấy và hẹn sẽ cố gắng trả trong thời gian sớm nhất. Trong lúc mẹ tôi nằm viện hồi sức thì cô ấy luôn vào thăm nom thường xuyên với túi quà cáp và tiề.n bạc. Bố mẹ tôi ở quê chẳng biết gì, cứ tưởng cô ấy là người tốt nên quý lắm.
"Khi nào có đủ tiề.n trả tôi thì hãy nghĩ đến chuyện ly dị!" (ảnh minh họa)
Vậy là bỗng dưng tôi bị mắc nợ chuyện tiề.n bạc với cô ấy. Mẹ tôi cũng may mắn mổ thành công và về nhà khỏe mạnh nhưng gia đình tôi lại gánh đống nợ. Vì chuyện cô ấy cho tôi vay tiề.n mà cô ấy cũng qua nhà tôi tự nhiên hơn. Rồi cuối cùng trong một lần đi chơi, cô ấy đã chuốc cho tôi say mèm rồi dìu tôi về khách sạn. Sau lần "duy nhất" đó, cô ấy đã có thai với tôi và tôi buộc phải làm đám cưới vì không muốn mình thiếu trách nhiệm.
Mẹ tôi ốm đau nên tiề.n bạc chẳng có, chính cô ấy là người đưa tiề.n cho tôi để mua sắm đồ đạc và đặt cỗ. Thú thật, có lúc tôi cảm thấy mình như đang thành con nợ vậy nhưng cô ấy bảo tiề.n của cô ấy cũng là tiề.n chung nên tôi lại đành nhắm mắt đưa chân. Đám cưới tổ chức xong thì hai vợ chồng chuyển về căn hộ của cô ấy để ở.
Vì không có tình yêu với cô ấy nên tôi chỉ hoàn thành cho đủ nghĩa vụ của một người chồng. Cô ấy xuất thân từ nghề buôn bán, còn tôi là trí thức nên cách sống của cả hai rất khác nhau. Khi về nhà cô ấy thường ngồi lê la buôn chuyện với mọi người toàn xì căng đan nọ kia thì tôi ngồi trong phòng đọc sách, nói chuyện cô ấy rất hay văng tục chử.i bậy và nói những câu chợ búa khó nghe, tôi góp ý thì cô ấy bảo nói thế quen rồi không chịu được.
Vì hai vợ chồng phần lớn sống bằng tiề.n của cô ấy nên vợ tôi tỏ ra rất hay co.i thườn.g tôi. Làm gì trong nhà cô ấy cũng tự quyết định chứ không bao giờ hỏi ý kiến tôi nên tôi cứ như người thừa vậy. Đi về nhà ngoại, mọi người khinh tôi như rác và luôn nói tôi là thằng bám váy vợ khiến tôi không muốn về nữa.
Đỉnh điểm một lần mẹ tôi lên chơi, cô ấy mua đồ ăn về rồi nằm gác chân xem ti vi và bảo mẹ tôi vào bếp nấu. Tôi về đến nhà nhìn thấy thế liền nhắc nhở cô ấy vào bếp nấu cùng vì mẹ đang yếu thì cô ấy trừng mắt quát lại tôi: "Cả nhà anh dựa vào tôi mà sống, thế mà có mỗi việc nấu một bữa cơm cũng không được, thử hỏi vắng con này ra xem có chế.t ngáp không?". Mẹ tôi ầng ậc gạt nước mắt bỏ lên phòng còn tôi đã giơ tay tát cô ấy và bảo ly dị thì cô ấy chỉ xoa má và cười khẩy: "Cộng lại xem từ ngày yêu anh đến giờ anh nợ tôi bao nhiêu tiề.n, tiề.n mổ cho mẹ anh, tiề.n đám cưới, tiề.n tôi nuôi anh, anh tính xem bao nhiêu, trả tôi đi rồi tính chuyện ly dị".
Tôi chế.t điếng người với tính toán của vợ tôi. Tôi không hiểu cô ấy cưới tôi về để làm gì? Để thỏa mãn tính hiếu thắng hay vì sĩ diện? Tôi phải làm sao để thoát khỏi cô ấy?
Theo Blogtamsu
Tôi ăn bám, còn bồ của chồng lại rất giỏi giang Bao năm qua tôi chỉ ở nhà ăn bám chồng, còn chị ấy là người đứng sau mọi thành công của chồng tôi. Tôi thừa nhận, tôi không phải là người đàn bà "ích phu lợi tử". Bao năm qua làm vợ anh, điều duy nhất tôi có thể làm là nấu cho anh và các con những bữa cơm mà có khi...