Vợ khóc và ốm li bì vì tình cũ sau ngày cưới
Tàn tiệc cưới, một lần nữa em khóc như mưa. Đêm tân hôn em nằm sốt li bì trên giường. Nhìn em tiều tụy, tôi không thể xót thương.
Tôi vừa chấm dứt cuộc đời độc thân bằng một lễ cưới rình rang cách đây gần nửa tháng. Nhưng từ lúc ấy đến giờ, tình yêu tôi dành cho người vợ mới cưới đã chết đi một nửa bởi lòng tự tôn của người đàn ông trong tôi đã bị xúc phạm quá nặng nề.
Chúng tôi gặp gỡ và yêu nhau cách đây 2 năm. Đến lúc nhận thấy tình cảm đã chín thì hai đứa hăm hở đi đến hôn nhân trong hạnh phúc. Tôi yêu vợ say đắm ngay từ thuở mới quen, tuy không đến nỗi mù quáng nhưng cũng có thể gọi là lụy tình.
Bao nhiêu thú vui thời trai trẻ như nhậu nhẹt, bi – da, tụ tập bạn bè…tôi đều hạn chế từ ngày có em. Ai chê tôi sợ vợ, bám váy em tôi cũng cười trừ.
Yêu và ghen nhưng tôi chưa một lần truy hỏi những cuộc tình trong quá khứ của vợ. Bởi tôi biết nếu có biết thì cũng chỉ thêm bận lòng và bất lực với những gì đã qua. Mặt khác, tôi tin tình yêu của mình đủ lớn để tha thứ bất cứ lỗi lầm nào của cô ấy.
Ngày cưới diễn ra trong hạnh phúc tột cùng của hai đứa. Tôi tươi cười không ngớt còn em thì xinh đẹp rạng rỡ. Nhưng niềm vui đó chợt tan thành mây khói lúc bạn trai cũ của em xuất hiện.
Tôi nhanh chóng nhận ra anh ta bởi đã có vài lần được em cho xem ảnh. Thật sự lúc đó tôi chỉ nghĩ được anh ta thật tâm đến chúc mừng tin vui này. Vì thế, tôi cảm thấy yên tâm về quan hệ giữa vợ mình và bạn trai cũ đã bình thường hóa nên anh ta mới có thể tự tin đến dự đám cưới như vậy.
Video đang HOT
Thậm chí tôi đã có chút hãnh diện và tự kiêu khi chứng minh được rằng sau bao mối tình, tôi mới là người may mắn được em lựa chọn.
Có lẽ tôi đã không lầm khi cảm nhận được sự chân thành trong cái bắt tay chúc mừng của anh ta. Hai người đàn ông thoải mái chào nhau bằng nụ cười. Duy chỉ có người con gái sắp cùng tôi tiến vào buổi hôn lễ là biến sắc.
Em bỗng dưng tái nhợt và run lẩy bẩy. Sau một thoáng sững sờ khi nhìn vào mắt người yêu cũ, em lúng túng kéo khăn voan che mặt để giấu đi giọt nước mắt gần tràn mi.
Tôi nóng người và thấy bối rối lẫn tức giận khi đọc được những biểu hiện bất bình thường trên gương mặt em. Nhận thấy tình huống khó xử giữa cả 3 người, anh người yêu cũ tế nhị đi vào bữa tiệc tránh mặt.
Đứng cạnh tôi để chào đón khách mời nhưng em lúc này chỉ có thể cười gượng gạo mà không nói nổi tiếng nào vì mải kiềm nén cảm xúc. Nụ cười trên môi tôi cũng trở nên sượng sùng và đau khổ. Trong thoáng chốc tôi nghĩ rằng vì em vẫn còn yêu người cũ nên mới xúc động như vậy.
Lát sau, em nói xin lỗi tôi và chạy vào nhà vệ sinh cho đến lúc buổi lễ gần bắt đầu mới xuất hiện với đôi mắt đỏ hoe sưng mọng. Tôi giận nhưng không muốn gặng hỏi nên cũng chỉ im lặng nắm tay em.
Chúng tôi từ từ tiến vào hôn trường trong tiếng nhạc và những tràng pháo tay rộn rã của người thân. Tôi nén giận ngẩng cao đầu và cười đóng kịch. Em đi bên tôi mà nước mắt ngắn dài.
Trớ trêu thay, quan khách cứ ngỡ rằng em khóc vì quá hạnh phúc hoặc vì buồn không muốn xa bố mẹ đẻ. Những giọt nước mắt lúc này vô cùng hợp với tâm trạng của một gái ngoan chạnh lòng vì đi lấy chồng. Mọi người xúc động. Tôi thì biết mười mươi rằng vì sao em khóc.
Suốt buổi lễ hôm ấy em hầu như không có tâm trạng tiếp khách cùng tôi. Chốc chốc em lại nhướn mắt tìm kiếm người tình cũ và lúc đi ngang anh ta, em bối rối thấy rõ.
Tôi đoán rằng em đang mải mê chìm đắm trong những kí ức xưa cũ cùng anh ta mà chẳng để ý đến tâm đến tâm trạng và gương mặt tôi lúc đó. Tôi im lặng như thóc. Em cũng chẳng hỏi han bởi khi tôi đang đau khổ nhìn em thì em lại chăm chú dõi theo từng cử chỉ của người đó.
Tàn tiệc cưới về nhà, một lần nữa em khóc như mưa. Đêm tân hôn em nằm sốt li bì trên giường. Nhìn em tiều tụy, tôi không thể xót thương bởi tình yêu, lòng tự trọng của tôi đã bị tổn thương quá sâu.
Tôi hiểu rằng em vẫn yêu người tình cũ và lấy tôi làm chồng có khi chỉ là một lựa chọn để khỏa lấp nỗi nhớ nhung và đau xót trong lòng.
Nửa tháng trôi qua kể từ ngày cưới, tâm trạng hai vợ chồng tôi vô cùng khó chịu. Tôi không ai gặng em, còn em cũng không giải thích một lời nào với chồng. Chúng tôi lầm lũi bên nhau.
Tôi không muốn chất vấn vợ bởi em vẫn ốm và mệt mỏi vô cùng. Tôi tự hỏi, em giả dối hay tôi đã quá mù quáng khi tự nhận rằng em yêu tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh bệnh tật, nghiện ngập, tôi không thể chia tay
Tôi đã hết rung động với anh nhưng không biết làm sao để trọn nghĩa, vẹn tình. Tôi là một thạc sĩ, trẻ tuổi và không muốn mất tương lai.
Tôi kém anh 11 tuổi, chúng tôi quen nhau rất tình cờ. Vì làm cũng nghề nên chúng tôi nói chuyện với nhau khá thoải mái. Tính chất nghề nghiệp tạo nên tính cách chung của những người làm du lịch. Dần dần, tôi và anh yêu nhau. Nếu chỉ có thế thì tôi chẳng có gì để nói cả.
Sau khi nhận lời yêu (đến nay đã 2 năm) thì tôi liên tục nhận được những tin sét đánh. Quả thật đối với tôi, đó là những điều khủng khiếp. Anh bị bệnh nặng 10 năm nay nhưng anh giấu tôi. Khi tôi phát hiện ra thì tôi cũng cố gắng cho qua vì tôi nghĩ bệnh tật của anh không nghiêm trọng. Tiếp xúc với anh càng nhiều, tôi càng nhận ra sự thật không đơn giản như tôi nghĩ. Vì căn bệnh ấy mà cả ông nội, rồi chú và bây giờ là bố anh đều mất. Tôi sợ hãi cho tương lai của mình khi anh trong tay không có gì, thậm chí tôi thỉnh thoảng vẫn phải giúp đỡ về tài chính. Nhưng anh quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho tôi. Điều này làm tôi cảm động và không muốn bỏ anh cho dù tất cả mọi người xung quanh đều ra sức ngăn cảm.
Rồi một ngày, tôi rụng rời chân tay khi phát hiện ra anh vẫn còn qua lại với người yêu cũ và nghiện ma túy. Tôi suy sụp hoàn toàn và thấy chán ghét cuộc sống này. Tôi thấy thương cho thân mình. Nhưng vì tình người, tôi không thể bỏ lại anh lúc này được. Lúc anh gặp khó khăn, tôi không đủ can đảm để ra đi. Tôi lại ở bên cạnh để động viên, an ủi và giúp anh cai nghiện. Nhưng điều đáng nói là trái tim tôi không còn rung động, không còn yêu anh ấy nữa. Tôi làm vì trách nhiệm và vì tôi muốn anh sống ngẩng cao đầu. Tuy nhiên, anh đã làm tình yêu của tôi dành cho anh mất hết hy vọng.
Liệu một người đàn ông 37 tuổi, không tiền tài, không nghề nghiệp, không sức khỏe, tất cả đều bắt đầu lại từ con số 0, có là chỗ dựa tinh thần cho tôi và các con sau này? Anh đòi cưới nhưng cưới sao đây khi tôi là một thạc sĩ, có công việc ổn định và có tương lai. Tôi lại rất trẻ, gia đình tôi không bao giờ chấp nhận mối tình này. Rồi không biết anh có tái nghiện, anh có thể làm lại được những gì đã mất? Tôi rất phiền lòng, không biết phải làm thế nào cho trọn tình, trọn nghĩa. Tôi đến với anh bằng tình yêu nên ra đi là điều quá khó khăn với tôi. Nhưng nếu tiếp tục, liệu tôi có đang tự giết chết tương lai của mình không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi không thể mở lòng mình Tôi không sao thoát khỏi những nỗi ám ảnh về nỗi đau của các chị mình. Tôi sinh ra trong một gia đình có 3 chị em gái. Vì là em út nhỏ nhất nhà và các chị cũng cách khá xa về tuổi tác nên tôi được chiều chuộng rất nhiều. Gia đình tôi lúc đó rất hạnh phúc, lúc nào cũng...