Vợ giảm béo, chồng méo mặt
Nhiều chị em nghe nói, cứ tăng tần suất “yêu” là vừa giảm được cân vừa đỡ cực, đỡ kiêng khem, đỡ tập tành… vậy sao không áp dụng?
Phụ nữ ai cũng muốn có vóc dáng “mi nhon” nên khi lỡ đẫy đà là chị em lo lắng, tìm mọi cách để giảm cân. Người thì tăng cường thể thao, thể dục; người thì ra sức cắt giảm khẩu phần… Nhưng lại có chị em áp dụng phương pháp giảm béo oái oăm… tăng mật độ “yêu” khiến nhiều ông chồng phờ râu, méo mặt.
Thể dục sướng
Chị Cúc năm nay chừng 35 tuổi. Trước đây cũng nhỏ nhắn, eo thon dễ nhìn đáo để nhưng vài năm nay bỗng dưng “phát tướng”, các vòng đều phì ra quá cỡ. Công việc cơ quan bận rộn suốt ngày, có hôm chị phải ngồi ôm máy tính suốt 8 tiếng liền, về nhà lại chẳng có thời gian thể dục, mà thể dục thì khổ và lười.
Thế rồi một hôm nghe người ta nói, “yêu” thường xuyên, càng nhiều càng chóng giảm cân, chị mừng ra mặt, quyết tâm áp dụng ngay.
Tối đó, anh Tâm – chồng chị – bất ngờ bởi sự thay đổi “tư duy” của vợ. Thông thường anh luôn là người chủ động gợi ý vợ “ giao ban” vậy mà giờ đây vợ anh “thả cửa”, thậm chí còn thủ thỉ đòi chồng… 2 lần mỗi tối! Thời gian đầu anh cũng thấy vui vui, tinh thần sảng khoái nhưng độ nửa tháng sau anh thở chẳng ra hơi. Mấy tối gần đây anh cố “làm” cho qua chuyện hoặc “trốn” đi ngủ sớm.
Vậy mà được vài tuần, chị Cúc đã đi cân thử rồi chạy về hớn hở khoe với chồng: “Anh ơi, hiệu quả lắm! Em giảm được gần 2 kg. Tháng này anh cố gắng chiều em nữa nhé!”. Nghe vợ nói thế anh hốt hoảng: “Thôi, thôi, em tìm cách khác đi. Cứ thế này anh thành con tắc kè ngâm rượu mất”.
Không hơn gì anh Tâm, anh Sơn là một sĩ quan quân đội. Nhà gần đơn vị nên mỗi tuần anh có 2 tối ngủ ở nhà. Ở cái tuổi tứ tuần, với anh như thế là vừa đủ. Nhưng khổ nỗi chị Dung – vợ anh, chẳng hiểu sao cứ mỗi ngày một thêm “quá khổ”.
Đúng dịp anh được nghỉ phép, chị Dung cũng xin nghỉ bù để thuận tiện triển khai kế hoạch giảm cân. “Anh giúp em nhé, xấu nàng hổ ai. Với lại chỉ một tháng thôi mà, đến lúc anh hết phép là được”. Chiều vợ và nghĩ mình cũng đang “sung” nên anh Sơn gật đầu đồng ý. Thế là “ngày một, đêm hai, lai rai không tính”. Chưa được 1 tuần anh Sơn đã ngáp ngắn, ngáp dài, ruồi đậu không thèm đuổi.
Chị Dung lên thực đơn bồi bổ cho chồng kết hợp với “dọa, nịnh, làm nũng” những mong hoàn thành kế hoạch. Chẳng hiểu do chịu khó vận động hay do tích cực “yêu chồng” mà chỉ sau 1 kỳ nghỉ phép 30 ngày chị Dung đã giảm liền 3 kg, còn anh Sơn rạc người, hốc hác. Nhìn nụ cười tươi rói trên gương mặt vợ lúc nhảy khỏi bàn cân, anh Sơn ậm ừ: “Tốt, tốt, nhưng năm sau anh không nghỉ phép nữa”.
Giải pháp không bền vững
Khốn khổ hơn có lẽ là anh Thi. Từ sau khi sinh con thứ 2, chị Trâm, vợ anh, lên cân phát sợ. Thói đời đã mập lại hay ăn, mỗi bữa chị ăn 4 bát cơm ngon lành nên càng thêm mập. Chị vào mạng tìm phương thức giảm cân, thấy cái nào cũng khổ ngoại trừ phương pháp “tăng cường ân ái” rất đáng được ưu tiên số 1.
Bởi vậy, mấy đêm nay chồng chị liên tục bị đánh thức để… giúp vợ “tiêu mỡ”. Vốn mảnh mai công tử lại ngồi bàn giấy suốt ngày nên “chuyện ấy” anh Thi không ham lắm. Mất ngủ, mất sức khiến anh Thi má hóp, mắt lồi. Mới đây, nửa đêm đang ngủ bị vợ dựng dậy “làm tới” anh Thi cáu gắt, kêu trời: “Dẹp, dẹp! Tôi có phải là robot đâu mà suốt ngày bấm nút”…
Video đang HOT
Trên thực tế giải pháp tăng cường tình dục chỉ có tác dụng nhất thời, không bền vững bởi nó chỉ tiêu hao một phần năng lượng theo kiểu “giục tốc”. Không những thế nếu quá lạm dụng nó sẽ “bất đạt”, còn tạo ra tâm lý e ngại, căng thẳng, mất hứng thú trong chuyện vợ chồng.
Nói về vấn đề này, tiến sĩ tâm lý Nguyễn Minh Thức (Trường đại học Nguyễn Huệ) khẳng định: “Vì mục đích giảm cân mà người vợ “vắt sức”, không quan tâm tới trạng thái tình cảm của chồng sẽ gây tâm lý miễn cưỡng, mệt mỏi, thậm chí anh ta có thể nghĩ vợ cần mình không phải vì yêu mà như một thứ dụng cụ giảm béo.
Điều này thật tai hại cho hạnh phúc lứa đôi. Bởi vậy, chị em nên lựa chọn phương pháp giảm cân thích hợp, chớ coi tình dục như phương pháp đa năng sẽ lợi bất cập hại”.
Theo VNE
Mưa cuối mùa...
Cô nhận ra lúc này anh cần cô hơn bao giờ hết. Và mưa thu từ nay sẽ không còn cơ đơn nữa...
Đó là ngày mưa dài giăng phố cổ. Con đường Hà Nội nhòe theo lối. Nguyên đếm từng giọt mưa buồn bã, cô đơn. Vậy là mối tình đầu chóng vánh của cô và anh Hiên đã tan theo cơn mưa thu vừa chớm. Hương hoa sấu đã dịu đi tự bao giờ.Anh Hiên có tình mới sau ba tháng chia tay Nguyên. Nhưng hôm nay cô mới cảm nhận được vệt đau vệt nhói cứa vào trong khoảng trống.Cô đã mất anh thật sự.Ba tháng.Không một sự níu với.Không một lời xin lỗi.Cái tôi của mỗi người cứ lớn dần sau lần cãi vã.
Hà Nội vào thu. Trong. Nhẹ. Bâng khuâng. Hà Nội thu mình vào từng cơn mưa nhỏ. Hà Nội mùa này buồn lắm.Nguyên quyết định đi làm thêm tại quán café ngoại ô.
Cô quen dần với nhịp sống mới, bớt đi cái ồn ã, bụi đường của phố xá.Nhưng đêm về cô vẫn trở mình trong nỗi nhớ Hiên.Một chút ghen tuông khi thoáng hiện ra cảnh Hiên cùng bạn gái ghé qua quán kem dâu trong chiều muộn, hay đi đưa nhau đi giữa đường mưa.Nước mắt rơi nhẹ. Nguyên ngủ vùi trong niềm đau khe khẽ.
Một ngày tại quán café.Cô phát hiện ra một người đàn ông luôn ghé qua quán vào mỗi tối thứ 7, ngồi làm việc và nhấm nháp tách cà phê cho tới khi cô nhắc quán tới giờ đóng cửa và không còn một ai.
- Xin lỗi, quán chúng tôi đã đến giờ đóng cửa. Nguyên nhẹ nhàng nói!
- Xin lỗi, tôi không để ý. Cảm ơn em! Người đàn ông điềm đạm đáp lại.
- Anh là khách quen ở đây à?
- Vâng, hình như em là nhân viên mới?
- Tôi mới đến đây làm việc để trốn chạy mà?
- Trốn chạy?
- À, không có gì, anh nên về sớm đi, muộn rồi đó!
Cô nghẹn ngào trong tiếng khóc. Nguyên quyết định sẽ quay lại tìm Vũ vào sáng mai. (Ảnh minh họa)
Gương mặt thoáng buồn và bí ẩn của Nguyên khiến người đàn ông có cảm giác lạ.Anh ta cũng đến quán café để "trốn chạy" những buổi tối thứ 7 đầy ắp kỉ niệm. Hai tiếng "Trốn chạy" kia lại đánh thức một quá khứ có cả hạnh phúc và niềm đau, niềm đau về một người vợ đã mất. Khoảng trống khôn cùng.
Lại một tối thứ 7, người đàn ông tìm đến quán café như thường lệ. Trời đổ cơn mưa nhẹ. Nguyên tiến lại gần với ly café trên tay:
- Liệu tối nay anh có về đúng giờ?
- Nếu em nhắc tôi thì chắc có thể?
Nguyên cười hiền.Người đàn ông tên Vũ, hơn Nguyên sáu tuổi, từng trải và điềm đạm. Sau hôm Nguyên nhắc tới hai chữ "trốn chạy", Cô và Vũ có sự đồng cảm của những kẻ đi qua nỗi đau chưa nguôi ngoai. Nguyên làm vơi đi khoảng trống trong Vũ mỗi tối thứ bảy.
Nguyên có thêm người bạn mới để trò chuyện, tâm sự ở nơi xa lạ này.Rồi, mỗi tối thứ bảy thay vì ngồi tán gẫu suốt mấy tiếng với ly café đăng đắng, cô và Vũ lại đi dạo ven hồ. Cô lại nhớ Hiên, nhớ một Hồ Tây nghiêng mình trong gió.Nguyên khóc.Quá khứ như vỡ ra thành từng mảnh.Vũ ôm nhẹ cô.Sự từng trải đang bao bọc Nguyên. Sự ấm áp đang chở che Nguyên.Bình yên như Tây Hồ buổi nào.
***
Đã 12 giờ đêm, Nguyên không ngủ được. Hoa sữa đầu đường trong ngần, thơm dịu. Nguyên hít nhẹ để tận hưởng niềm vui là lạ đang len lỏi.Đâu đây trong thứ hương đầu mùa của tình yêu, có lời tỏ tình ngọt ngào vừa khẽ hát. Đêm nay, đêm trở mình thao thức không còn là vệt buồn, nó mang tên "Nỗi nhớ thầm"
Hai tháng cứ trôi qua trong dư vị nhẹ nhàng như vậy. Nguyên chưa nhận được lời yêu từ Vũ. Nhưng trong ánh nhìn và vòng tay ấm áp của Vũ, cô cảm nhận được hương tình yêu đang lan vào trong từng nhịp thở.
- Mấy hôm nữa, tôi sẽ đi công tác. Vậy là thứ bảy tôi không ghé qua đây được rồi - Vũ nói.
- Anh đi công tác ư? Bao lâu? - Nguyên ngạc nhiên và hồi hộp chờ câu trả lời.
- Ba tuần.
- Vậy tôi sẽ không có ai để nhắc về sớm! Nguyên thoáng chút hờn dỗi.
Giờ cô mới biết rằng, tình yêu mà anh dành cho cô quá đỗi lớn lao (Ảnh minh họa)
Vũ khẽ siết lấy bàn tay nhỏ bé. Anh và Nguyên phải xa nhau ba tuần. Không quá dài.Nhưng với kẻ tương tư thì xa lắm. Đó là hôm thứ bảy cuối cùng Nguyên gặp Vũ trước ngày Vũ đi công tác.Vũ vô tình làm rớt tấm ảnh tại quán café khi Nguyên ngồi lại một lúc khi Vũ đã ra về. Cầm tấm ảnh trên tay, cô sững người.
Một tấm hình chụp chung của Vũ và một cô gái đang cười vui vẻ. Nụ cười của Vũ không buồn như cô vẫn thấy. Đó là nụ cười trong trẻo của hạnh phúc thật sự. Những cái siết tay là lừa dối? Những vòng ôm chỉ là sự thương hại? Hay chính cô đang mộng tưởng sự quan tâm của Vũ là tình yêu? Đầu óc Nguyên rối bời.
Nguyên không tin vào những gì trước mắt.Cô biết tìm Vũ ở đâu để tìm sự lý giải? Nhưng Vũ đâu đã là người yêu của cô chứ?Mọi thứ như sụp đổ. Nỗi đau cứ dày thêm. Ký ức ngày mưa thu chia tay Hiên lại hiện ra rõ hơn bao giờ hết. Nguyên lại khóc - Sự yếu ớt của cô gái vừa đi qua tuổi hai tư đầy khao khát.
Đúng ba tuần, Vũ về. Anh mang theo một món quà tặng Nguyên. Nguyên gửi trả tấm ảnh cho Vũ. Vẻ mặt cô chẳng mấy niềm nở, vui vẻ. Thật lòng cô vẫn đang cố kiếm tìm ở anh lời giải thích về tấm hình mà cô đã chờ đợi suốt ba tuần qua. Nhưng không.Vũ nhận lại tấm hình chỉ với lời cảm ơn.
Vậy là đã rõ, cô không là gì cả. Nguyên trở về căn phòng bé nhỏ, lần này cô không khóc. Cô không mở món quà Vũ tặng. Cô sợ mình lại lao vào mộng tưởng. Rồi cơn mưa chợt đến. Nhẹ tênh. Nỗi cô đơn và trống trải hiện ra, rõ mồn một.
Hai ngày sau Nguyên trở về thành phố. Lại một cuộc trốn chạy. Hà Nội phố đang vào cuối mùa hoa sữa. Mưa nhiều hơn. Nỗi nhớ về Vũ thành hình, rõ nét. Cô không lý giải nổi. Nhưng cô hiểu rõ, Vũ là người xoa dịu nỗi đau của mối tình đầu.
Và một ngày Nguyên mở món quà. Một lá thư và chiếc pha lê hình trái tim. Cô lặng người khi đọc từng dòng chữ. Cô gái trong tấm hình là người vợ đã mất. Sự lý giải và lời tỏ tình của Vũ đã đến từ sau chuyến công tác trở về. Mãi hôm nay Nguyên mới nhận được. Cô nghẹn ngào trong tiếng khóc. Nguyên quyết định sẽ quay lại tìm Vũ vào sáng mai. Cô nhận ra lúc này anh cần cô hơn bao giờ hết. Và mưa thu từ nay sẽ không còn cô đơn nữa...
Theo VNE
Đắng lòng phía sau nỗi đau bị xâm hại Không chỉ tổn thương thể xác, những ám ảnh tinh thần là điều phụ nữ sợ hãi nhất. Những nạn nhân từng bị lạm dụng, xâm hại tình dục không chỉ chịu thương tổn về thể xác mà những ám ảnh tinh thần còn là điều đáng sợ hơn cả. Nó đeo đẳng họ trong suốt quãng đời sau. Rất nhiều người phụ...