Vợ đi cùng người đàn ông khác, khi xô ngã vợ ngất đi người chồng mới biết sự thật…
Trong cuộc đời có những lỗi lầm có thể dễ dàng được bỏ qua và được tha thứ. Tuy nhiên, lại cũng có những sự việc mà có lẽ, cho đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, người trong cuộc sẽ vẫn còn day dứt, xót xa…
Steve và Sarah lấy nhau đã 10 năm mà vẫn chưa có con. Họ đã nhiều lần đi khám bác sỹ và đều được thông báo không có vấn đề gì nghiêm trọng ảnh hưởng đến việc có thai. Tuy vậy, bạn bè và gia đình khuyên họ nên ly dị, với hy vọng họ sẽ có được những đứa con cho riêng mình khi sống cùng những người khác. Nhiều cặp vợ chồng cùng hoàn cảnh như Steve và Sarah đã chấp nhận chia tay vì không thể vượt qua được áp lực của gia đình, hoặc vì tình yêu của họ dành cho nhau không đủ lớn, hay vì đó là duyên phận… Nhưng với Steve và Sarah, hạnh phúc của họ chính là được ở bên nhau và nuôi dưỡng ước mơ có con trước lễ kỷ niệm 11 năm nên nghĩa vợ chồng.
Dù thế nào, họ vẫn quyết tâm ở bên nhau, vì đó là hạnh phúc của cuộc đời mà họ hằng theo đuổi. (Ảnh minh hoạ: Internet)
Một ngày, như thường lệ, Steve về nhà từ nơi làm việc. Bất ngờ anh bắt gặp vợ mình đang thả bộ trên đường cùng với một người đàn ông khác. Người này choàng tay qua vai cô rất thân mật và trông họ rất hạnh phúc. Suốt cả tuần sau đó, Steve liên tục thấy người đàn ông đó đi cùng vợ mình tới những nơi khác nhau trong thành phố. Anh quyết định tiếp tục âm thầm theo dõi họ trước khi nói chuyện nghiêm túc với vợ.
Một buổi tối, khi gần về đến nhà sau giờ làm việc, Steve lại nhìn thấy người đàn ông xa lạ lái xe đưa vợ mình về, ông ta còn đỡ vợ anh ra khỏi xe, và hôn lên má cô. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Steve cảm thấy như có ai đó bóp nghẹt lấy trái tim mình. Không từ ngữ nào có thể diễn tả hết nỗi buồn và sự tổn thương và Steve phải chịu đựng khi đó. Nó quá lớn đến nỗi anh đã không đủ sức để nói chuyện thẳng thắn với vợ về những gì anh chứng kiến trong khoảng thời gian qua. Vì thế, anh chọn cách im lặng.
Steve liên tục thấy người đàn ông đó đi cùng vợ mình tới những nơi khác nhau trong thành phố. (Ảnh minh hoạ: Internet)
Hai ngày sau, vào buổi chiều muộn sau khi tan sở, trong lúc lấy nước vào bình thủy tinh từ thiết bị lọc nước, Steve nghe thấy chuông điện thoại reo. Anh nhấc ống nghe lên, một giọng đàn ông cất lên từ đầu dây bên kia: “Chào em yêu quý, anh sẽ đến nhà em vào tối nay để gặp em như đã hẹn đấy”. Nghe thấy vậy, Steve đặt nhanh điện thoại xuống. Anh chắc chắn người gọi chính là người đàn ông mà gần đây anh thường xuyên bắt gặp đi với vợ mình. Steve đột nhiên trở nên run rẩy với ý nghĩ rằng anh đã mất vợ bởi một người đàn ông khác. Bình thủy tinh tuột khỏi tay anh rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành từng mảnh.
Nghe thấy có tiếng đổ vỡ, Sarah chạy vội vào phòng, cuống quýt hỏi: “Anh có sao không, anh yêu?”. Nỗi giận dữ bị kìm nén trong lòng Steve bấy lâu nay bỗng chốc bùng phát. Sự tức giận đã che mờ lý trí anh. Không làm chủ được mình, Steve xô mạnh Sarah khiến cô bị ngã sóng soài xuống sàn, lập tức bất tỉnh.
Video đang HOT
Rồi Steve hốt hoảng nhận ra vợ anh đã bị ngã vào đúng chỗ mà anh làm vỡ chiếc bình thủy tinh, và một mảnh thủy tinh lớn đã đâm vào người cô. Lo lắng, ân hận khôn nguôi, Steve cúi xuống sát người vợ, ôm cô vào lòng và cảm nhận hơi thở, mạch đập cũng như nhịp tim của cô, tuy nhiên, cô nằm đó, hoàn toàn bất động.
Trong lúc bối rối, Steve bất chợt nhìn thấy một chiếc bao thư trong tay Sarah. Anh nhẹ nhàng rút nó ra khỏi tay cô, mở bức thư ra và cảm thấy choáng váng khi đọc nó: “Ông xã thương yêu, lời nói không thể diễn tả được hết cảm xúc và niềm vui của em lúc này, nên em quyết định viết nó ra cho anh. Anh biết không, hơn một tuần nay, hàng ngày em đều đi khám bác sĩ vì em muốn biết chắc chắn trước khi báo tin mừng cho anh.
Bác sĩ xác nhận rằng em đã có thai, và còn là thai đôi nữa nhé. Các con của chúng mình đã được 2 tháng rồi, anh ạ. Và thật bất ngờ, anh còn nhớ em đã kể cho anh nghe về người anh trai bỗng dưng mất tích của em không? Gia đình đã mất liên lạc với anh ấy gần 10 năm nay, cũng chỉ vì mối bất hoà của anh ấy với bố em. Vị bác sĩ thăm khám cho em lại chính là anh ấy. Hôm nay anh ấy sẽ đến nhà thăm và ăn tối với vợ chồng mình. Em muốn anh sẽ thật bất ngờ vì cả hai tin tốt lành, ông xã à. Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh em. Bà xã yêu quý của anh”.
Bức thư rơi tuột khỏi tay Steve. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa, người đàn ông mà anh đã gặp cùng với vợ mình nhiều lần, bước vào và nói: “Chào Steve, anh là Max, anh ruột của Sarah”. Vừa dứt lời, Max đã vô cùng hoảng hốt khi nhìn thấy em gái mình đang nằm trên vũng máu và bất động, Max và Steve vội vàng đưa Sarah trong tình trạng hôn mê đến bệnh viện. Sau một giờ đồng hồ được các bác sỹ cứu chữa trong phòng hồi sức cấp cứu, Sarah đã tỉnh lại. Bác sỹ nói cô choáng ngất do bị xô mạnh và mất máu quá nhiều. Tuy nhiên, bất hạnh thay, ông không thể cứu cái thai với 2 đứa trẻ sinh đôi của họ…
Cả hai vợ chồng nghe thấy vậy đều nức nở… (Ảnh minh hoạ: Internet)
Suy ngẫm: Câu chuyện với cái kết không mong đợi, cho chúng ta một bài học sâu sắc về cách ứng xử đối với mọi tình huống trong cuộc sống. Giá như Steve có thể nói chuyện với Sarah ngay khi anh nhìn thấy cô đi cùng một người đàn ông khác. Giá như anh có thể hoàn toàn tin tưởng vào người bạn đời của mình để không bao giờ có những ý nghĩ xấu về cô như vậy… thì có lẽ hai thiên thần bé bỏng của họ đã có cơ hội đặt chân xuống thế giới này.
Các bạn và tôi, chúng ta đều đang có cuộc sống gia đình, có cha, có mẹ, vợ, chồng, anh chị em, con cái, đồng nghiệp… Mỗi ngày sẽ có những thử thách mới chờ đợi chúng ta ở phía trước. “Nhân vô thập toàn” (con người không ai toàn vẹn, hoàn hảo), chỉ cần mỗi chúng ta không nên quá vội vàng khi đánh giá người khác từ những gì nhìn thấy và nghe thấy…
Hãy dành cho những người xung quanh ta, những người thân yêu của chúng ta một sự tin yêu vô điều kiện. Chỉ có bao dung, yêu thương và vị tha không tính toán mới có thể hoá giải được mọi khúc mắc trong cuộc sống này. Hãy cố gắng chuyển hoá những cảm xúc tiêu cực thành tích cực để cho mỗi ngày sống của chúng ta được tràn đầy năng lượng.
ĐKN/Sưu tầm
Sự thực 'rụng rời' đằng sau câu nói soái ca "cho anh được làm cha đứa bé trong bụng em"
Vĩnh nhắc lại chuyện muốn được chịu trách nhiệm với đứa con của cô và người đàn ông khác. Thúy nghĩ tới thái độ ngày càng gay gắt của bố mẹ, lại sờ xuống cái bụng đã hơi nhô lên của mình...
Ảnh minh hoạ
Giữa lúc Thúy đang đau khổ tột cùng thì Vĩnh đến gặp cô. Vĩnh nói, anh đã biết hết hoàn cảnh khó khăn hiện tại của cô, và đề nghị cô "cho anh được làm cha đứa bé trong bụng em".
"Em không tin anh ư? Anh thật lòng với em mà. Nghe tin về em, anh xót xa lắm. Em hãy đồng ý đi, cho anh được chăm sóc em và đứa bé, để anh nhận là bố của đứa trẻ...", cúp điện thoại rồi mà những lời nói dịu dàng, tha thiết của Vĩnh vẫn văng vẳng bên tai Thúy. Đây đã là lần thứ 5 Vĩnh nhắc lại chuyện này với cô rồi.
Thúy đang mang thai, nhưng cha ruột của đứa bé đã rũ bỏ hoàn toàn mọi liên quan tới mẹ con cô. Thúy xác định sẽ tự sinh con và nuôi nấng bé nên người. Nhưng bố mẹ cô nhất quyết bắt cô khai ra bằng được tác giả của cái thai. Cô biết bố cô định làm gì, hẳn là sẽ tới "bắt đền" gia đình anh ta, nhưng Thúy không muốn như thế. Những lời lẽ nhục mạ cô mà anh ta và gia đình đã nói cô làm sao có thể quên được.
Chưa nói chuyện làm ầm ĩ lên có hiệu quả hay không, kể cả cô về nhà đó làm dâu thì cuộc sống cũng chẳng khác gì địa ngục. Vì thế cô kiên quyết im lặng không hé răng một lời. Chính thái độ "cứng đầu, ngang bướng" của cô càng khiến bố mẹ cô như muốn phát điên. Ông bà tuyên bố, một là cô phá cái thai đi, không thì cô ra khỏi nhà muốn đi đâu sinh con thì đi, ông bà không có đứa con "bôi tro trát trấu" vào mặt bố mẹ như cô!
Giữa lúc Thúy đang đau khổ tột cùng thì Vĩnh đến gặp cô. Vĩnh là bạn học thời đại học của Thúy. Cô không biết bỗng dưng anh chàng tìm tới là vì việc gì sau khoảng thời gian ít liên lạc. Cho tới khi Vĩnh nói, anh đã biết hết hoàn cảnh khó khăn hiện tại của cô, và đề nghị cô "cho anh được làm cha đứa bé trong bụng em" thì cô mới hiểu.
Theo lời Vĩnh kể thì anh thầm thương trộm nhớ cô từ hồi còn học chung, sau này cô có người yêu nhưng anh vẫn luôn dõi theo không rời. "Hãy cho anh một cơ hội để được ở bên em. Anh hứa sẽ coi đứa bé như con đẻ của mình và không để một ai biết sự thật về việc nó không phải con ruột của anh", Vĩnh trìu mến nhìn Thúy nói chắc nịch.
Khỏi phải nói Thúy bị chấn động thế nào. Nhưng hôm ấy cô không nhận lời Vĩnh, bởi cô không muốn anh phải chịu thiệt thòi khi cưới cô, hơn nữa cô cũng không yêu Vĩnh. Cuộc hôn nhân như thế này cô sợ sẽ không lâu bền.
Vậy nhưng Vĩnh vẫn không từ bỏ ý định. Sau hôm ấy anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện thăm hỏi, động viên và quan tâm Thúy, cũng không quên nhắc lại đề nghị của mình. Nói Thúy không cảm động là nói dối. Có đôi lúc cô cũng đã suy nghĩ tới chuyện gật đầu với anh.
Và lần này là lần thứ 5 Vĩnh nhắc lại chuyện muốn được chịu trách nhiệm với đứa con của cô và người đàn ông khác. Thúy nghĩ tới thái độ ngày càng gay gắt của bố mẹ, lại sờ xuống cái bụng đã hơi nhô lên của mình, cô suy nghĩ thật lâu và quyết định đồng ý với Vĩnh.
Vĩnh vui lắm, anh lập tức mua một lẵng hoa quả lớn tới nhà thăm Thúy để chính thức gặp mặt bố mẹ cô, nhận mình là bố đứa con Thúy đang mang. Bố mẹ Thúy trách móc mấy câu lấy lệ, nhưng Thúy nhìn là biết, hai người đang vui mừng cỡ nào. Nhìn sang Vĩnh, trong lòng Thúy ngập tràn sự cảm kích đối. Ông trời thật ưu ái cho cô quá khi mang đến một người đàn ông vị tha, bao dung như anh. Cô sẽ dành cả đời này để đối xử tốt với Vĩnh, trả nợ những ân tình mà anh đã dành cho cô.
Sau cuộc gặp gỡ vui vẻ ấy, 1 tuần sau là ngày Vĩnh hẹn đưa bố mẹ tới nhà Thúy bàn chuyện. Nhưng trước đó 1 ngày, Vĩnh gọi điện cho Thúy, ngập ngừng mãi mới nói: "Anh xin lỗi em, em đang mệt mỏi mà lại làm phiền em chuyện này... Nhưng anh thật sự không còn cách nào khác... Anh đang nợ 100 triệu, bọn chủ nợ biết anh sắp cưới vợ nên dọa đúng ngày cưới sẽ tới phá đám. Bố mẹ anh sợ hãi lắm, nên chưa muốn tới nhà em vội, ông bà bàn bạc đợi vài tháng nữa anh gom tiền trả xong nợ thì lúc ấy mình sẽ tổ chức đám cưới...".
Thúy chau mày suy nghĩ, cô cũng không vội gì vài tháng, nhưng nếu kéo dài thời gian bố mẹ cô sẽ phiền muộn. Hơn nữa, lúc này Vĩnh đang gặp khó khăn, cô là vợ tương lai của anh, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn? Thậm chí cô còn đang mang nợ anh là đằng khác, giúp anh chuyện này cũng là lẽ đương nhiên.
Thúy nói với Vĩnh cô sẽ xoay sở giúp anh, nhưng Vĩnh nhất quyết không nhận. Phải đến khi Thúy bảo sau này anh có thì trả lại cô, lúc ấy anh mới đồng ý. Ba ngày sau, Thúy gửi tiền vào tài khoản cho Vĩnh, chẵn 100 triệu. Thế nhưng sau khi tiền đã nhận được, thì dường như Vĩnh cũng quên luôn chuyện bảo bố mẹ anh lên bàn hôn lễ với nhà Thúy.
Vĩnh thậm chí còn chẳng chủ động gọi cho Thúy nữa. Cô gọi thì anh liên tục cáo bận. Vì ngại nên Thúy cũng chẳng dám giục giã. Nhưng bố mẹ cô thì sốt ruột lắm rồi trong khi số tiền kia Thúy cũng giấu bố mẹ, lấy tiền tiết kiệm của bản thân và vay mượn bạn bè. Nửa tháng qua đi từ cái ngày cô gửi tiền, Vĩnh vẫn thờ ơ hờ hững khiến Thúy dù muốn tin tưởng anh cũng phải thấy bất an, hoài nghi.
Cuối cùng Thúy không nhịn được nữa, hỏi thẳng Vĩnh. Ngờ đâu anh ta cũng thản nhiên thừa nhận luôn: "Chuyện của chúng mình phải dừng lại ở đây thôi. Em giữ gìn sức khỏe, cố gắng nuôi con cho tốt nhé, anh rất tiếc không thể giúp được gì cho em".
Thúy có cảm giác như bị ai giáng cho một cú bạt tai nảy lửa. Mọi chuyện từ từ lướt qua đầu cô, bắt đầu khi Vĩnh đột ngột tới tìm gặp. Thúy giật mình nhận ra, sau khi cô gửi tiền, thái độ của anh ta bắt đầu thay đổi. Lẽ nào đây là một âm mưu đã được tính toán kĩ lưỡng từ trước?
"Số tiền kia anh chẳng biết bao giờ mới có mà trả, thôi em coi như làm ơn làm phúc...!", Vĩnh cười một tiếng, rồi cáo bận cúp máy. Cuối cùng hắn ta cũng lật bài ngửa, chứng minh những điều cô vừa suy nghĩ là chuẩn xác. Thúy cay đắng và phẫn hận tột cùng, hắn ta thấy cô còn chưa đủ thảm thương hay sao, còn hèn hạ và độc ác tới mức lợi dụng hoàn cảnh éo le của cô để trục lợi?
Theo Afamily
Yêu nhau nhưng chúng tôi luôn cãi nhau Yêu nhau mà cứ thường xuyên cãi vã, cưới nhau về liệu chúng tôi có cuộc hôn nhân hạnh phúc? Tôi và cô ấy tìm hiểu nhau trên 2 năm. Một năm sau, chúng tôi mới chính thức là người yêu của nhau. Cô ấy năm nay 26 tuổi, nhỏ hơn tôi 2 tuổi, là chủ một tiệm thời trang lớn. Không hiểu...