Vợ của người yêu cũ không đẻ được, tôi mừng vô cùng
Tôi đã cười nhạt khi nghe Mạnh – cậu bạn thân của anh kể chuyện vợ anh bị vô sinh, 7 năm họ lấy nhau mà chưa thể có con. Tôi không thể cảm thương, chỉ nghĩ rằng cuộc sống luôn công bằng, có luật nhân – quả.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 32 tuổi, đã ở cái độ được coi là chín chắn, có công việc tương đối tốt và một gia đình nhỏ với 2 đứa con khá hạnh phúc.
Tuy nhiên, để có cuộc sống như hiện tại, tôi đã trải qua những năm tháng tuổi trẻ buồn khổ và đau đớn.
Trước khi lấy chồng tôi bây giờ, tôi đã từng yêu một người đàn ông say mê. Tôi và anh quen nhau lúc tôi học năm thứ 2 đại học, anh hơn tôi một khóa, học cùng trường. Chúng tôi rất hợp nhau. Tôi có thể làm bất cứ việc gì vì anh. Chúng tôi ở cạnh nhau, chăm sóc nhau và luôn bảo nhau cố gắng học tập thật tốt để ra trường nhanh xin được việc làm rồi tổ chức hôn lễ.
Tình yêu sâu đậm cuối cùng dẫn đến tôi và anh sống thử cùng nhau. Ngày đó, hàng ngày tôi đi học về lại cơm nước cùng anh, chăm sóc anh y hệt một người vợ. Những lần anh ốm đau, tôi lại thức đêm thức hôm coi sóc. Có đợt anh bị tai nạn xe máy, bị chấn thương nặng, phải bó bột và nằm viện cả tháng trời, cũng chỉ một mình tôi cơm nước và lau rửa, chăm sóc anh. Tôi phải vét hết những đồng tiền bố mẹ gửi cho và cả tiền gia sư nữa để chi trả viện phí.
Tôi và anh sống chung với nhau được tầm 8 tháng thì tôi mang bầu. Thấy mình trễ kinh, tôi hoảng sợ và mua que thử thai thì kết quả dương tính. Lo lắng và hồi hộp, tôi thông báo với anh sau bữa cơm tối. Anh có phần hơi sững sờ nhưng chốt lại: “Em phá thai đi, mình chưa có thể có con”. Tôi bảo “Tại sao? Mình yêu nhau cơ mà. Anh sợ thiên hạ dị nghị hay bố mẹ? Nếu thế, mình cưới nhau đi”. Anh vỗ về tôi bảo sẽ đưa tôi đi làm thủ thuật, để khi nào ra trường sẽ cưới nhau bởi hai đứa đều chưa có việc làm, trong tay chưa có nhiều tiền.
Dù đau đớn nhưng nghe lời anh cộng với việc không biết nói sao với bố mẹ, người thân, bạn bè về việc mình mang bầu, tôi đã cùng anh đi bỏ thai.
Video đang HOT
Sau lần phạm lỗi tày đình này, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện mang bầu nữa. Nhưng đúng là cuộc sống không nói trước được điều gì. Anh ra trường về quê làm ở Sở Nội vụ, còn tôi thì vẫn ở trên Hà Nội học năm cuối. Vậy là cứ cuối tuần anh lại lên chơi với tôi, ăn tối rồi ngủ lại. Trong một lần sơ suất không dùng biện pháp tránh thai, tôi lại dính bầu.
Tôi lại một lần thông báo với anh. Anh cau mày, nhăn mặt nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh. Tôi bảo anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh, anh ngần ngừ rồi bảo tôi đang có bầu đi lại xa xôi không tốt cho sức khỏe, đợi thư thư rồi sẽ nói chuyện với ông bà.
Nhưng kể từ buổi cuối nói chuyện hôm đó, anh lặn mất tăm, tôi gọi liên tục cho anh nhưng không thể liên lạc được. Viết mail, nhắn tin Yahoo anh cũng không trả lời.
Lùng sục anh trong vô vọng hơn 3 tuần thì tôi bất ngờ nhận được điện thoại của anh. Chưa kịp mừng thì anh hỏi tôi đã bỏ thai chưa, tôi bảo “chưa”, anh nói tôi anh đã có người yêu mới và chuẩn bị kết hôn, do vậy hãy vì anh và cả tương lai tôi mà bỏ con đi. Tai tôi choáng váng và rơi điện thoại.
Hai hôm sau, buổi tối tôi đang ngồi ăn cơm một mình và coi tivi thì anh cùng một cô gái xuất hiện. Anh giới thiệu tôi đó là bạn gái. Hai người nói là chuẩn bị làm đám cưới. Cô gái đó có bảo tôi là: “Chúng em yêu nhau thật sự, rất hợp nhau. Vì vậy, chị đừng “cố đấm ăn xôi”.
Tôi thấy mặt mình nóng nhưng chân tay bủn rủn, đau đớn như bị đâm thấu tim. 1 tuần sau đó, tôi dù rất đau đớn, tôi buộc phải bỏ con lần thứ hai.
Phải mất 3 năm tôi mới quên được mối tình đầu đầy đau đớn và mở lòng với một người đàn ông. Đó chính là chồng tôi bây giờ – một người đàn ông từng trải, rất yêu thương vợ con.
Đã trải qua tận cùng nỗi đau nên tôi rất trân trọng những gì mình đang có. Hôm trước, họp lớp đại học, tôi gặp lại Mạnh – cậu bạn thân của người yêu cũ kể chuyện vợ anh bị vô sinh, 7 năm họ lấy nhau mà chưa thể có con dù đã tìm đủ mọi cách chữa trị. Tôi chỉ cười nhạt và không thấy trong lòng một chút cảm thương, trái lại lại thấy vui mừng. Đơn giản, tôi nghĩ rằng cuộc sống luôn công bằng, có luật nhân – quả. Ai gieo quả đắng, người đó sẽ phải gánh chịu.
Theo blogtamsu
Tâm sự của người con gái biết mình vô sinh
Tôi biết rằng khi viết ra những dòng tâm sự này ai cũng bảo tôi lúc sướng thì chẳng kêu ai, giờ khổ thì kêu mà ai thương. Song nỗi đau vô sinh khiến tôi không thể nào bình tĩnh nổi.
Tôi và anh ấy yêu nhau được hơn 2 năm. Cũng như nhiều đôi khác, chúng tôi yêu nhau từ thời còn học đại học. Đến năm cuối, muốn được ở gần nhau để chăm sóc nhau nên chúng tôi chuyển về sống cùng nhau.
Vì chấp nhận sống chung nên chuyện ấy với chúng tôi cũng là lẽ thường tình. Mới đầu chúng tôi cũng không điều tiết nổi nhu cầu của mình nên việc sử dụng bao cao su cũng không được thường xuyên. Sau mỗi lần như vậy, tôi lại phải dùng thuốc tránh thai khẩn cấp.
Tuy đã phải dùng nhiều thuốc thế nhưng rồi sau 4 tháng chuyển về sống chung cùng nhau, tôi đã dính bầu. Có vẻ như cơ địa của tôi quá nhạy cảm. Tôi biết nhiều đôi sống với nhau mãi mà chẳng bị làm sao. Còn tôi chỉ sơ sẩy một hôm đã phải gánh hậu quả.
Vào thời điểm đó, cả 2 đứa đều đang đau đầu với bài vở tốt nghiệp. Nhìn anh lo sợ và hoang mang vì bao nhiêu chuyện còn dang dở, lấy tiền đâu để cưới nhau rồi nuôi con, tôi cắn răng quyết định đi nạo thai. Tôi biết chỉ còn mấy tháng nữa thôi là tốt nghiệp rồi, nếu cố thì cũng kịp bảo vệ tốt nghiệp xong rồi nghỉ ngơi sinh con. Song bố mẹ tôi mà biết tôi chưa học xong đã đòi lấy chồng, rồi mang thai trước, chắc tôi chỉ có nước cắm đầu xuống sông chết.
Bố mẹ tôi vốn làm giáo viên nên rất coi trọng nhân cách. Nếu biết tôi sống cùng bạn trai chắc chắn sẽ kéo tôi về nhà cạo đầu chứ chẳng chơi. Với lại bây giờ nhìn lại cả 2 đứa chẳng có gì trong tay. Nhà cửa đi thuê, tiền ăn còn nhờ cả vào bố mẹ. Giờ mà lấy nhau thì chỉ có nước kéo nhau đi ăn mày.
Chả lẽ trời trách phạt tôi nên mới khiến tôi trở thành người đàn bà vô sinh?
Bàn đi tính lại, mặc dù rất đau đớn nhưng tôi biết không còn cách nào khác mà phải bỏ thai. Nhìn vẻ đau lòng và tiều tụy của anh, tôi biết anh thương xót tôi và tự giận mình lắm. Anh chăm sóc tôi từng tí và tôi biết anh đang cố gắng để bù đắp lại những mất mát tôi phải chịu.
Từ sau lần đó, tôi cẩn thận hơn mỗi khi gần gũi nhau. 2 đứa tôi ra trường, vì chưa xin được việc chính thức nên mỗi đứa tìm một công việc làm trước mắt để duy trì cuộc sống. Thu nhập của chúng tôi chỉ đủ trang trải cuộc sống hàng ngày.
Thế nhưng, lại một lần nữa tôi dính bầu. Tôi cũng không hiểu là vì sao lại có thể dính bầu trong khi chúng tôi rất cẩn thận. Nhưng dù chưa được sung sướng thì ít ra vào thời điểm này chúng tôi đã tự nuôi mình được rồi. Cả anh và tôi bàn kế hoạch kết hôn.
Bố mẹ cả hai bên rất ủng hộ chuyện tình cảm của chúng tôi. Bố mẹ anh quý tôi lắm. Nhà anh có 3 chị em gái, được mỗi mình anh là con trai út trong nhà. Chúng tôi định 1 tháng nữa kết hôn.
Nhưng có lẽ, ông trời vẫn thử thách chúng tôi, cái duyên con cái chưa đến nên một lần nữa tôi không giữ được cái thai của mình. Hôm đó tôi đi làm về khuya, đi đến ngã tư thì xảy ra va chạm. Tôi ngã xuống đường, máu cứ thế chảy ra, cái thai mới gần 2 tháng tuổi không giữ nổi.
Mặc dù rất đau đớn nhưng nhìn thấy anh như một thằng điên bên giường bệnh của tôi, nước mắt tôi lại chảy dài không kìm được. Anh thương tôi nên hết sức trách móc mình vì đã không chăm sóc tôi chu đáo. Nhìn người yêu xanh xao, mỏi mệt, 2 mắt hõm sâu, tôi càng đau đớn trong lòng.
Tôi tiều tụy vì nỗi đau mất con quá lớn. Mặc dù rất cố gắng nhưng tôi không ăn uống được, cũng không ngủ được. Tôi không thể nào quên được vào giây phút tôi đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, tôi nghe thấy bác sỹ bảo anh rằng tôi mãi vô sinh, không thể nào làm mẹ được nữa. Bởi 2 lần sảy thai đã làm cho tử cung của tôi không thể nào giữ được con.
Tôi như người rớt xuống mấy tầng địa ngục. Tôi gầy rộc, hốc hác, lúc nào cũng nằm bẹp một chỗ, u uất. Tôi không biết làm sao để đối mặt với nỗi đau này. Mặc dù tôi biết anh rất yêu tôi, nhưng làm sao tôi có thể lấy anh được. Nhà anh chỉ có mỗi mình anh là con trai. Nếu chúng tôi không có con thì cuộc đời cả anh và cả tôi sẽ không phút nào hạnh phúc nổi. Tôi không thể nào ích kỷ để giả vờ như không biết chuyện mình bị vô sinh.
Nỗi đau chồng nỗi đau khiến đầu óc tôi như bị tê liệt. Một tháng trôi qua tôi vẫn không thể nào nhấc đầu dậy khỏi giường. Tôi chỉ muốn uống một vốc thuốc ngủ rồi cứ thể thanh thản mà ra đi, để tôi không phải đối mặt với sự thật đau lòng này.
Sao trời có thể đày đọa tôi như thế! Chẳng lẽ yêu và được sống bên cạnh người mình yêu mà tôi phải trả giá đắt như thế này sao?
Theo Phunutoday
10 năm mới có thai, bồ mới của chồng tôi ép bỏ con Không hiểu vì sao mà bồ mới của chồng biết chuyện tôi có thai và cô ta đến thẳng nhà tôi đề nghị tôi bỏ thai. Cô ta lúc ngon ngọt lúc đe dọa. Tôi lấy chồng được hơn 10 năm. Vợ chồng tôi thuộc loại thành đạt trong cuộc sống nhưng mãi không có con. Ai cũng bảo là trời không cho...