Vợ của người tình thường xuyên mua tặng quần áo cho tôi
Cuộc sống của tôi vẫn êm đềm trôi đi cho tới ngày tôi gặp anh, một người đàn ông đầy phong độ hào hoa và tôi đã yêu anh điên cuồng một cách vô điều kiện.
ảnh minh họa
Hai mươi hai tuổi, mới ra trường trong tôi có biết bao hoài bão, những mơ ước, những mơ mộng từ thời sinh viên vẫn ấp ủ, được vào làm tại một công ty lớn, đó là mơ ước của biết bao đứa bạn cũng trang lứa. Anh và tôi làm cùng công ty, ngay lần đầu gặp anh, tôi đã rất ấn tượng vì anh chẳng khác gì so với những gì tôi từng mơ ước về một người đàn ông hoàn hảo.
Một thời gian sau, biết anh đã có vợ, tôi thấy mọi thứ quanh mình dường như sụp đổ và hụt hẫng. Nhưng tình yêu đã làm tôi mù quáng, tôi chủ động tạo ấn tượng với anh trước. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, dần dần anh cũng chú ý, quan tâm đến tôi đặc biệt hơn những đồng nghiệp nữ khác trong công ty.
Hè năm ấy cơ quan tôi tổ chức một chuyến du lịch, anh đi một mình vì vợ anh bận con nhỏ, một cơ hội tuyệt vời để tôi có thể đến gần anh hơn. Hôm ấy, anh nhậu cùng bạn đến say khướt tôi đã tình nguyện là người dìu anh về phòng, dìu anh lên giường ngủ, đắp thêm tấm chăn cho anh khỏi cảm lạnh, toan vội bước đi nhưng khi tôi vừa đi đến cửa anh vùng dậy, chạy ra kéo tôi lại.
Trong giây phút ấy cả hai chúng tôi đều không thể kìm nén cảm xúc của mình, tôi đã trao đời con gái của mình cho anh, tôi không hối hận vì tôi rất yêu anh, mà khi yêu thì phải yêu hết mình, yêu khhong hối tiếc.
Những ngày sau đó tình cảm của chúng tôi càng ngày càng thêm gắn bó. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều hiểu một điều rằng: Tôi và anh chỉ là người tình, và mối quan hệ chỉ dừng lại ở đó, anh đã có một gia đình hạnh phúc, một sự nghiệp vững vàng và tôi cũng không muốn vì tôi mà anh vứt bỏ mọi thứ.
Video đang HOT
Tình cảm của chúng tôi vẫn chỉ là những giây phút chớp nhoáng, trong giờ nghỉ trưa hay cuối tuần, tôi yêu anh và với tôi bấy nhiêu là đủ và tôi cũng chẳng yêu cầu anh phải có trách nhiệm với tôi hay ràng buộc bất cứ điều gì.
Nhưng rồi lâu ngày chuyện quan hệ lén lút của chúng tôi cũng bị vợ anh phát hiện. Một ngày đẹp trời nọ, vợ anh gọi điện thoại hẹn gặp tôi nói chuyện. Hơi chột dạ, nhưng chẳng có gì mà tôi phải sợ, vì suy cho cùng tôi vẫn còn tử tế chán vì tôi không bao giờ có ý nghĩ cướp chồng của chị và cướp bố của con trai chị. Tôi chuẩn bị cho tình hình xấu nhất có thể xảy ra, tôi nghĩ bụng thế nào chị cũng đánh ghen hay buông lời cay độc dành cho người tình của chị.
Nhưng trái ngược với tất cả những gì tôi nghĩ vợ anh tới, niềm nở nói chuyện và tỏ ra rất biết cảm thông, tôi không hiểu là chị ta cố ý diễn kịch hay đúng là suy nghĩ của chị ấy “thoáng” đến thế, chị nói với tôi bằng một giọng ôn tồn : “Chị hiểu chồng chị là một người đàn ông tuyệt vời, chị yêu điều đó và chị chắc chắn rằng em hay bất cứ một cô gái nào khác cũng sẽ bị chinh phục bởi sự ấm áp của chồng chị.
Nhưng chị mong em suy nghĩ cho chín chắn, em còn trẻ, tương lai em còn rất dài, đừng đánh đổi vì tình yêu với một cái giá quá đắt như vậy. Chị không trách em vì em còn quá trẻ, quá ngây thơ để hiểu em nên làm gì, không nên làm gì, có trách chỉ trách tình yêu luôn làm người ta mù quáng”.
Chị nói với tôi bằng một thái độ rất thiện chí và không hề có chút bực tức hay giận giữ, nếu là đóng kịch thì tôi cũng phải công nhận chị là một diễn viên xuất sắc.
Tôi không kể chuyện đã gặp chị ấy cho anh nghe, tôi vẫn yêu anh lắm, vì thế tôi không thể ngừng yêu anh. Tôi và anh vẫn tiếp tục một mối quan hệ không rõ ràng như thế. Một ngày đẹp trời khác vợ anh lại gặp tôi. Lần này tôi thấy chị có vẻ mệt mỏi, đôi mắt chất chứa nhiều phiền muộn. Chị nói không ngăn cấm tôi quan hệ với anh nhưng chị xin tôi hãy bí mật về mối quan hệ với chồng chị bởi chị không muốn anh ấy mất mặt với mọi người, chị cũng không muốn người khác bàn tán về gia đình mình.
Sau lần gặp thứ hai ấy, tôi cũng cảm thấy có một chút ân hận, một chút tội lỗi với vợ anh. Nhưng tôi vẫn không thể rời xa anh được, bởi anh quá ngọt ngào, anh quá hào hoa, tôi đánh đổi tất cả để được anh yêu và được yêu anh.
Một thời gian sau vợ anh lại hẹn gặp tôi trong một trung tâm thương mại, rủ tôi cùng đi mua sắm và chị còn mua tặng tôi một chiếc váy rất đẹp, những lần sau đó tôi thường xuyên nhận được những gói bưu kiện quà tặng mà người gửi là vợ anh. Tôi cũng không hiểu được tại sao trên đời này lại có một người đàn bà như vậy, chẳng có ai lại đi tặng quà cho kẻ chung chồng với mình.
Tôi thấy áy náy vô cùng, định trả lại những món quà ấy nhưng có lẽ tôi không đủ can đảm đế chủ động đến gặp mặt chị và trả những món quà ấy. Thời gian trôi đi, tôi nhận ra mình cũng không còn trẻ để mơ mộng, để có thể tự do làm những điều mình thích. Càng ngày tôi càng thấy mình có lỗi với người đàn bà ấy. Và tôi quyết định rời xa anh.
Tôi bí mật xin việc sang một chỗ làm mới, lẳng lặng ra đi mà không nói với anh một lời, vì tôi sợ khi anh nắm tay tôi níu lại như lần đầu đã níu tôi lại trong khách sạn ấy tôi sẽ không đủ can đảm mà bước đi, đi đến khoảng trời của riêng tôi, để lại anh cho chị như những ngày tôi chưa đến.
Tôi xin nhận thua sớm trong ván bài mà trước sau gì tôi cũng không phải là người thắng. Sau này có lẽ tôi sẽ lấy một người đàn ông yêu tôi làm vợ, nếu có một ngày chồng tôi có người đàn bà khác thì tôi cũng sẽ học người đàn bà ấy cách kìm nén sự đau khổ, tức giận của mình để nhún nhường nói chuyện ôn tồn với tình địch giành phần thắng cho mình.
Theo VNE
Cố tình có thai anh vẫn không chịu cưới
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý, tìm đủ mọi cách để khuyên, thậm chí cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
"Anh có thật sự yêu em?", câu trả lời luôn là: "Yêu hay không em phải biết chứ, không yêu em mà anh lại lo cho em thế à". Anh bảo em muốn gì được nấy, nhưng điều em muốn nhất anh lại không làm được. Em không biết có phải vì bố mẹ ngăn cấm gắt quá không hay vì lý do gì mà anh không muốn cưới, chỉ muốn em là vợ không hôn thú, sống cùng anh?
Anh à, chúng mình yêu nhau đến nay hơn 3 năm, vui buồn, đau khổ, thất vọng và từ bỏ cũng có. Ngay từ đầu em không nghĩ chúng mình yêu nhau bởi anh là bạn trai của bạn thân em, nhưng từ khi anh và bạn em yêu nhau, chẳng ngày nào em được yên với 2 người. Rồi hai người lại chia tay.
Một dịp tình cờ xuống Hải Phòng, anh chở em đi chơi. Lúc đó em chỉ nghĩ anh là người yêu cũ của bạn, và giờ là bạn em mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu anh không lên chỗ em chơi, vì cũng muốn biết nơi em học như thế nào. Anh ở lại muộn, hết xe về, hai đứa lại quay về phòng trọ, nhưng mọi người trong xóm đều về quê, xóm xa khu dân cư và tách biệt với chủ nhà. Chỉ có anh và em, em sợ không biết làm thế nào, anh trấn an "Không sao đâu, ai ăn thịt mà sợ".
Đêm đó em không ngủ, cứ thấp thỏm thức giấc, anh ngủ ngon lành, gần sáng em mới chợp mắt được một lúc, người mệt rã rời. Tạm biệt anh với lòng tôn trọng vì nếu anh có làm gì thì em cũng không chống cự được. Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày anh nói "Làm vợ anh nhé" lúc đó em vui sướng, hạnh phúc lắm. Chuyện của chúng mình cũng đến tai bạn em, người yêu cũ của anh, nó bảo em chính là người khủng bố, cướp anh từ tay nó. Em thấy buồn lắm, có nói thế nào nó cũng không nghe và cắt đứt bạn bè, người ta nói không sai càng thân nhau càng làm tổn thương nhau nhiều hơn.
Ra trường em về quê làm, nghĩ làm tạm vì lương thấp, trong khi làm hồ sơ một số nơi không được, yêu anh em càng quyết tâm làm việc ngoài Hà Nội, nhưng ngành em học chỉ có thể làm ở quê thôi, nhu cầu ngoài đó không nhiều. Anh đi học tiếp một năm, trong thời gian đó chú vẫn nuôi anh, mới đầu em cứ tưởng anh không còn bố mẹ ở với chú vì toàn thấy anh kể về chú. Sau này em mới biết bố mẹ anh vẫn ở quê.
Thời gian đó là khó khăn cho cả em và anh khi em mới ra trường không xin được việc, em làm ở quê với mức lương tối thiểu, anh còn đi học thêm, chẳng có tiền nói chuyện điện thoại chứ đừng nói gặp, khó khăn, vất vả lắm. Một năm cũng gặp được đôi lần và không kiềm chế được cảm xúc, chúng mình có em bé. Em cứ tưởng anh sẽ cưới như những cặp yêu nhau khác vì anh là người có trách nhiệm. Sau mấy ngày suy nghĩ anh khuyên em nên bỏ vì giờ chúng ta không có gì để nuôi con, anh còn phải xin tiền chú học thì làm sao lo cho được em và con.
Em nhất quyết để lại nuôi, khổ mấy em cũng chịu, nhưng khi đêm về lại suy nghĩ rất nhiều. Anh nói đang đi học nên sẽ không cưới xin gì cả, không đăng ký kết hôn. Em thấy suy sụp về những lời anh nói, trước đây nghĩ anh tử tế thế nào thì lúc ấy thất vọng như thế, em bắt đầu suy nghĩ về việc sinh con và nuôi con một mình. Số tiền em làm hàng tháng không đủ lo cho nó những thứ tối thiểu, gánh nặng sẽ đè lên vai bố mẹ em. Các cụ yếu nhiều vì lo cho chị em em đi học mà phải vay ngân hàng chưa trả được, lại thêm đứa cháu nữa thì khổ lắm, em cũng không muốn bố mẹ vất vả thêm nữa.
Ảnh minh họa
Anh liên tục khuyên em nên bỏ thai, đưa ra nhiều lý do rất thuyết phục. Em quyết định bỏ. Ngày đó em không bao giờ quên được, trời mưa tầm tã, gió rét nhưng anh dậy từ 4h sáng để đi về quê em, cả đi cả về anh phải vượt 300 km. Để có tiền anh đã phải bán chiếc điện thoại chú tặng với giá 500 nghìn lấy tiền đi. Em khóc, anh ôm em và an ủi, mình nghèo, phải cố gắng cho con có đầy đủ hơn bố mẹ nó. Sau hôm đó, em buồn rất nhiều, chỉ muốn được nghe giọng của anh, nghe anh nói, nhưng anh bận, bận suốt. Em bắt đầu nghĩ anh sẽ bỏ em, lần đầu tiên em và anh khóc khi em trải lòng mình. Anh cũng trải lòng, buồn nhiều lắm, không muốn phải như vậy nhưng không còn cách nào khác, chúng ta cùng cố gắng nhé.
Mọi chuyện cứ thế trôi, em sống khép kín hơn rất nhiều, công việc không được tốt. Khi nhắc đến cưới xin anh lại gạt phắt đi. Anh bảo khi nào thích hợp tự anh sẽ quyết, em đừng suốt ngày cưới xin, mệt người. Rồi anh kể chuyện bác cả lấy vợ muộn, gần 50 tuổi mới cưới, lại lấy gái đôi mươi, chỉ được vài năm là ly hôn. Cô anh cũng vậy. Anh bảo thấy kết hôn xong chia tay cảm giác bị tổn thương lắm.
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý đã tìm đủ mọi cách để khuyên, nêu ý kiến, thậm chí đã cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
Theo VNE
Bạn trai luôn đòi hỏi Sau một tuần xa nhau, anh đi đám cưới bạn ở tỉnh khác, lúc gặp nhau anh lại đòi hỏi, muốn gần gũi, em từ chối, anh tỏ ra khó chịu. Em và anh quen nhau rất tình cờ, gọi là anh nhưng người đó nhỏ hơn em một tuổi. Em bất chấp sự phản đối từ nhiều phía để yêu anh. Chưa...