Vợ cứ “thả rông”, khổ lắm, nói mãi…
Ngày còn con gái em kín đáo bao nhiêu thì đến khi có chồng em “thoải mái” bấy nhiêu, đến mức làm cho biết bao nhiêu người phải đỏ mặt quay đi.
Tôi yêu em vì nhiều lẽ, đúng ra là không vì một điều gì cụ thể, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về em là nét e ấp, kín đáo của một người con gái dịu dàng. Ngày ấy, nếu tôi đến thăm bất chợt, em sẽ lúng túng quơ cái áo khoác để che vội đôi vai trần hay sợi dây lộ ra do chiếc áo sát nách bản nhỏ hay chiếc áo hai dây hơi sexy một chút…
Cưới nhau rồi, cả tháng đầu em vẫn giữ nguyên nét thẹn thùng ấy. Đêm nào em cũng mặc áo ngực đi ngủ. Tôi cho em đọc những bài báo nói rằng không nên mặc áo ngực quá nhiều, phải có những lúc để cho nó tự do một chút, nhất là khi đi ngủ. Dần dần, em cũng quen. Nhưng thú thật, tôi rất hứng thú và càng yêu hơn với việc lần mở để khám phá và có em trọn vẹn. Mà tôi nghĩ chắc người đàn ông nào cũng sẽ như tôi. Thích những vẻ đẹp được khám phá hơn là những thứ quá lồ lộ trước mắt.
Cưới nhau rồi, cả tháng đầu em vẫn giữ nguyên nét thẹn thùng ấy. Đêm nào em cũng mặc áo ngực đi ngủ. (Ảnh minh họa)
Vậy mà, kể từ khi có bầu, rồi sinh con xong, chiếc áo ngực dường như đã trở thành một thứ phụ kiện rườm rà, phức tạp với em. Ngày bầu bì, em than nóng nực và lột phăng nó ra trừ những lúc đi làm. Ai cũng bảo có bầu thì thân nhiệt tăng cao, nên tôi đành thông cảm. Ừ, thì vì chồng vì con, em chịu xấu một thời gian vậy. Nhìn bà bầu nặng nhọc, vất vả, chắc cũng không ai đánh giá.
Nhưng sau khi sinh con, em vẫn… nóng nực, và thêm một lý do nữa là mặc hoài, bất tiện quá. Khi con đòi bú, em cứ thế vạch ra thì đỡ mất thời gian hơn. Mà em thì có biết bao nhiêu việc để giải quyết, cơm nước, dọn dẹp, lo cho chồng, chăm cho con… Mặc vào cũng có ai dòm ngó gì nữa, mà nếu có ai dòm thì em cũng chẳng quan tâm, vì giờ em chỉ có mỗi niềm vui với chồng với con của em thôi. Và cứ bao nhiêu lý lẽ như thế, em gạt phăng ý kiến của tôi mỗi khi tôi nhắc nhở, góp ý.
Video đang HOT
Đến khi con lớn hơn một chút, em đã thảnh thơi hơn, thì cái phụ kiện che chắn cho vòng một ấy vẫn không được sử dụng nhiều, mà thậm chí còn ít đi đáng kể. Giờ đây, em còn thỉnh thoảng không mặc khi đi làm, khi đi gặp mặt bạn bè, đi chợ, đi siêu thị… Lúc này, em không giải thích như trước đây nữa mà em dùng đến một lý do hiện đại hơn: “Phụ nữ phương Tây có mặc gì đâu, họ thoải mái nên lúc nào cũng trẻ, đẹp. Nước mình đang học theo lối sống hiện đại của xã hội phương Tây, sao anh lại cứ cổ hủ như thế chứ. Chỉ một thời gian ngắn nữa thì phụ nữ Việt Nam ra đường sẽ chẳng ai thèm mặc áo ngực nữa đâu”. Trời, cái lý lẽ thật đáng sợ. Giả sử vài năm nữa mà xảy ra chuyện như em nói, thì xã hội này có mà loạn mất thôi!
Giờ tôi cũng đã chán với chuyện “ thả rông” của vợ. Nói mãi, vợ chẳng nghe, mà còn nhiều lý lẽ, đôi khi giận hờn, bực dọc cấm tôi “sờ vào hiện vật” mấy ngày liền. (ảnh minh họa)
Có lần, chúng tôi bộ ra chợ gần nhà, em để ngực tự do nhún nhảy thoải mái theo từng nhịp điệu của bước chân sau lớp áo màu hồng nhạt. Nhìn vào ngọn “núi đôi” tròn trịa, hấp dẫn tung tẩy liên hồi ấy, tôi dám chắc là đàn ông sẽ khó chịu vì bị lôi cuốn, còn đàn bà thì khó chịu vì ghen tị. Nhưng vợ tôi thì vô tư lự. Rồi đột nhiên, có một ông già đi đối diện đứng lại, bước đến trước mặt em rồi nhìn sững vào hai chấm nâu nâu hiện ra sau lần áo. Ông ta nhìn đờ đẫn rồi đưa bàn tay nhớp nhúa đen sì ra… Thái độ chậm rãi của ông già đủ cho em phản ứng bằng cách bước lùi lại, còn tôi thì gạt phắt bàn tay lão già sang một bên. Ông già cười khằng khặc rồi chuệnh choạng bước đi. Tôi quay sang em: “Đó, em thấy chưa, cũng tại em”. Sau khi hoàn hồn, em “xì” một tiếng dài rồi sưng sỉa: “Ối trời, chấp gì mấy người điên. Đã điên rồi thì có kín cổng cao tường mấy lão ấy cũng với tới!”, và em lại tiếp tục đi mua đồ, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi thì nghĩ khác: “Vợ ơi, thằng điên nó còn thế đấy, huống gì…”.
Giờ tôi cũng đã chán với chuyện “thả rông” của vợ. Nói mãi, vợ chẳng nghe, mà còn nhiều lý lẽ, đôi khi giận hờn, bực dọc cấm tôi “sờ vào hiện vật” mấy ngày liền. Đúng là chẳng còn hơi sức đâu mà nói mãi nữa, nhưng mà khổ thì vẫn cứ khổ.
Theo Khampha
Dễ nói nhưng khó làm
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cha đánh mẹ là vào năm tôi lên bảy. Lần đó, ông đã biến thành một con người khác mà tôi chưa từng được biết.
ảnh minh họa
Gương mặt hiền hậu trở nên lạnh lẽo và hung tợn khi ông liên tục đấm đá mẹ, túm tóc lôi mẹ xềnh xệch trên nền nhà, đập đầu bà vào tường.Lúc mẹ ngã xuống, ông còn liên tục đạp vào bụng bà. Mẹ tôi hét lên trong đau đớn, vừa khóc lóc, vừa van xin. Tôi sợ hãi, nép sát vào góc tủ, người như đông cứng lại. Sau trận đòn ấy, cha tôi bắt đầu có thói quen miệng nói tay đánh với mẹ. Chỉ cần mẹ có lời nói hay hành động không vừa mắt cũng đủ trở thành cái cớ để cha gây sự. Không khí gia đình ngày nào cũng nặng nề u ám như địa ngục. Mỗi khi cha có ở nhà, mẹ làm gì cũng rón rén, rụt rè như kẻ trộm. Sự bạo hành tàn nhẫn đó chỉ chấm dứt khi mẹ uất ức cắt cổ tay tự vẫn. Rất may, cha phát hiện kịp thời, đưa mẹ đến bệnh viện. Từ đó về sau, cha không còn đánh mẹ nữa.
Ngày ấy, tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao cha lại đánh mẹ? Tại sao mẹ không phản kháng hay ít ra là bỏ chạy? Nhưng dù thế nào thì tôi cũng đã quyết tâm sẽ không giống như mẹ, không cắn răng mà chịu bạo hành. Nghĩ vậy nhưng lớn lên tôi vẫn bị chồng bạo hành. Có trải qua, tôi mới cảm thông phần nào cho mẹ, nhưng chỉ phần nào thôi, vì đã tìm cách chống trả, tự bảo vệ mình.
Chồng tôi là một người đàn ông trầm lặng, ít nói nhưng cộc tính, tự ái rất cao, không thích ai góp ý hay khuyên nhủ mình. Vì vậy, trong công việc anh không được lòng sếp, khó hòa nhập với đồng nghiệp. Khi sếp mới lên nắm quyền, anh nhanh chóng bị buộc thôi việc, dù đã gắn bó với công ty hơn mười hai năm. Lớn tuổi, không bằng cấp, khó xin được việc khác, anh thất nghiệp, chán nản và tìm đến bia rượu giải sầu.
Thời gian đầu, anh uống say là về nhà ngủ. Nhưng dần dần, hễ có tí men vào là anh lè nhè với vợ, quát nạt con, to tiếng cả với ba má mình. Biết tính chồng dễ tự ái, tôi chỉ đợi khi riêng tư mới nhỏ nhẹ khuyên giải. Lần nào anh cũng tỏ ra biết lỗi, nhưng chỉ cần đứng lên khỏi bàn nhậu là anh lại như cũ. Một lần tăng ca về, vừa bước vào nhà, thấy chồng lè nhè túm áo con như sắp đánh, tôi hoảng hồn chạy đến ôm lấy con: "Anh vừa phải thôi, suốt ngày say xỉn rồi về nhà kiếm chuyện với vợ con. Tôi chịu đựng quá đủ rồi!" Anh giáng ngay vào mặt tôi một cái tát như trời giáng vào mặt. Lúc đó, anh chồng chạy lên cản anh lại, kéo vào phòng khóa trái cửa. Nửa đêm, đang ôm con ngủ ngoài phòng khách, tôi giật mình vì thấy bóng anh lù lù quỳ bên cạnh. Nhìn vẻ mặt thành khẩn của anh, tôi biết anh thật sự hối lỗi.
Trước đây, tôi thường tự nhủ sau này chỉ cần chồng mình đánh một cái là mình cũng bỏ. Nhưng giờ đây, khi đã làm vợ, làm mẹ tôi mới thấy chữ "bỏ" không dễ làm như nói. Vợ chồng sống với nhau ngoài tình yêu ra còn có cả trách nhiệm, bổn phận. Hạnh phúc không chỉ riêng của hai người mà còn dành cho con, cho cha mẹ hai bên. Vì thế, tôi không thể chỉ ích kỷ nghĩ riêng cho mình, thấy khó là buông. Vì suy nghĩ như thế, tôi nhiều lần tha thứ cho chồng, khiến anh ngày càng lấn tới. Chồng tôi đánh vợ riết quen tay. Số lượng và chất lượng những cái tát anh trút lên tôi ngày càng nhiều. Ngày trước, anh chỉ đánh khi có rượu; sau này anh đánh chẳng cần mượn hơi men. Cứ sau mỗi trận đòn, anh lại ôm ấp, xin lỗi rất tha thiết như đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Già néo đứt dây, sau một lần bị anh đánh, tôi đã thẳng thừng khẳng định, chỉ cần anh đánh tôi một cái nữa thôi, tôi sẽ báo công an phường và ly dị ngay. Lúc đó, anh tỏ vẻ hoảng sợ, hứa sẽ không tái phạm, nhưng đến tối anh lại tái diễn. Bị anh đánh, tôi vùng chạy sang hàng xóm, gọi công an phường cầu cứu. Năm phút sau, công an có mặt, gần như phải dùng sức mạnh trấn áp mới đưa người chồng đang hung hăng của tôi về phường. Chồng tôi bị tạm giam đến tận trưa hôm sau mới được thả ra. Cũng ngay sáng hôm đó, tôi đến bệnh viện lấy chứng cứ về việc anh bạo hành tôi.
Hàng xóm ai cũng lo, khuyên tôi nên về nhà cha mẹ lánh mặt một thời gian. Cảm thấy bất an, tôi nghe lời mọi người, thu dọn đồ đạc, dẫn con về nhà ngoại. Đến tận bây giờ, tôi và chồng đã sống ly thân gần một năm. Nói thật, tôi dự định sẽ tha thứ và cho anh thêm cơ hội nữa, vì gần đây anh đã thay đổi theo chiều hướng tốt. Không chỉ bỏ tật nhậu nhẹt, anh còn tìm được việc làm mới và quan trọng là, với mẹ con tôi anh vẫn tỏ ra rất có trách nhiệm.
Lẽ ra, từ đầu tôi phải cương quyết với anh, phải làm rõ trắng đen ngay từ cái tát đầu tiên. Quá nhiều lo lắng đã khiến tôi nhún nhường, chịu đựng. Nhưng, nói thì dễ, làm thật khó....
Theo VNE
Hoảng hồn vì vợ lại thích... thả rông "Cô ấy cứ "thả rông" chạy hết nơi này nơi khác, không hề để ý đến thái độ ngượng nghịu của những người xung quanh khi nhìn cô ấy. ảnh minh họa Mới mấy hôm trước thằng con trai lớn 4 tuổi thấy tôi mặc áo trắng còn chạy ra ngây thơ hỏi "Bố ơi, sao áo bố không mọc ra cái nốt...